Tạ Yểu trở về Nguyệt môn, mới bước vào cửa một bước, đã nghe thấy tiếng khóc the thé chói tai của Tạ Xuân Kỳ, khiến cậu không khỏi nhíu mày khó chịu. Cậu rất ghét mấy đứa trẻ như thế này, vô lý gây sự, tùy tiện làm bậy, lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc, chỉ cần rơi nước mắt kéo kéo vạt áo mẫu thân là có thể có được tất cả những gì mình muốn.
Ngoại trừ việc gào khóc làm càn, cũng chẳng biết làm gì cả.
Vì vậy cậu không quan tâm đến sự ồn ào bên kia nữa, đi tìm chiếc ghế nằm của mình.
May mắn là chiếc ghế nằm thường dùng cũng được hạ nhân chuyển đến đây. Trước đây cậu rất thích mang ghế nằm ra ngủ một giấc trong sân nhỏ sau khi lên lớp. Mặc dù tiếng khóc từ thư phòng khiến người ta rất bực bội, nhưng sau khi tìm thấy ghế nằm, cậu vẫn bảo tôi tớ mang nó ra ngoài, định ngủ một giấc.
Sơn Hạc vốn đang vẩy nước quét tước đình viện ở một bên, thấy cậu muốn ngủ trưa trong sân như thường lệ, liền vội vàng chạy vào phòng lấy một tấm chăn mỏng ra. Hiện giờ đã vào cuối hè, trong gió ít nhiều sẽ mang theo chút se lạnh, Sơn Hạc sợ cậu bị cảm lạnh, mỗi lần như vậy đều phải ôm một tấm chăn đến cho cậu.
Truy Vân tiếp quản công việc của Sơn Hạc, làm rất nghiêm túc, chờ đến khi Sơn Hạc đắp chăn đoàng hoàng cho Tạ Yểu xong rồi quay lại, cái sân không to không nhỏ này đã được quét dọn gần hết, chỉ còn sót lại một góc nhỏ.
Tiếng ồn ào khóc lóc bên kia vẫn tiếp tục, Tạ Yểu nghe mà mắc mệt, cũng nhàm chán, liền nhắm mắt lại. Cổng lớn bị đẩy ra, theo sau là một tràng tiếng bước chân vội vã đi qua, tiếng khóc của Tạ Xuân Kỳ liền ngừng lại. Bọn họ dường như đang ở trong sân, Tạ Yểu có thể loáng thoáng nghe thấy Tạ Xuân Kỳ nghẹn ngào: "Hắn thật đáng ghét, rõ ràng chỉ là con mèo hoang thô bỉ chui ra từ nông thôn! Mẹ ơi, mẹ đuổi hắn đi được không? Con không có anh trai như vậy đâu!"
Tạ Yểu nghĩ, đuổi đi cũng tốt. Mảnh đất nhỏ ở quê nhà cậu cũng đủ cho cậu ăn cả đời. Dù sống cuộc sống có kham khổ, cũng tốt hơn đại trạch viện này không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ những hạ nhân trong viện của cậu, nào có ai thật lòng muốn gọi cậu một tiếng thiếu gia đâu. Trong lòng bọn họ chỉ có hai vị thiếu gia, Tạ Ải Ngọc và Tạ Xuân Kỳ, một người là tài tử nổi tiếng khắp Đông Lâm, một người là hỗn thế tiểu ma vương* được lão gia và phu nhân cưng chiều nhất trong phủ — Còn cậu thì sao? Cậu chỉ là một con mèo hoang không ai để ý.
(Hỗn thế tiểu ma vương*: Một trong số các yêu quái trong Tây du ký.)
Cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, Tạ Yểu cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Cậu nghe thấy Lâm Vân Tình nói, đó là anh trai con, cũng là một miếng thịt từ người mẹ rơi xuống! Sao con có thể nói như vậy?
Lâm Vân Tình thấp giọng khóc nức nở yếu ớt, như tiếng gió thì thầm liên miên, rất nhẹ, nhỏ đến mức Tạ Yểu không nghe được bà đang nói gì nữa.
Tiếng gió thì thầm liên miên đó, Tạ Ải Ngọc cất tiếng: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bìa sách bị bẩn chút thôi. Xuân Kỳ còn nhỏ, nói nhiều về chuyện này trông con cũng nhỏ nhen, con không nhiều lời với đệ ấy nữa, tốn nhiều miệng lưỡi cũng vô ích."
Những lời sau đó cậu không còn nghe rõ nữa, cũng lười tìm hiểu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mọi chuyện trong Tạ phủ đều không liên quan gì đến cậu.
Khi Tạ Yểu tỉnh lại, Sơn Hạc và Truy Vân đang ngồi dưới bóng cây, mỗi người cầm một khối gỗ và một con dao khắc, vụng về khắc gì đó. Hai bánh bao nhỏ mang vẻ mặt đầy phiền muộn, dường như khúc gỗ trong tay chúng khắc không được đẹp lắm. Cậu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, lúc này mới nhìn rõ hơn — Bên cạnh hai đứa trẻ còn có một thiếu niên dáng người cao gầy, trong tay cũng đang khắc gì đó.
Cậu không muốn nói chuyện lắm, nên khoác tấm chăn mỏng đi qua, từ phía sau Truy Vân đưa tay lấy khúc gỗ của nó, rồi cầm lấy con dao khắc, ngồi xổm bên cạnh nhìn vài lần, mới bắt đầu hạ dao. Cậu chỉ mất vài nhát dao đã sửa những chỗ không được đẹp lắm trở nên tinh xảo và đẹp đẽ hơn, nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi trả lại khúc gỗ cho Truy Vân, tiếp đến đi sửa khúc gỗ của Sơn Hạc.
Tạ Ải Ngọc ngồi ở đó, lặng lẽ chờ đợi cậu đến sửa khúc gỗ của mình, nào ngờ Tạ Yểu chẳng thèm liếc nhìn y một cái, sửa khúc gỗ cho hai đứa nhỏ xong liền đứng dậy, định quay về phòng. Tạ Ải Ngọc bị cậu phớt lờ, cũng không thấy tức giận, chỉ nói: "Yểu Yểu, sao không dạy ta?"
Tạ Yểu liếc mắt nhìn y một cái, nói: "Huynh trưởng khắc rất đẹp rồi, không cần ta dạy nữa đâu." Tạ Ải Ngọc kéo tấm chăn mỏng của cậu, cười: "Thật vậy sao? Nhưng ta luôn cảm thấy, em nói vậy chỉ vì không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với ta thôi."
Tạ Yểu thầm nghĩ, ngươi thế mà cũng tự mình hiểu lấy được đấy.
Nhưng mấy lời này không thể nói ra được, thế nên khi vừa đến miệng đã thay đổi: "Không, là vì lúc nãy ta thấy kỹ thuật của huynh trưởng rất thành thạo, nghĩ rằng chắc hẳn ngươi đã biết một số kỹ năng cơ bản rồi. Không giống như Sơn Hạc và Truy Vân, không biết cái gì cả, nên mới cần ta dạy." Cậu kéo lại góc chăn, không biến sắc lùi về sau vài bước, cúi mắt xuống: "Ta muốn về phòng, không nói chuyện tiếp nữa."
Nói xong, liền cất bước về phía cửa phòng.
Truy Vân không biết gì về sóng ngầm lưu chuyển giữa hai người họ, toàn tâm toàn ý đùa nghịch bức tượng gỗ nhỏ của mình, chỉ có Sơn Hạc lo lắng liếc nhìn sắc mặt của Tạ Ải Ngọc, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Tạ Ải Ngọc nhìn bức tượng gỗ đang thành hình trong tay mình vài lần, trong mắt phủ một tầng u ám, dao khắc đang cầm trên tay mang theo lực đạo cực mạnh chạm khắc các chi tiết, mùn cưa không ngừng rơi từ tay y, như một trận tuyết rơi lất phất.
Y ở trong sân viện của Tạ Yểu cho đến khi mặt trời lặn. Truy Vân và Sơn Hạc không dám quấy rầy y, càng không dám gọi y, chỉ đành tự làm việc của mình, lại nhắn nhủ với hạ nhân trong viện một tiếng, bảo bọn họ cẩn thận một chút, đừng chọc giận đại thiếu gia.
Mắt nhìn vị đại thiếu gia cao quý tựa gió mát trăng thanh ngồi trong sân, sắc mặt đầy u ám đang cân nhắc bức tượng gỗ chưa mài giũa trong tay, dưới chân rải đầy mùn cưa. Còn nhị thiếu gia nhà bọn họ thì đang tựa bên cửa sổ, lén nhìn qua khe hở. Vóc dáng Truy Vân cao hơn một chút, vừa đủ ngang với bệ cửa sổ, bèn nói nhỏ với Tạ Yểu: "Yểu ca, đại thiếu gia đang không vui, người đừng đi ra ngoài, ta và Sơn Hạc ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi chúng ta. Nếu đến giờ ăn mà ngài ấy vẫn chưa đi, ta sẽ đựng đồ ăn vào hộp, đưa qua cửa sổ cho người."
Tạ Yểu nghe xong liền cười, chỉ thò một ngón tay qua khe cửa sổ, chọc một cái vào trán Truy Vân, sau đó đóng cửa sổ lại, đi đọc cuốn sách tối qua còn chưa đọc xong.
Tiếng cười kia tuy nhẹ, nhưng không qua được đôi tai thính của Tạ Ải Ngọc. Vẻ u ám trên mặt y càng đậm hơn, con dao khắc trong tay lại múa máy, trên khuôn mặt người gỗ nhỏ liền xuất hiện thêm hai nốt ruồi be bé, một ở bên phải khóe miệng, một ở chính giữa dưới mắt phải, rất ngay ngắn.
Y tiện tay ném người gỗ nhỏ xuống gốc cây, con dao khắc cũng quăng ở đó, nhìn thật sâu vào cửa sổ đóng chặt của Tạ Yểu vài lần, khẽ tặc lưỡi.
Ánh tà dương đỏ như máu rơi vào sân viện, trùng hợp sao lúc này Tạ Yểu lại đẩy cửa sổ ra, ánh chiều tà rơi trên mặt cậu, chiếu lên gương mặt tuấn tú trong trẻo làm tăng thêm vài phần diễm sắc. Tạ Ải Ngọc vô cớ chợt nghĩ: Em ấy thật sự là một bé mèo con xinh đẹp.
Đáng tiếc bé mèo con xinh đẹp này không muốn đến gần y, khiến y rất buồn rầu.
Tạ Ải Ngọc nhìn cậu. Cậu đang nở nụ cười dịu dàng với hai đứa trẻ kia, tựa như một con mèo thu hết móng vuốt, lại giống như một con nhím lật cái bụng mềm mại lên, không giữ lại chút nào mà dành hết sự dịu dàng của mình cho hai đứa trẻ đó. Tạ Ải Ngọc nhìn nụ cười ấy, chỉ thấy rầu rĩ trong lòng, cũng không biết đây là loại cảm giác gì.
Y cũng muốn Tạ Yểu cười với mình như vậy.
Y bước ra khỏi Nguyệt môn, không quay đầu lại nữa.
Người gỗ nhỏ cô đơn bị bỏ lại nơi đó, không ai nhặt nó lên.
Người gỗ nhỏ ăn mặc rách rưới, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo, có hai nốt ruồi nhỏ, mang vẻ mặt như rưng rưng sắp khóc.
Rất giống dáng vẻ Tạ Yểu khi ở trong Trầm Hương Viện, kiềm chế nước mắt một mình.
*
Khi bữa tối được dọn lên, Tạ Yểu nghe nói Tạ Xuân Kỳ bị Lâm Vân Tình cấm túc, không được ra khỏi Trúc Khê Viện trong ba tháng, sau đó sẽ có tiên sinh khác đến phủ dạy riêng cho nó. Tạ Xuân Kỳ tất nhiên là không chịu, lại cãi vã ồn ào một phen, gào khóc đòi Tạ Ải Ngọc dạy nó, không muốn tiên sinh nào khác. Lâm Vân Tình thế mà hiếm khi tỏ thái độ rất cứng rắn, không cho phép nó khóc rống, cũng không cho phép nó nói mấy lời như "Hắn không xứng làm anh trai của con" nữa, thậm chí vì nó cãi lại, còn tát nó một cái.
Tạ Yểu trong lòng không gợn sóng, cậu tin chắc Lâm Vân Tình sẽ hối hận vì đã tát Tạ Xuân Kỳ. Quả nhiên, Truy Vân sau đó lại nói tiếp: "Phu nhân đánh tam thiếu gia xong, chẳng bao lâu sau lại cảm thấy mình xuống tay nặng quá, đang ôm hắn khóc đấy."
Lâm Vân Tình là một người mẹ nuông chiều con cái, Tạ Yểu không nghĩ bà có thể dạy dỗ tốt Tạ Xuân Kỳ. Nhưng luôn nuông chiều xuôi theo, chỉ khiến Tạ Xuân Kỳ càng thêm quá đáng, về điểm này, Lâm Vân Tình không phải là một người mẹ tốt.
Có lẽ vì trong nhà có người huynh trưởng trụ cột như Tạ Ải Ngọc, Tạ Trung Đình cũng chưa bao giờ trách phạt Tạ Xuân Kỳ quá mức, cả hai người đều như vậy, nên cũng khó trách Tạ Xuân Kỳ lớn lên với tính cách kiêu căng ngạo mạn như thế. Tuy nhiên Tạ Yểu không quan tâm đến vấn đề này, dù sao đó cũng là chuyện của Tạ Xuân Kỳ, sau này nó phải trả giá nặng đến mức nào, cũng không liên quan gì đến cậu.
Cậu khuấy thìa trong bát, lặng lẽ nói: "Chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta. Nếu sau này thực sự xảy ra hậu quả xấu gì, bọn họ cũng phải tự mình nuốt ngược vào họng."
Truy Vân không nói gì nữa.
Sau khi ăn xong, Tạ Yểu tản bộ trong sân, nhặt người gỗ nhỏ dưới gốc cây lên, con dao khắc bên cạnh cắm sâu vào đất, cũng không biết Tạ Ải Ngọc đã dùng bao nhiêu sức lực khi ném dao mới đâm sâu như vậy. Trên người gỗ nhỏ còn nhiều vết thô ráp, phần điêu khắc mặt sau cũng thô hơn nhiều, chỉ có hai nốt ruồi nhỏ trên mặt là rõ ràng, khó có thể bỏ qua.
Điêu khắc quả thật khá tinh xảo.
Tạ Yểu rũ mắt, mang cả dao khắc và bức tượng gỗ về phòng.
Ngày đó, Tạ Ải Ngọc chắc hẳn đã thoáng thấy dáng vẻ khi khóc của cậu.
Cậu không biết mình nghĩ cái gì, thế mà lại không vứt bỏ bức tượng gỗ này, sau khi ngắm nghía một lúc, còn cất nó đi.
Bên ngoài gió nổi lên, lá cây xào xạc xì xào nói nhỏ, Tạ Yểu đẩy cửa sổ ra, trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu rọi vào sân, cậu lại nhìn thấy Tạ Ải Ngọc ở Nguyệt môn.
Chàng thiếu niên đứng dưới ánh trăng sáng ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ cách nhau không quá hai mươi bước chân, nhưng Tạ Yểu lại cảm thấy có một vực sâu thăm thẳm chắn giữa họ. Đó là tất cả những gì cậu không thể chạm tới, ngăn cách giữa hai người.
Gió thổi mái tóc dài của y rối bời, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo pha chút diễm lệ ấy ngâm trong ánh trăng, khiến trái tim Tạ Yểu bỗng nhiên đập mạnh vô cớ. Y đứng đó, lặng lẽ, xa xăm nhìn Tạ Yểu, trong mắt không một gợn sóng, như giếng cổ sâu thẳm, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Tạ Yểu không mở miệng, cũng nhìn y như thế, nhưng chỉ nhìn nhau như vậy trong chốc lát, rồi không nhìn nữa.
Tạ Yểu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cửa sổ bị gió thổi đong đưa, ngọn nến trên bàn cũng lung lay theo. Cậu nhìn dáng vẻ tựa thần tiên như ngọc cốt của Tạ Ải Ngọc, thầm nghĩ, khó trách.
Ta so sánh với y, thật giống như mây so với bùn, trăng so với sao.
Là vật không thể so bì, là thứ làm nền không đáng chú ý.
___________