Ly Nô - Bồ Tát Man

Chương 5




Tạ Yểu cắm cúi đọc sách, chậm rãi nghiền ngẫm từng lời văn. Vì ngày mai được nghỉ tắm gội nên cậu có thể ngủ nướng, lúc này mới đốt đèn thức khuya đọc sách. Truy Vân không chịu nổi, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, giọng nhỏ nhẹ nói muốn đi ngủ. Thế là Tạ Yểu để cậu ta trở về ngủ, không cần ở đây chịu đựng buồn ngủ cùng cậu. Sơn Hạc chịu đựng được lâu hơn một chút, nhưng cũng giống như Truy Vân, chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ ập đến, cũng bị Tạ Yểu đuổi về đi ngủ.

Cậu cúi đầu đọc xong một bài, âm thầm ghi nhớ trong lòng, nhìn chằm chằm vào ngọn nến lung lay, bỗng nhiên thất thần.

Trước đây cậu không có thời gian rảnh để đọc sách, càng không thể đốt đèn thức khuya để đọc.

Lúc còn học ở trường tư thục nhỏ trong thôn, một khi trời tối, Trần Như Bảo sẽ đi vào phòng cậu lấy đèn dầu đi, không cho cậu thắp đèn ban đêm, nói là lãng phí dầu đèn. Mà bây giờ cho dù không cắt tim đèn, cũng chẳng có ai đến mắng cậu lãng phí dầu đèn, càng không có ai vì vậy mà trách mắng cậu nặng nề.

Những con chữ trên sách bắt đầu méo mó trong mắt cậu, tựa như các vũ nữ trên sân khấu, nhưng điệu múa không nhẹ nhàng rung động lòng người, mà cong tới vặn lui, không còn đẹp mắt.

Tạ Yểu đưa tay xoa xoa thái dương, từ từ ngáp nhẹ một cái.

Cơn buồn ngủ ập đến, cậu duỗi người, gập góc trang sách, đóng sách lại.

Sau khi dùng qua cơm chiều, cậu đã cởi áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo trong mỏng màu trắng tuyết. Lên sập, cậu buông màn lụa xuống, chui vào chăn mỏng, sau đó đá chăn một cái, để lộ chân ra, rồi mới an tâm ngủ.

Vào những ngày hè, cậu ngại nóng, thường xuyên thò chân ra khỏi chăn. Nếu không làm vậy, cậu sẽ không ngủ ngon cả đêm. Trong phòng cậu không có muỗi, mà cậu cũng không sợ bị chúng đốt, nên thường xuyên làm như vậy — ngay cả khi có muỗi cậu cũng không sợ, vì có một lớp màn lụa che kín mít, ít nhiều cũng có thể chặn được một số con muỗi.

Trời đã gần sang thu, tiếng ve kêu cũng nhỏ đi nhiều. Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy có ai đó gọi tên mình bên tai, nhưng mí mắt cứ nặng trĩu, cậu không mở mắt ra nổi.

Sơn Hạc không giống như mọi khi đến gọi cậu rời giường vào giờ Thìn, mà đã đẩy lùi hai canh giờ mới đến. Khi cậu thức dậy đã đến buổi trưa, đưa tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, liền bị Truy Vân kéo đến ngồi trước gương đồng, ngay sau đó lại bị một thị nữ đè đầu lại, ngồi trước gương chải tóc.

(Giờ Thìn: 7h-9h.)

Sau khi chải đầu xong, Tạ Yểu vẫn còn buồn ngủ, bị Truy Vân đẩy đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, cậu mới tỉnh táo hơn một chút. Trên bàn ở tiền sảnh đặt một hộp đựng thức ăn, màu sắc phong phú, mới nhìn thôi đã khơi dậy con sâu háu ăn trong bụng.

Tạ Yểu hỏi: "Em và Sơn Hạc đã ăn trưa chưa?"

Truy Vân đáp: "Chúng ta đã ăn ở dưới bếp rồi ạ!" Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi chỉ vào hộp thức ăn tinh xảo đó nói: "Đây là do đại thiếu gia sai người đặc biệt mang đến cho người đấy, ở bên sương phòng còn có một số điểm tâm do đại thiếu gia sai người mang đến, là những món mới do phòng bếp làm. Ngài ấy dặn chúng ta đợi người ăn trưa xong rồi hãy mang cho người nếm thử."

Tạ Yểu ngồi xuống, không nói gì, chỉ vươn ngón trỏ ra, cười cười chọc vào giữa trán Truy Vân hai cái, sau đó liền cầm đũa lên, lặng lẽ bắt đầu ăn trưa. Cậu không câu nệ quy tắc "ăn ngủ không nói chuyện" kia, nên Truy Vân đứng bên cạnh trò chuyện với cậu, đôi khi nói đến chuyện gì đó thú vị, cũng có thể chọc cậu cười.

Sơn Hạc gọi từ ngoài sân gọi vào, bảo Truy Vân ra ngoài giúp một tay, đừng có lười biếng. Vì vậy Tạ Yểu liền bảo cậu ta ra ngoài, để cậu ta đi giúp Sơn Hạc. Truy Vân không vui, bám lấy cậu một lúc mới chu miệng đi ra, cái miệng có thể treo được cả một bình nước tương, Tạ Yểu thấy vậy rất đáng yêu, nhịn không được cười thành tiếng.

Lượng cơm cậu ăn không quá nhiều, chỉ ăn hết nửa số món ăn được mang đến, nhưng canh cá thì uống sạch vào bụng. Canh cá này tươi ngon hơn nhiều so với canh cậu nấu, nên không khỏi uống nhiều hơn một chút.

Từ sân viện vọng lại tiếng cười đùa ầm ĩ, là Sơn Hạc và Truy Vân đang đùa giỡn với nhau, thỉnh thoảng có tiếng các tiểu cô nương xen vào, tất cả đều cười rất thoải mái. Các thị nữ và hạ nhân trong viện của cậu tuổi đều không lớn, người lớn nhất cũng chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi. Sơn Hạc và Truy Vân còn nhỏ hơn, tuy mới chỉ mười tuổi, nhưng đều rất hiểu chuyện và nghe lời. Chúng gọi những thị nữ lớn hơn mình vài tuổi là tỷ tỷ, gọi người tôi tớ là ca ca, vì miệng ngọt nên rất được mọi người yêu mến.

Đôi khi chúng cũng gọi Tạ Yểu là ca ca, chỉ là tôn ti có khác, cuối cùng chúng vẫn chỉ là hạ nhân, không thể gọi ở bên ngoài, nên chỉ có lúc riêng tư mới gọi một chút. Tạ Yểu lại rất hưởng thụ điều này, rất vui vẻ khi bọn họ muốn gần gũi với mình.

Cậu rất sẵn lòng làm "Đại ca ca", cũng sẵn lòng chiều chuộng bọn họ, vì vậy đôi khi Sơn Hạc và Truy Vân có phạm lỗi, cũng ít khi bị phạt, nhiều nhất là bị dạy dỗ vài câu không nhẹ không nặng. Đối với các thị nữ và tôi tớ trong viện cũng như thế, tất cả hạ nhân trong viện của cậu đều quý mến cậu.

Sau khi ăn trưa xong, cậu thu dọn hộp đựng thức ăn, rồi cũng ra ngoài sân. Truy Vân thấy cậu ra ngoài, liền kéo Sơn Hạc lại gần, nài nỉ cậu kể chuyện xưa. Tạ Yểu thấy chúng muốn nghe, bèn đi tìm vài chiếc ghế nhỏ, sau đó bị chúng kéo đến dưới tàng cây, ngồi xuống dưới bóng râm, vừa hóng mát vừa kể chuyện xưa.

Chúng là con cái của hạ nhân trong đại gia tộc, lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng ra khỏi Tạ phủ, cha mẹ cũng chưa từng kể cho chúng nghe những câu chuyện xưa mà trẻ con bên ngoài thường được nghe. Sau khi Tạ Yểu kể chuyện cho chúng nghe được một lần đã nghiện rồi, thế là khi nào Tạ Yểu rảnh rỗi sẽ kể chuyện cho chúng nghe tiếp.

Lần này kể về câu chuyện mèo và hổ.

Tạ Yểu kể: "...Con mèo già giữ lại một món nghề, không dạy con hổ cách leo cây. Con hổ thấy con mèo già trèo lên trên cây, nhẹ nhàng đứng trên nhánh cây liếm lông, thân hình nó quá to lớn, không thể trèo lên được, chỉ có thể ở phía dưới năn nỉ con mèo. Nó hỏi, sư phụ, sư phụ, sao ngài không dạy ta kỹ năng này vậy? Con mèo già không đáp lời nó, chỉ lo chải chuốt lông của mình, dứt khoát ngủ ở trên cây."

Truy Vân hỏi: "Yểu ca, tại sao hổ muốn ăn mèo vậy?"

Tạ Yểu cười nói: "Có lẽ là nó không cho người khác biết nó có một sư phụ."

Sơn Hạc im lặng sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Câu chuyện này muốn dạy chúng ta không được lấy oán trả ơn sao?"

Tạ Yểu sờ sờ đầu cậu ta: "Ừ. Sơn Hạc thật thông minh."

Cậu mới khen Sơn Hạc xong, Truy Vân liền tủi thân nói: "Ta không thông minh sao? Yểu ca cũng khen ta đi." Thế là cậu cũng sờ sờ Truy Vân, nói: "Truy Vân cũng rất thông minh." Truy Vân lúc này mới hừ hừ vài tiếng, cảm thấy mãn nguyện.

Hai đứa trẻ nghe xong câu chuyện, lại bị mấy con châu chấu trong bụi hoa thu hút, chạy đến bồn hoa để bắt châu chấu.

Tạ Yểu hơi muốn bày ghế nằm ra nằm, nhưng không biết cái ghế đó đang được đặt ở đâu, nên đành bỏ cuộc. Cậu gọi một thị nữ, bảo nàng vào phòng lấy quyển sách đêm qua cậu chưa đọc hết, thị nữ gật đầu, rồi bước nhanh đi vào nhà chính.

Đêm qua cậu đọc hết một bài thì buồn ngủ rồi đi ngủ luôn. Cũng may Triệu tiên sinh cho họ nghỉ thêm hai ngày, cộng với ngày nghỉ tắm gội, tổng cộng có ba ngày, đủ để cậu thuộc lòng 12 bài văn này.

Cậu vừa định mở sách ra, đột nhiên nhớ đến cái hộp đựng đồ ăn còn ở trong phòng chưa được gửi trả lại, liền gọi Sơn Hạc tới, bảo cậu ta đem hộp đồ ăn trả lại cho Tạ Ải Ngọc. Sơn Hạc ngoan ngoãn đáp ứng, nhanh chân chạy vào phòng, rồi cầm theo cái hộp chạy ra khỏi sân.

Tạ Yểu bật cười, hô: "Chạy chậm một chút!" Sơn Hạc từ xa đáp lại: "Biết rồi, Yểu ca!"

*

Sơn Hạc cầm hộp đồ ăn, rảo bước tiến vào cổng lớn Yêu Nguyệt Viện, thì có một tiểu đồng tuổi tác xấp xỉ với cậu ta đi ra, nhận lấy cái hộp trống trong tay cậu, thấy cậu ta muốn đi, liền túm chặt ống tay áo cậu lại, nói: "Thiếu gia gọi ngươi qua đó."

Thực ra Sơn Hạc không muốn đi lắm, vì cậu ta rất sợ Tạ Ải Ngọc, nhưng trong đó cũng có lý do vì đã theo Tạ Yểu lâu ngày rồi — Tạ Yểu thường xa cách với Tạ Ải Ngọc, không muốn gần gũi gì nhiều với y. Còn Tạ Ải Ngọc tuy ngoài mặt nhìn vẫn bình thản trước sự xa cách của Tạ Yểu, nhưng Sơn Hạc lại luôn tìm thấy tia bất mãn trong nụ cười của y. Điều này khiến cậu ta rất sợ Tạ Ải Ngọc.

Cậu ta đứng thấp thỏm bất an ở cửa nhà chính, không dám bước vào. Tạ Ải Ngọc đang ngồi trong phòng đọc thoại bản, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ hỏi: "Nghe nói Yểu Yểu đã tặng ngươi một con chim yến khắc gỗ, ngươi và em ấy hẳn là rất thân thiết?"

Sơn Hạc cúi đầu đáp: "...Yểu thiếu gia là chủ tử, chúng ta chỉ là hạ nhân, không dám thân thiết, chỉ là thiếu gia thích tặng đồ, thích dỗ dành chúng ta vài câu." Cậu ta hơi ngừng lại một lúc, quyết định nói dối: "Chim yến gỗ... Chim yến gỗ đó là do Yểu thiếu gia thấy ta ngoan ngoãn nên mới thưởng cho."

Tạ Ải Ngọc nhẹ nhàng nói: "Vậy à, có vẻ như Yểu Yểu đối xử với các ngươi rất tốt."

Y nâng mắt lên nhìn, ánh mắt dừng lại ở sợi dây tơ hồng trên cổ tay Sơn Hạc. Trên đó treo một con chim yến thủ công tinh xảo, không thể nói sống động như thật, nhưng cũng là món đồ hiếm có đẹp đẽ. Tuy nhiên, ánh mắt của Tạ Ải Ngọc chỉ dừng lại trong một khắc ngắn ngủi, rồi lại rũ mắt xuống đọc thoại bản, không nhìn thêm nữa, chỉ hỏi thêm vài câu về Tạ Yểu.

Sơn Hạc trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không tỏ ra quá rụt rè, câu nào nên trả lời thì trả lời, câu nào không nên thì lảng tránh qua, không nói thêm một câu dư thừa.

Cho đến khi Tạ Ải Ngọc hỏi chán rồi, mới vẫy vẫy tay cho cậu ta rời đi.

Lòng bàn tay Sơn Hạc đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Khi trở về Trầm Hương Viện, Tạ Yểu đang chúi mũi gặm văn chương.

Cậu ta biết mình không nên quấy rầy thiếu gia, nhưng vẫn không kìm được tâm tính trẻ con, khi sợ hãi sẽ muốn tìm kiếm sự che chở từ người thân cận — dù biết rằng thiếu gia cũng không thể cho cậu ta sự che chở nào, nhưng vẫn muốn nhào vào lòng cậu làm nũng giả ngốc.

Sơn Hạc rất hiếm khi không hiểu chuyện như vậy. So với Truy Vân, cậu ta điềm tĩnh hơn nhiều, Tạ Yểu cũng vì thế mà trọng dụng cậu ta nhiều hơn chút.

Thế là khi Sơn Hạc bất ngờ nhào vào lòng, Tạ Yểu kinh ngạc trong chốc lát, nhưng cũng không động đậy, để mặc Sơn Hạc ôm lấy mình.

Thấy Sơn Hạc như một chú mèo con hoảng sợ, cậu hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại bị dọa sợ thế này? Là ai bắt nạt em?"

Sơn Hạc lắc lắc đầu, nói giọng buồn bã: "Đại thiếu gia giữ ta lại một lúc, ta sợ y, trong lòng hơi thấp thỏm." Sau đó, cậu ta ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực Tạ Yểu: "Yểu ca, có phải ta quá không hiểu chuyện không? Đã làm phiền người học bài..."

Tạ Yểu véo nhẹ khuôn mặt tròn tròn của cậu ta, cười bất đắc dĩ nói: "Em từ trước đến nay vốn rất hiểu chuyện, không cần tự trách. Ta đã học thuộc nhiều rồi, chỉ là vừa nãy thấy em không đóng cửa đã chạy vào ôm ta, tưởng em bị ức hiếp ở đâu, trong lòng chỉ lo lắng thôi."

Nghe vậy, Sơn Hạc chỉ nũng nịu trong lòng Tạ Yểu thêm một lúc, sau đó hỏi Truy Vân đi đâu rồi, Tạ Yểu dỗ dành cậu, nói Truy Vân buổi trưa buồn ngủ, đã về phòng ngủ rồi. Sơn Hạc "À" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cậu ta nghĩ bụng, nếu Truy Vân có mặt ở đây, chắc chắn sẽ tranh sủng vài câu. May mắn là bây giờ Truy Vân không có ở đây, còn Yểu ca chỉ cần dỗ dành một mình cậu ta.

Tạ Yểu dỗ dành cậu ta một lúc, rồi cũng bảo cậu ta đi ngủ trưa, còn mình thì nhặt quyển sách rơi dưới đất lên, tiếp tục gặm chữ. Trong số mười hai bài, cậu đã học thuộc được bốn bài, chỉ là ý nghĩa trong đó nửa hiểu nửa không, muốn đi hỏi Triệu tiên sinh, nhưng Triệu tiên sinh ba ngày này không có ở trong phủ, cậu lại không xuống nước đi hỏi Tạ Ải Ngọc được, đành phải nhịn, chịu đựng chờ Triệu tiên sinh hồi phủ.

Cậu cúi đầu lật trang sách qua, khẽ thở dài.

Triệu tiên sinh nói cậu thông tuệ, nhưng cậu chưa bao giờ thông tuệ đến thế.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Con mèo xấu tính đến phòng bếp nhìn chằm chằm đầu bếp làm điểm tâm: Làm ngọt hơn một chút.

(Có vẻ như) Con mèo xấu tính đang đe dọa đứa trẻ mười tuổi: Không được thân thiết với em ấy.

Tính tình Truy Vân không tim không phổi, khác với Sơn Hạc, cậu ta rất thích Ngọc, nhưng nếu so với Yểu Yểu thì chắc chắn thích Yểu Yểu hơn rồi. Sơn Hạc rất sợ Ngọc, tuy không biết bản tính của y, nhưng trực giác của trẻ con thường chính xác hơn mà... Tóm lại, cả hai đứa nhỏ đều rất thích gần gũi Yểu Yểu.

Nhân tiện nói một điều, Yểu Yểu rất được các động vật nhỏ yêu thích gần gũi, nhưng Ngọc lại bị các động vật nhỏ ghét bỏ, cho dù là bay trên trời, chạy trên đất hay bơi dưới nước, tất cả đều cực kỳ cực kỳ ghét y.

Vì vậy, chúng ta có thể kết luận rằng Yểu Yểu cũng ghét y (doge)