Sau khi uống vài ly rượu vào bụng, Tạ Yểu hơi váng đầu hoa mắt, nhưng không quá say.
Còn Tạ Ải Ngọc hiển nhiên say hơn cậu nhiều, bước chân lảo đảo vô lực, như thể chuẩn bị ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Khổng Kham không nhìn nổi, nên đi sang một bên để đỡ y. Lại không ngờ đến việc hắn ta không ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Tạ Ải Ngọc, trong lòng hiểu rõ, đa vậy còn thấy ánh mắt vẫn tỉnh táo của Tạ Ải Ngọc, hắn ta im lặng một lúc, rồi lén lút nhét một hộp thuốc mỡ vào túi tay áo của y.
Hắn ta nói: "Ôi trời, không biết uống mà cứ cố uống mấy ly rượu, để rồi say thành ra thế này, chẳng thấy mắc cỡ à." Hắn ta nhìn về phía Tưởng Đức Thừa, "Nhanh lên, đưa hai người họ vào phòng đi, chúng ta cũng về nhà thôi."
Tưởng Đức Thừa lặng lẽ gật đầu, rồi đi đỡ Tạ Yểu, cùng với Khổng Kham đưa hai người họ vào phòng ngủ.
Chờ tới khi Tưởng Đức Thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khổng Kham đã kéo anh ta rời khỏi phủ đệ Tạ Ải Ngọc. Anh ta ngơ ngác hỏi: "Sao lại đưa cả hai người họ vào cùng một phòng?"
Khổng Kham đáp: "Bây giờ không nói rõ được, để lần sau ta sẽ giải thích cho ngươi. Nhanh lên chút, đi thôi đi thôi, ta buồn ngủ muốn chết mất!"
Tưởng Đức Thừa ấp úng "Ò" một tiếng, hai người liền lên xe ngựa, tiến vào trong màn đêm.
Tạ Yểu không quá say, chỉ hơi chóng mặt. Tạ Ải Ngọc nằm bên cạnh, không rõ là đang tỉnh hay đã ngủ. Cậu xoa xoa thái dương, định gọi hạ nhân gần đó đến, bảo bọn họ xuống bếp nấu bát canh giải rượu. Nhưng chưa kịp cử động, Tạ Ải Ngọc đang nằm bên sập bỗng nắm chặt lấy tay áo cậu, đột ngột kéo mạnh cậu vào lòng.
Tạ Yểu nói: "Ngươi uống say rồi phát điên phải không, buông ta ra, ta phải đi lấy canh giải rượu..."
Tạ Ải Ngọc im lặng không lên tiếng, đôi môi nồng mùi rượu hôn loạn xạ lên gò má cậu, tay cũng không yên phận cởi bỏ dây lưng bên hông cậu, nhẹ nhàng gọi: "Yểu Yểu."
Cậu choáng váng thoát ra khỏi vòng tay Tạ Ải Ngọc, cau mày nói: "Ta vốn tưởng ngươi đã không còn nghĩ đến chuyện phiền phức này nữa."
Tạ Ải Ngọc cười khẽ một tiếng, định nắm lấy vạt áo cậu nhưng lại bắt hụt. Y không nản chí, ngược lại còn cười rộ lên: "Nhưng ta đã sớm điên cuồng rồi nha," giọng y nhẹ nhàng quyến luyến, như thể đang dụ dỗ Tạ Yểu, "Yểu Yểu, em lại đây, ta không kéo em nổi điên cùng đâu. Em cứ xem như đang bố thí cho ta, chỉ hôn một chút thôi, được không?"
Tạ Yểu dừng lại, chợt nhớ đến Tết Trung thu năm ngoái, vì ngại mất mặt, Tạ Trung Đình không thể không cho họ đến Tạ phủ. Lúc đó Tạ Ải Ngọc vô cùng miễn cưỡng, nên đã cố tình uống say, lấy cớ là gặp nhiều buổi xã giao trong kinh doanh, tối nay say quá không thể đến được.
Cậu và Tạ Ải Ngọc hiếm khi được gần gũi như trước kia, thân cận dựa sát bên nhau, cả hai đều không nói gì, nhưng Tạ Ải Ngọc lén lút móc ngón tay út của cậu, nhưng cũng không tiến thêm một bước.
Đoạn tụ chi phích, lại còn là anh em trên danh nghĩa. Tạ Ải Ngọc đào đâu ra lá gan nào, sao dám có những tâm tư như vậy? Y không sợ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục hay sao?
Hiện giờ họ không còn như trước nữa, họ đã sớm cãi vã với Tạ phủ đến mức trở mặt thành thù, tất cả là vì Lâm Vân Tình. Nhưng liệu Tạ Ải Ngọc có thật lòng vì bà không? Tạ Yểu không biết.
Nếu chuyện trái luân thường đạo lý này lọt vào tai Tạ Trung Đình, chắc chắn họ sẽ bị lật thuyền trong mương.
Nhưng Tạ Ải Ngọc dường như không thèm để ý, ánh mắt y bỗng trở nên sáng rõ, như thanh kiếm sắc bén, rạch mổ từng tâm tư của Tạ Yểu, "Em sợ vạn kiếp bất phục, nhưng chúng ta sẽ không như vậy." Y nhắc đến lắc tay tiền đồng đã được cất giữ từ lâu, "Em còn nhớ những lời chúc ta chưa nói hết lúc đó không?"
Tạ Yểu ấp úng nói: "...Nhớ."
Tạ Ải Ngọc vuốt ve gò má cậu, cười khẽ: "Lúc đó ta vốn muốn nói bạch đầu giai lão*, nhưng có vẻ em không muốn thế, thôi thì coi như chúc thêm một câu cát tường vậy."
(Bạch đầu giai lão*: Hay chúc trong đám cưới, chúc cặp vợ chồng bên nhau đến bạc đầu.)
"Bốn chúc... Tạ Yểu một đời thuận lợi, đào lý khắp thiên hạ*."
(Đào lý khắp thiên hạ*: Từ "đào lý/ đào mận" 桃李 trong tiếng Trung chỉ người học trò, nên nguyên câu này chúc Yểu có vô số học trò khắp thiên hạ.)
Y nắm tay Tạ Yểu, lấy ra một đồng tiền từ trong túi tay áo, đặt vào lòng bàn tay Tạ Yểu, giống như đêm giao thừa năm đó, ngay cả ánh mắt nóng bỏng khi ấy cũng chưa từng thay đổi.
*
Mùi hương của thuốc mỡ lan tỏa trong màn trướng, Tạ Yểu nhất thời bị ma xui quỷ khiến, không biết làm sao lại bị Tạ Ải Ngọc quyến rũ tâm hồn. Bao nhiêu năm nỗ lực đều thất bại trong gang tấc, cậu nằm trên sập, tâm trí mơ hồ, lại nhớ đến lần đầu tiên Tạ Ải Ngọc điên cuồng nói với cậu, ta đã muốn kéo em cùng điên với ta từ lâu rồi.
Cậu thật sự điên rồi, cậu thật sự bị ma ám rồi.
Không biết thuốc mỡ đó từ đâu ra, tỏa ra mùi hương hoa hòe thanh đạm nhè nhẹ, cậu nằm trên sập, quay lưng về phía Tạ Ải Ngọc, không nhìn thấy mặt y, bỗng nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi quỷ quái.
Thuốc mỡ ấm áp, khiến cậu không khỏi đỏ mặt, bị ba ngón tay chọc cho khóc thành tiếng, lại không dám kêu lên quá lớn, nhịn không nổi cắn vào chấu môi, mơ hồ mà nức nở, tiếng khóc rên rỉ cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Tạ Ải Ngọc cúi xuống hôn cậu, hôn lên sau gáy và sống lưng cậu, để lại vô số vết hồng mai trên đấy, ghé sát bên tai cậu nhẹ nhàng ôn tồn hỏi: "Sao em lại khóc?"
Giữa môi răng Tạ Ải Ngọc vẫn còn lưu lại chút mùi cồn, rất nhạt. Bình rượu kia là rượu hoa đào năm ngoái mới ủ, thơm nhẹ lại dễ say, cậu đột nhiên tỉnh ngộ, Tạ Ải Ngọc không có say.
Tạ Ải Ngọc trong lúc kinh thương đã sớm luyện ra năng lực ngàn chén không say, vài ly rượu hoa đào mà thôi, sao y có thể giống như trước kia, chỉ 3 ly đã say rồi?
Cậu muốn mở miệng, Tạ Ải Ngọc lại duỗi tay ra che miệng cậu lại, đưa ngón tay vào miệng cậu thăm dò, nhéo lấy đoạn lưỡi hồng, trầm thấp bật cười.
Nước bọt từ khóe miệng cậu chảy ra, Tạ Ải Ngọc khảy khảy đầu lưỡi cậu, mấy ngón tay phía dưới cũng không nhàn rỗi, chọc cậu bật khóc nức nở.
Tạ Ải Ngọc cười nhẹ nói: "Nhóc mít ướt."
Y hôn lên chóp tai Tạ Yểu, ngậm lấy vành tai tròn trịa của cậu, đùa giỡn triền miên.
Tạ Yểu từ trước đến nay đối với vấn đề tình dục có rất ít hứng thú, lâu lâu chỉ vuốt ve vài cái, rồi bắn ra là xong. Cậu chưa bao giờ hôn lên dung mạo mềm mại của cô nương nào, cũng chưa từng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nào, đối với chuyện này không có bao nhiêu hứng thú, như thể không mang chút dục vọng, mà giờ đây cậu đang nằm dưới thân một người đàn ông, y chỉ dùng ngón tay đùa bỡn đã khiến cậu nức nở không thôi.
Tiếng nức nở rên rỉ đứt quãng của cậu bị lòng bàn tay Tạ Ải Ngọc đè nén lại. Lỗ nhỏ vẫn ấm áp như cũ, nhưng lại cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được. Những ngón tay động đậy khép mở, thỉnh thoảng xoa ấn vị trí thịt mềm nào đó. Cậu nghe thấy Tạ Ải Ngọc nói: "Chỗ này của em thật dễ thương."
Cậu xấu hổ không chịu nổi, muốn bỏ chạy, nhưng Tạ Ải Ngọc không cho cậu trốn thoát, vừa hung hăng đâm chọc vào phần thịt mềm nhạy cảm kia, vừa dùng ngữ điệu dịu dàng dỗ dành cậu, dụ dỗ cậu rơi xuống vực sâu.
Bàn tay kia cuối cùng cũng buông lỏng, cậu có thể phát ra âm thanh, nhưng khi tất cả những tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cổ họng đều được bộc phát, nghe lại như tiếng mèo nhỏ phát âm, kêu rất gợi tình. Cậu lại nhớ đến Tuyết Ly, cứ đến ngày xuân nó lại kêu như vậy, náo loạn đến mức khiến cậu thao thức suốt đêm.
Tạ Ải Ngọc yêu chết bộ dáng cậu ngay lúc này, lặng lẽ rút ngón tay ra, thuốc mỡ hòa lẫn d*m thủy chảy đầy tay y. Y cọ cọ ngón tay lên mông Tạ Yểu một cách rất là suồng sã, dương v*t cương cứng ấn vào kẽ mông cậu, hạ người xuống, dán sát vào Tạ Yểu.
Tạ Yểu chỉ cảm thấy dương v*t vừa cứng ngắc vừa nóng bỏng kia cọ xát giữa kẽ mông mình, so với hành động vừa rồi của Tạ Ải Ngọc, động tác lúc này càng thêm suồng sã, càng sắc tình hơn.
Năm ngón tay Tạ Yểu nắm chặt chăn, miễn cưỡng ngừng tiếng rên rỉ: "Ngươi muốn......làm gì......?"
Tạ Ải Ngọc đỡ dương v*t cương cứng, ngậm lấy vành tai cậu, lẩm bẩm nói: "Làm cái gì nha?"
Tạ Yểu còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông nằm trên người cậu đã thâm nhập sâu vào trong, tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng, cậu chỉ biết run rẩy phát ra vài âm tiết đơn lẻ, có thể mơ hồ nghe được cậu đang muốn nói cái gì đó.
Trước mắt Tạ Yểu lóe lên ánh sáng trắng lóa, váng đầu hoa mắt. Lỗ sau của cậu căng trướng như muốn nứt ra, nhưng vẫn cố gắng ngậm chặt lấy Tạ Ải Ngọc.
Lòng bàn tay y lại đè lên môi cậu, tiếng rên rỉ vỡ vụn thoát ra từ những khe hở ngón tay, mông bị đâm đến tê dại, cậu muốn xin tha, nhưng Tạ Ải Ngọc đã đâm vào quá sâu, sâu đến mức khiến tinh thần cậu tan rã, chỉ biết phát ra tiếng rên rỉ như mèo nhỏ phát tình.
Tạ Ải Ngọc thấp giọng thở gấp vài hơi, như thể y đang trải qua cơn sảng khoái cực độ nào đó. Y ngậm chặt mân mê vành tai trắng mềm của Tạ Yểu, rồi để lại thêm nhiều dấu vết trên cổ cậu, không ngừng chịch cậu dù chỉ một khắc.
Tạ Yểu lè đầu lưỡi ra, liếm vào lòng bàn tay y, tựa như cầu xin sự thương xót.
Bàn tay buông lỏng, Tạ Yểu như được ân xá, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, thanh âm rên rỉ bị đè nén trong cổ họng liền trào ra, kèm theo tiếng khóc nức nở có chút nũng nịu.
Đột nhiên, Tạ Ải Ngọc nắm lấy tay cậu, đè chặt cậu lại, dường như tiếng rên rỉ đó đã làm y hài lòng, khẽ rên một tiếng, ngay sau đó liền dùng hết sức lực, hung hăng đâm thật mạnh thật sâu vào trong lỗ nhỏ của cậu.
Tạ Yểu đột nhiên ngẩng cổ lên, đôi môi hơi hé mở, đoạn lưỡi hồng thè ra một nửa, tiếng rên đột ngột im bặt, chỉ còn lại vài tiếng thở dốc vỡ vụn.
Trước mắt cậu chợt lóe lên ánh sáng trắng xóa, phía trước chưa được an ủi đã bắn ra.
"Yểu Yểu ngoan," Tạ Ải Ngọc thấp giọng thở gấp nói: "Chỉ vậy đã sướng rồi sao? Em nhìn em xem, đầu lưỡi nhỏ cũng thò ra rồi, vẫn còn muốn lấy vợ à?"
"A...a..." Tạ Yểu lẩm bẩm rên: "Tê quá, sướng quá."
Hình như cậu bị chịch đến mức mất hồn rồi, cho dù Tạ Ải Ngọc có đùa nghịch như thế nào cũng không phản kháng, thậm chí không thể kìm nén được tiếng rên rỉ.
Tạ Ải Ngọc lật người cậu lại, nhìn bộ dạng tinh thần tan rã của cậu, cúi đầu xuống hôn cậu.
Đôi môi mơ ước đã lâu thật sự mềm mại đúng như y mong đợi, Tạ Yểu ngoan ngoãn hé mở môi lưỡi, mặc cho y công thành đoạt đất, thuận theo đến nỗi không ai ngờ. Nước bọt nuốt không kịp từ khóe miệng chảy xuống yết hầu, Tạ Ải Ngọc cuốn lấy lưỡi cậu, tiếng nước tấm tắc không dứt bên tai.
Sắc mặt Tạ Yểu đỏ bừng, bị hôn đến mức khó thở, không nhịn được đẩy đẩy y ra, nhưng lại bị cắn vào chấu môi như sự trừng phạt, nức nở một tiếng, không dám đẩy nữa.
Thân dưới người đàn ông lại hoạt động, trứng dái nặng trĩu từng chút từng chút một đập lên mông thịt cậu, khiến cặp mông trắng nõn bị dập cho đỏ bừng. Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, cậu nức nở nhắm mắt lại.
Tạ Ải Ngọc không bắt nạt cậu nữa, khi môi lưỡi tách ra, kéo theo một sợi nước bọt dâm mỹ.
"A...a..." Tạ Yểu nghẹn ngào: "Chậm một chút, ca ca...... Xin huynh, chậm một chút."
Đã lâu lắm rồi Tạ Yểu không gọi y là ca ca, một tiếng gọi "Ca ca" này chọc vào từng khe hở tận cùng trong tim y, động tác trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn nhiều, dỗ dành cậu: "Yểu Yểu, Yểu Yểu ngoan, gọi lại một tiếng nữa."
"Ca, a......Chết mất, chết mất, đừng đâm nữa......" Tạ Yểu bất lực ôm lấy cổ y, giống như bám vào khúc gỗ trôi dạt trên biển: "Ta chết mất, lại muốn...... A!"
Cậu lại bắn ra, khóc đến nỗi khóe mắt đỏ ửng, bắp đùi run rẩy, rồi lại leo lên eo Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc đưa tay xuống eo cậu, nâng cậu lên, dương v*t lui ra ngoài hơn phân nửa. Ngay sau đó, Tạ Yểu sợ hãi kêu lên một tiếng, ngồi thẳng vào trong lồng ngực y, chậm rãi thở dốc.
Cậu còn đang ngây ngốc, tinh thần chưa kịp phục hồi, người đàn ông đã bắt đầu điên cuồng, chịch cho cậu thoải mái phê pha vô cùng, bất chấp tất cả mà kêu lên.
Môi lưỡi cậu lại bị ngăn chặn, bị ép nuốt xuống tiếng rên rỉ của mình, ánh mắt người đàn ông nóng bỏng mà đen tối, như muốn xé xác cậu ra nuốt hết vào bụng.
Cậu dập dìu trong cơn sóng biển, không rõ đã qua bao lâu, người đàn ông rên lên một tiếng, cắn vào đầu vai cậu, tinh d*ch ấm nóng liền bắn hết vào lỗ nhỏ của cậu.
___
Lời tác giả: Tôi nói home run thì home run! (kiêu ngạo)
Người hỗ trợ lớn nhất trong chương này: Tiểu Khổng và thuốc mỡ của hắn.