Ly Nô - Bồ Tát Man

Chương 29




Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tạ Yểu nhẹ nhàng ôm y một cái, sau đó vội vàng chạy trối chết.

Thật quái đản, nơi này rõ ràng là phòng ngủ của cậu, vậy mà người bỏ chạy lại chính là cậu.

Mãi cho đến lập đông, Tạ Yểu vẫn chưa gặp lại y, viện cớ bị bệnh, nằm trong phòng ngủ rất lâu. Bài vở được Trần Trác Quang mang về giúp, rồi lại nộp bài giúp cậu.

Lưu Viễn Đàn đến thăm cậu, cũng có nói không cần phải gắng sức làm mấy bài tập này. Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn Lưu Viễn Đàn. Cũng may tiên sinh chỉ ngồi một lúc rồi rời đi. Khi Khổng Kham và Trần Trác Quang trở về, cậu vừa đứng dậy để tiễn tiên sinh.

Hai người chào hỏi Lưu Viễn Đàn, nghiêng người nhường đường. Đợi khi tiên sinh đi xa, họ mới chui vào phòng. Khổng Kham như kẻ trộm hỏi: "Sao Lưu tiên sinh lại đến đây? Làm ta sợ đến nỗi không kịp phản ứng."

"Chắc là đến thăm A Yểu thôi." Trần Trác Quang đóng cửa lại, liếc nhìn hắn ta một cái: "Ngươi đừng có làm như mình là kẻ trộm nữa."

Khổng Kham cười đá hắn một chân, rồi lại hỏi Tạ Yểu: "Ngươi đã nghỉ ốm mấy ngày rồi, định khi nào đi học lại đây?"

Tạ Yểu lại chui vào chăn. Vào mùa đông cậu thường thích nằm ì trong ổ chăn, lúc này đang quấn bản thân lại như một cục bột, rầu rĩ nói: "Ngày mai đi."

Khổng Kham trêu cậu: "Ngươi trốn cái gì mà như trốn sài lang hổ báo vậy, sợ thế à."

Tạ Yểu không nói gì nữa.

Kỳ thật trong lòng hắn ta đã rõ rành rành, chỉ cố ý trêu Tạ Yểu một câu thôi.

Tạ Ải Ngọc nhờ hắn ta giúp thăm dò một chút, không cần hỏi nhiều, chỉ hỏi Tạ Yểu khi nào đi học lại là được. Vì vậy Khổng Kham cũng không vẽ rắn thêm chân, chỉ hỏi giúp y một câu đó, Tạ Yểu đã trả lời rồi, vậy hắn ta trêu thêm một câu nữa cũng chẳng sao nhỉ?

Cơn lười của hắn ta lại tái phát, nói chưa được mấy câu đã lên giường nằm, ngâm nga tiểu khúc nào đó.

Trần Trác Quang hỏi: "Mấy ngày nay ngươi bỏ lỡ không ít bài học, có muốn ta giúp ngươi ôn lại không?"

Tạ Yểu từ trong chăn ló đầu ra: "Được." Cậu xuống giường dẫm lên guốc gỗ, khoác chăn đi về phía bàn dài.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng Trần Trác Quang giảng bài cho cậu.

Tạ Ải Ngọc ngáp một cái.

Y và Kim Thần ở cùng một phòng ngủ, từ sau khi Vưu Khê bị y đấm cho một cú, mối quan hệ giữa hai người đã âm thầm rạn nứt hoàn toàn. Nhưng mà y cũng không quan tâm, Kim Thần bây giờ chỉ là một hòn đá ngáng đường, đối với y cũng chỉ có vậy thôi — Huống hồ, Kim Thần còn ôm tâm tư bẩn thỉu với Tạ Yểu.

Tạ Ải Ngọc cực kỳ ghê tởm chuyện này.

Y rũ mắt xuống, nhớ đến cái ôm rất nhẹ của Tạ Yểu, lại nhớ đến bộ dạng Tạ Yểu chạy trối chết, không nhịn được cười thành tiếng.

Y vuốt ve đầu ngón tay, liếc nhìn Kim Thần đang ở cửa, cũng thấy Vưu Khê với cái sống mũi đã bị y đánh gãy.

Trước đây hai người này chỉ gặp mặt riêng tư, không dám công khai trắng trợn, từ sau khi từ biệt ở Thập Cư, y không còn gặp lại "thư đồng" này nữa, không ngờ Kim Thần vẫn giữ cậu ta bên cạnh.

Tạ Ải Ngọc hơi hơi híp mắt lại, bỗng cảm thấy người này hình như có vài phần hơi giống Tạ Yểu.

Cũng có hai nốt ruồi nhỏ, môi mỏng mắt hạnh.

Chỉ cần nhìn kỹ thêm một chút, sự ghê tởm trong lòng Tạ Ải Ngọc càng thêm dày đặc, y thậm chí còn muốn lột bỏ lớp da mặt có hai phần giống Tạ Yểu kia, rồi lại chém Kim Thần thành trăm nghìn mảnh, ném vào bãi tha ma.

Vẻ u ám dưới đáy mắt càng thêm nồng đậm, y khẽ tặc lưỡi một tiếng, sau đó cười nói: "Cái sống mũi này của Vưu thư đồng lành nhanh thật đấy, mấy ngày trước mới gặp mặt, còn chưa cao như vậy đâu."

Chỉ thấy Vưu Khê ớn lạnh run rẩy, trốn ra sau lưng Kim Thần, đang cúi xuống bên tai gã, nhỏ giọng nói cái gì đó.

Kim Thần nói: "A Ngọc, ngươi tội gì phải làm khó hắn, cũng chỉ là một tiểu đồng thôi, mắng cũng đã mắng rồi."

Tạ Ải Ngọc hơi sửng sốt, vành mắt lập tức đỏ hoe: "...Ta khi nào làm khó hắn? Lúc đầu người vu oan cho ta chính là Vưu thư đồng, người khinh nhục tiểu đồng nhà ta cũng là Vưu thư đồng. Ngươi nói sẽ cho ta một lời giải thích, nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn không chịu cho ta, giờ đây lại còn quay ra cắn ngược lại ta một cái, nói là ta làm khó hắn?" Y nắm chặt tay, nhíu chặt mày, dường như đang cố nén giận: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta vô duyên vô cớ phải chịu oan ức sao?"

*

Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng kêu kinh hãi.

Tạ Yểu đột ngột giật mình, chăn rơi xuống đất, vội cúi người nhặt lên.

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, không biết từ lúc nào Khổng Kham đã không còn trong phòng. Cậu và Trần Trác Quang liếc nhìn nhau, liền tung chăn ra mặc áo khoác ngoài, dẫm guốc gỗ vội vã ra khỏi phòng ngủ.

Trần Trác Quang đi như bay, bỏ xa cậu mấy bước chân. Cậu chạy chậm theo sau, đợi đến khi tìm được Khổng Kham, thì thấy hắn ta đang giúp đỡ ai đó cách đó không xa.

Tạ Yểu gần như chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Ải Ngọc trong đám đông. Y luôn chói mắt như vậy, nhưng lúc này lại có vẻ hơi chật vật — Y được Khổng Kham che chắn phía sau, khóe mắt có thêm một vết bầm tím, khóe miệng cũng vậy.

Không biết là ai đã đánh y, từng cú đấm đều nhắm vào khuôn mặt đó.

Cậu dời ánh mắt khỏi người Tạ Ải Ngọc, rồi nhìn thấy người bị Khổng Kham can ngăn lại là Kim Thần.

Kim Thần còn muốn tiến lên phía trước, dường như muốn đẩy Khổng Kham ra, Trần Trác Quang thân hình di chuyển, sải bước chạy nhanh tới, chân dài nâng cao, vạt áo lập tức bay lên, ngay sau đó Kim Thần liền bị hắn đá văng ra.

Trần Trác Quang nhíu mày nói: "Ngươi còn muốn động thủ nữa sao?"

Giờ phút này hắn đang nhìn Kim Thần từ trên cao xuống, giữa mày có vài phần lệ khí.

Tạ Ải Ngọc được che chắn phía sau có máu chảy ở khóe miệng, khóe mắt cũng bầm tím, trên mặt có không ít vết bầm.

Tạ Yểu tiến lên phía trước, cách y khoảng nửa cánh tay, chỉ im lặng mà nhìn y.

Tạ Ải Ngọc muốn cười, nhưng y không thể động đậy khóe miệng nổi, đau đớn dữ dội, định duỗi tay ra kéo tay áo Tạ Yểu, nhưng nhớ ra lúc nãy khi bị Kim Thần quật ngã xuống đất, trên tay đã dính không ít bùn đất, không muốn làm bẩn quần áo của cậu, nên lại nhịn xuống.

Y nở một nụ cười gượng khó coi, chớp chớp mắt.

"...Khó coi." Tạ Yểu nói: "Đừng cười nữa."

Nói xong, cậu cau mày đưa tay áo của mình qua cho y.

Tạ Ải Ngọc được như ý nguyện, nắm lấy tay áo của câu, cúi đầu, không để lộ dấu vết mỉm cười.

Trần Trác Quang che chắn Khổng Kham và Tạ Ải Ngọc phía sau như gà mẹ bảo vệ gà con, sợ Kim Thần lại xông tới đây.

Bọn học sinh đứng xung quanh xì xào bàn tán, thấy Tạ Ải Ngọc chật vật khắp người, lại bị thương, liền có người đi gọi tiên sinh.

Nhưng họ lại nhận ra, Kim Thần không hề có chút thương tích nào, chỉ là quần áo hơi bẩn.

Khi Khổng Kham chạy tới, Tạ Ải Ngọc hình như đã bị thương.

Còn Kim Thần trước khi bị Trần Trác Quang đá cho một cú, trên người không có chút thương tích nào có thể nhìn thấy.

Bọn họ đột nhiên ngơ ngẩn — Chẳng lẽ là Kim Thần đánh Tạ Ải Ngọc, mà Tạ Ải Ngọc hoàn toàn không hề đánh trả?

Hơn nữa bốn người có mặt vốn thân thiết với nhau, mà anh em Tạ gia và Trần Trác Quang lại là nhóm học trò cưng trong tay các tiên sinh, được các tiên sinh ưu ái nhất, từ đó tới giờ vốn không nỡ phạt dù chỉ một đầu ngón tay. Kim Thần đánh Tạ Ải Ngọc, động thủ vô cớ, nếu tiên sinh chạy đến, chắc chắn sẽ bị phạt.

Tạ Yểu nhỏ giọng hỏi: "Có phải ngươi nghĩ đến việc giúp Ỷ Nguyệt hả giận nên mới đá hắn không?"

Trần Trác Quang ậm ừ đáp: "Ừm."

Tạ Yểu khen: "Đá hay lắm, lát nữa hắn xông tới đây, ngươi lại đá hắn thêm hai cái nữa đi."

Trần Trác Quang gật đầu mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía Kim Thần.

Kim Thần đứng dậy, được Vưu Khê đỡ lấy, nổi giận sôi máu, đột nhiên hất tay hắn ta ra, nghiến răng mắng: "Đồ tiện nhân... Cút cho ta!"

Vưu Khê lập tức nhận ra có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Nhưng hắn ta không biết xấu hổ, phận làm tiểu quan nhi, có mấy ai biết xấu hổ? Hắn ta túm chặt lấy tay áo Kim Thần, khóc ròng nói: "Thiếu gia, thiếu gia! Cầu xin ngài đừng bỏ rơi ta..."

Kim Thần điên tiết, định đá văng hắn ta ra, chân chưa chạm đến Vưu Khê đã bị tiếng quát mắng giận dữ làm cho toàn thân chấn động.

"— Thái Học là nơi tĩnh tâm cầu học, nơi đây há là chỗ cho phép ngươi ngông cuồng?!"

___

Lời tác giả: Có thể đánh trả, cố tình muốn gây náo loạn lớn hơn để Yểu thấy

Ngọc: Bắt đầu diễn thôi

Họ Kim sắp offline

Yểu và Ngọc sắp nhược quán rồi, rốt cuộc có thể nhanh chóng đến phần làm này làm kia rồi ( hai ngón trỏ chọc chọc nhau)