Ly Nhân Tâm Thượng Thu - Hành Chi

Chương 1




1.

Đại lang Bùi gia đích thân đến bàn bạc cùng a thúc, đợi đến khi bàn chuyện xong, ta liền sai A Đào đi nghe ngóng.

Lúc nàng trở về, khuôn mặt sinh ra tròn đầy như trăng rằm, chiếc mũi cùng đôi mắt nhỏ xinh lúc này lại nhăn nhó, ánh mắt cũng thẫn thờ hẳn ra.

“Họ nói là sẽ trì hoãn hôn kỳ.” A Đào nhỏ hơn ta ba tuổi, qua năm mới tròn mười ba. Vì ta phải lập gia đình nên a mẫu đã dùng một nửa túi lương thực đem đổi lấy nàng làm tỳ nữ.

Nhà nàng đông con, nuôi nổi không, liền đem nàng bán đi.

Buổi trưa a thúc tới tìm ta, hắn và a phụ của ta đều không phải cùng một mẹ sinh ra. Chẳng qua, khi a phụ ta vừa mất, trong nhà thanh danh thước khởi*, hắn mới dần trở nên thân thiết với chúng ta.

*thanh danh, tên tuổi nổi lên đột ngột và nhanh chóng

Thấy ta lập gia đình, hắn liền tới tiễn gả. Hắn và a phụ ta lớn lên không giống nhau, người hắn vừa đen vừa gầy, hai má không có nổi miếng thịt, môi mỏng, hốc mắt lại thâm sâu, màu mắt nhạt nhoà, mái tóc màu nâu có mấy lọn xoăn xù. Tuy rằng ta chưa từng gặp qua nhưng cũng đoán được a mẫu của hắn là người Hồ.

“Ngũ nương, việc này cũng không trách Bùi gia được. Nhị lang Bùi gia bị ngã hỏng đầu, trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện thành thân, đợi qua một thời gian nữa, hắn nhớ lại mọi chuyện liền tốt rồi. Bùi gia vẫn chưa nhắc tới việc từ hôn, hẳn là muốn chúng ta đợi thêm vài ngày. Ngày mai a thúc mang ngươi về nhà trước, ngươi thấy có được không?”

Lời nói của a thúc tuy uyển chuyển, nhưng ta lại không ngốc, ước chừng cũng nghe hiểu được vài phần.

Bùi gia còn muốn thành hôn, nhưng Bùi Tiềm lại không chịu tiếp nhận mối hôn sự này.

Nếu muốn gả cho hắn, còn phải chờ hắn khỏe lại mới bàn tiếp.

Nhưng liệu hắn có khoẻ lên hay không, khi nào thì hắn sẽ khoẻ lại còn chưa biết.

Đã vậy ta mong hắn đừng có khỏe lại nữa!

Với tính tình của a mẫu ta, chắc chắn sẽ không để ta chờ Bùi Tiềm khỏe lại, dù sao cũng không biết đến khi nào hắn mới khỏe lại. Hiện giờ, Thôi gia đúng là thủy trướng thuyền cao*, nếu ta về nhà, nàng sẽ lập tức đem ta ném qua cho người khác, chỉ cần người cầu hôn có thân phận cao hơn Bùi Tiềm một chút là được.

*thủy trướng thuyền cao nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo; lớn thuyền lớn sóng

“A thúc, để ta yên ổn ở lại đây một thời gian đi! Nếu lúc này lập tức trở về nhà, a mẫu nhất định sẽ đem ta gả cho nhà khác, đến lúc đó người ngoài nhất định sẽ cho rằng nhà của chúng ta bội bạc, vậy những tỷ muội còn lại trong nhà biết phải sống thế nào?”

“Lúc này ta nên chờ một thời gian, nói không chừng Bùi nhị lang sẽ sớm khỏe lại? Quãng đường tiễn gả xa xôi như thế, đi lại cũng vô cùng khó khăn.”

“Thời thế loạn lạc, ta an ổn đợi ở nhà, hiển nhiên Bùi gia sẽ không bỏ mặc ta, như thế càng an toàn hơn. Đợi đến khi Bùi nhị lang khỏe lại, chỉ cần hắn nhớ ra hôn phối này, ta sẽ ngay lập tức thành thân với hắn. Nếu hắn không chịu thừa nhận, Bùi gia cũng sẽ có cách giải quyết, đến lúc ta trở về nhà tái hôn, người bên ngoài cũng không thể nói gì.”

A mẫu không phải người xấu. A phụ ta chỉ phụ trách nạp mỹ nhân, sinh con, còn về phần mấy đứa con của hắn ăn cái gì uống cái gì, lớn lên thế nào, muốn đọc sách biết chữ hay không, đều do một mình a mẫu lo liệu.

Trong nhà mười mấy người con, một văn tiền a phụ cũng không chịu kiếm, còn ngày ngày lấy tiền ra ngoài dùng thuốc cấm, uống rượu rồi xem kịch, trong nhà chỉ dựa vào mấy trăm mẫu ruộng ở thành Tây để sống qua ngày.

A mẫu sống quá khổ sở, ta không phải con ruột của nàng, nàng lại thương xót mẹ đẻ ta mất sớm mà dạy ta nuôi ta. Ta mang ơn của bà.

2.

Nàng nịnh bợ một chút, theo đuổi quyền thế tiền tài, cũng không phải là điều gì đáng trách.

Từ khi chủ động đi theo a ông đọc một vài cuốn sách, cách suy nghĩ của ta dần thay đổi. Nếu con người chỉ có cùng một đích đến thì nên sống sao cho thoải mái tùy ý một chút.

Rồi sẽ có một ngày, cho dù ch.et đi cũng không cảm thấy thiệt thòi.

A thúc trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu đáp ứng ta. Ngày thứ hai, hắn liền quay về Bác Lăng, trước khi đi còn tự mình đi một chuyến tới Bùi gia, sau khi trở về mới yên lòng để ta cùng A Đào ở lại.

Ta cùng A Đào thu thập lại của hồi môn, là một vài tấm vải bằng dạ, tiền mặc dù chất đầy một rương, nhưng cầm đi cũng không mua nổi mấy đấu lương thực. Giá của lương thực rất cao, đống tiền này tất nhiên chẳng đáng là bao.

Ta lục lọi được một đôi vòng vàng trông có vẻ thô ráp, cầm trong tay ước lượng cũng không nặng lắm, áng chừng là bên trong rỗng ruột.

Nhưng thứ này là món đồ đáng giá nhất bên người ta, tất nhiên phải mang theo bên mình, đợi đến khi có việc gấp cần dùng còn có thể đem ra.

Không cần biết sính lễ mà Bùi gia chuẩn bị là gì, nói chung của hồi môn của ta cũng không thể nào sánh bằng. Trong nhà tỷ muội đông đúc, mà tuổi tác cũng không kém nhau là bao, a mẫu có thể chuẩn bị của hồi môn như vậy đã là không dễ dàng gì. Nếu ta thực sự như vậy mà tiến vào Bùi gia, gia đình hắn tuy không nói, nhưng chỉ cần để ý hẳn là sẽ xem thường đồ của ta.

Gia tộc Bùi thị là gia tộc quyền quý bậc nhất, quan thường không dứt*, thanh danh hiển hách.

*chỉ sự giàu có, thịnh vượng

Nghe nói Bùi Tiềm cũng là một người xuất sắc trong gia tộc, Bùi gia thú ta, còn có thể có toan tính gì?

Hẳn là chỉ vì một chút thanh danh mà thôi. Nhưng thanh danh đó lại có được nhờ vào cuộc sống mà ta cho là vô cùng nhục nhã.

Kết hôn rồi hòa ly, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Bùi Tiềm lấy ta, cũng có thể lấy người khác.

Ta chỉ mong cầu những ngày tháng yên bình. Trong nhà, a mẫu cùng với nhóm tiểu nương tử ngày ngày ngầm đầu đá lẫn nhau, thủ đoạn nhiều vô kể, nhưng tất cả chỉ vì một người như a phụ ta, thì ta thật sự không hiểu nổi.

Thời gian của ta và A Đào liền thuận lợi trôi qua. Gian phòng mà chúng ta ở là của họ nội Thôi gia. Người trong nhà nghe nói ta sắp gả cho Bùi Tiềm, chúng ta ở lại như vậy, cũng không ai có ý đuổi đi.

Ngoài cửa có hai thủ vệ cường tráng trông coi, trông rất lạ mặt, hẳn là người do Bùi gia phái tới. A thúc đến bàn bạc, có lẽ chính là muốn bảo vệ ta chu toàn.

Trong viện cũng không thiếu thứ gì, chỉ là lương thực có hơi ít, không đủ ăn trong mấy ngày, ngay cả một cọng rau cũng không có.

Vừa đúng lúc vào mùa xuân, Hà Đông so với Bác Lăng không lớn hơn là bao, nhưng gió lại mạnh hơn mấy phần.

Ta cùng với A Đào đi mua chút lương thực, lại mua thêm hạt giống trồng rau, miệng ăn núi lở* không phải kế sách lâu dài, tiền chi tiêu cho những thứ này, chỉ vài ngày nữa là sẽ xài hết.

*gốc là "tọa ngật sơn không" nghĩa là ngồi không núi vàng ăn cũng hết

Ta rất giỏi trồng rau, a mẫu lại không nuôi người rảnh rỗi.

Kỹ năng thêu thùa may vá của ta không được tốt. A ông của ta sống ở ngoài thành, có lúc ông sẽ trồng nửa mẫu rau, ta liền đi theo ông học hỏi.

Khi nói đến phong nhã tự tại chân chính, ta chỉ thừa nhận a ông của ta. Thời còn trẻ ông đã từng đi nhìn ngắm núi sông, kiến thức hiển nhiên là không tầm thường, ông còn thường xuyên đọc sách, chỉ là không muốn làm quan.

A ông ta nói, người làm quan, không thể coi là người trong sạch nữa.

Ông có thể đọc sách viết chữ, uống rượu làm thơ, cũng có thể xuống ruộng trồng trọt. Ông nói rằng phẩm chất của một người không thể đánh giá qua xuất thân của người đó.

Ta tán thành với lời của a ông, chỉ là thói đời lại không thừa nhận điều đó.

Với xuất thân của ta, có thể gả cho loại người nào đây. Dĩ nhiên trước hết phải là người môn đăng hộ đối. Tiếp đến, nếu nhà trai có gia thế cao hơn thì hẳn là đã có nhiều tiểu nương tử muốn gả tới trước.

Quan hệ thông gia trong thế gia, không có chỗ cho quan hệ tình cảm, nam nữ ở cùng một chỗ, phần lớn là vì muốn thắt chặt liên hệ trong gia tộc.

Kể từ khi ra đời, đây đã là điều ta không thể thoát khỏi, nhưng ta không phục.

Ngay cả khi cuối cùng ta không thể thoát ra được, ta cũng muốn thử một lần.

3.

Khi Bùi Tiềm đến, ta còn không biết đó là hắn.

Ngày hôm đó trời mưa phùn lại có gió nhẹ, ta cùng A Đào đang đào đất ở góc tường.

Đất đai ẩm ướt, đào lên cũng không tốn nhiều sức, chỉ là giày và ống quần của ta đều là bùn, tóc dính bết vào trán, hẳn là trông nhếch nhác lắm!

Có người nào đó mở cửa ra, cửa có phần cũ kỹ, phát ra mấy âm thanh thừa thãi. Ta nghĩ nếu ngày nào đó có thời gian rảnh, nhất định phải tháo cửa đi tu sửa lại.

Ta ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào cửa, là hai người lang quân, đều là dáng vẻ cao ngất trác tuyệt, cả hai đều khoác lên mình một bộ bạch sam phóng khoáng, một người cổ áo ngay ngắn chỉnh tề, một người lại để vòm ngực lộ ra.

Hôm nay chắc chắn là ngày xuân, mặc như vậy thật sự không lạnh sao? Chỉ vì mang cái danh danh sĩ phong lưu, thật sự là cái gì cũng không thèm quan tâm nha!

Ta kinh ngạc mà nhìn về phía bọn họ, bọn họ cũng lộ vẻ kinh ngạc mà nhìn ta. Chỉ là so với ta, bọn hắn có phần kiềm chế hơn một chút, mọi cảm xúc đều bị thu lại chỉ trong chốc lát.

Ta sửa sang lại bộ áo ngắn bằng vải bố màu xanh trên người mình, giao cuốc xới đất cho A Đào, đến trước mặt hai người hành lễ.

Lang quân cổ áo rộng mở thoạt nhìn trẻ hơn, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ như thần tiên, vẻ đẹp như ngọc sơn, đôi mắt như điểm nước sơn, lúc này khóe miệng đang mỉm cười mà nhìn ta.

Lang quân cổ áo chỉnh tề có phần thua kém người kia, mày kiếm môi mỏng, toát lên vẻ bạc tình, đôi mắt phượng lạnh lùng gợn sóng, màu da lại trắng quá mức, không hiểu vì sao vừa nhìn thấy liền toát ra vẻ xa cách.

Ta đoán hẳn là người của Bùi gia, ít nhất là một người trong số họ, bằng không cũng không tiến được vào viện tử này.

Trước đây ta đã từng gặp qua rất nhiều lang quân được coi là đẹp, chẳng hạn Ngũ lang bên họ nội ta, chính là người mang dáng vẻ chi lan ngọc thụ. Nghe nói Bùi Tiềm là người phong lưu bậc nhất Hà Đông, hay người lang quân thần tiên để lộ ngực này chính là hắn?

“Ngươi là Thôi gia Ngũ nương?” lang quân để lộ ngực mở miệng trước, thanh âm trong sáng dễ nghe.

“Đúng vậy, không biết lang quân là?”

“Bùi gia Nhị lang Bùi Tiềm ở Hà Đông! Đây là người bạn chí cốt của ta Viên gia Thất lang Viên Thận.” Hắn liếc nhìn Viên Thận vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, cười cười không rõ ý tứ nhìn ta.

Hóa ra thật sự là Bùi Tiềm!

Viên gia mặc dù không bằng Bùi gia, nhưng cũng là thế gia đại tộc. Nghe đồn con cái Viên gia sinh ra đều có đôi mắt đào hoa, lại còn phong lưu bạc tình, chỉ là Viên Thận không giống vậy. Hắn mang dáng vẻ lạnh lùng như vậy, không biết còn có mánh khóe nào khiến nữ lang yêu thích.

“Xem ra hiện giờ Bùi lang quân đã khỏe, không biết hôm nay đến đây có chuyện gì?” Không phải đều đã quên mất ta rồi sao? Hẳn không phải là vừa chợp mắt liền nhớ ra ta rồi chạy tới đây đi?

Ta nhìn vào vòm ngực trần trắng nõn của hắn, mặc dù hắn mang dáng vẻ thần tiên nhưng ta cũng không thể nào vui lên nổi.

“Một lần ngã đã quên đi rất nhiều chuyện, người nhà đều nói ta muốn thành hôn với Thôi thị Ngũ nương, tất nhiên là muốn tới gặp mặt.” Hắn ta nhướng mày cười, hẳn là tự cho mình là đẹp lắm đúng không? Ta cố nhịn cảm giác muốn nổi da gà.

“Người không hề giống với tưởng tượng của ta.” Bùi Tiềm lấy tay vuốt chiếc cằm nhẵn bóng, có lẽ còn muốn tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả.

Ta kiên nhẫn chờ hắn nói nốt, hắn đã tự mình tìm đến đây, hẳn là chưa nói việc hủy hôn cho người trong nhà, hắn là muốn xuống tay với ta trước.

Lòng ta bình lặng, không còn cảm giác lo sợ nữa.

"Đây là cách nhà họ Thôi đãi khách? Một chén nước đường cũng không mời sao?".

Không nghĩ tới Viên Thận nhìn quanh sân một lượt, lại quay qua nhìn ta, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, thanh âm vô cùng dễ nghe, hơi trầm thấp, còn có chút mê hoặc lòng người.

Ta cảm thấy hắn vô cùng nghiêm túc khi nói ra điều này, hắn không cố ý gây chuyện, là thật sự cảm thấy cách tiếp khách của nhà ta không tốt.

Vốn định đuổi bọn họ đi thật nhanh, hiện giờ xem ra không thể rồi.