Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 52: Những bức ảnh kì lạ




Cũng đã hơn một tiếng đồng hồ ngồi trên thuyền. Tất cả mọi người đang rất háo hức muốn ngắm nhìn khung cảnh của đảo Islands. Chỉ duy có hai cô gái do ''háo hức'' quá nên đã lăn ra ngủ suốt hơn một tiếng đồng hồ này. Nó và Ngọc Mai ở trong phòng đang ngủ một cách ngon lành. Nếu không ai đánh thức thì tin chắc rằng giấc ngủ này sẽ còn kéo dài. Nhưng có người đã không để yên cho hai cô gái này ngủ mà rắp tâm phải gọi dậy cho bằng được. Đó là hắn và anh. Nó và cô đúng là đáng xấu hổ, trong khi ba mẹ hắn thì cứ kêu hắn đi gọi nó và cô ra ăn điểm tâm thì hai người này lại cứ ngủ. Hắn điên tiết rống rất chi là to. Haiz... lần đầu tiên hắn biết thế nào là khó chịu khi phải đi gọi người nào đó dậy. - Lý Mỹ Hà, em có định dậy không vậy hả? - Hắn.

- Ngọc Mai, em làm lợn từ bao giờ vậy? - Anh gọi cô.

Hai cô nàng nào đấy đang ngủ rất ngon lành chợt nghe tiếng sấm bên tai. Nó vẫn còn ngái ngủ ngồi dậy dụi dụi con mắt. Ngáp một cái thật là kêu, nó quay ra hắn hỏi ngu ngơ:

- Anh gọi gì vậy?

Cô cũng ngồi dậy như nó nhưng không hỏi anh mà cứ ngồi nhìn với khuôn mặt ngái ngủ. Hắn và anh vái thầm trong bụng, ban ngày còn khó gọi thế này, vậy rốt cuộc vào ban đêm sẽ có chuyện gì xảy ra nếu gọi nó và cô dậy? Hắn lôi nó vào nhà vệ sinh ấn vào tay nó cái khăn mặt. Anh thì đã chuẩn bị sẵn nên chỉ việc đưa cho cô luôn. Xong xuôi, những khuôn mặt ngái ngủ đã dần mất đi, hắn và anh mới bắt đầu lôi nó và cô ra ngoài.

Bên ngoài là một không khí vô cùng vui tươi. Mọi người cười nói vui vẻ, người đi qua người đi lại tấp nập. Nó nhìn mọi người cười đùa mà cũng vui lây luôn, gỡ luôn tay hắn ra phi thật nhanh đến bàn cờ mà chị Ly đang chơi. Hắn bị nó gỡ tay cứ đứng như trời trồng không hiểu cái mô tê gì sất. Ba mẹ hắn thấy nó đã tới thì gọi lại:

- Mỹ Hà, lại đây đi con.

- Con ấy ạ? - Nó ngơ ngác.

Lại gần chỗ ba mẹ hắn, mọi người đang ăn hoa quả và bánh trái. Đang trong lúc vừa ngủ dậy, ăn một chút dưa hấu là tuyệt vời. Cô và nó ngồi xuống cùng mọi người ăn luôn dưa hấu. Thật là mát mẻ đối với những người hoàn toàn vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

----------------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều, cũng đã gần tới nơi. Mọi người sau khi đi ăn trưa đã cùng nhau ngồi chơi và xem phim một chút. Dương Ngọc Mễ đang ở phòng nhỏ. Nhỏ đi qua đi lại như đang suy nghĩ một điều gì đó. Lần này đi biển sẽ là cơ hội tốt nhất cho nhỏ. Nhưng nhỏ vẫn chưa tìm ra cách nào tốt nhất. Giết nó như những lần trước quả thực đều không ổn. Những cách ấy đều khó có thể che đi dấu vết. Nhỏ cần một người để có thể thế chân nhỏ. Kèm theo một điều nữa đó là làm sao để không ai nghi ngờ, làm sao để tách nó đi ra cùng mình mà không một ai phát hiện? Tất cả những điều này cần được thực hiện triệt để hơn bao giờ hết thì mới mong có cơ hội thắng.

Nhỏ ngồi xuống ghế, nhỏ đã từng đọc rất nhiều truyện trinh thám cũng như xem rất nhiều phim nhưng tất cả đều có sơ hở và đều bị phát giác, chẳng có một kế sách nào hoàn hảo cả. Nghĩ một hồi, chợt nhỏ nhếch mép cười. Tại sao lại cứ phải là nhỏ giết nó nhỉ? Sao không để chính người thân của nó giết nó chứ? Nhỏ đã nghĩ ra một cách hoàn hảo nhất mà người chịu tội lại không phải là nhỏ, thay vào đó là... người thân của nó! Một kế sách thâm độc hơn bao giờ hết, chia rẽ luôn nó với người thân của mình.

-------------------------------------------------------------------

''Tu tu tu''... Chiếc thuyền đã nhanh chóng cập bến. Nó và Ngọc Mai vui vẻ đội chiếc mũ đi biển ra lan can thuyền. Oa, đẹp không thể chê vào đâu được. Một khung cảnh thơ mộng xứng đáng là khu du lịch bậc nhất. Nó nhanh nhảu chạy xuống bãi cát, mịn và vàng đẹp một cách khó tả. Làn nước trong xanh, các vách đá dựng đứng, hang động kỳ bí, đầm phá trong xanh và những khu rừng rậm xanh mướt nổi lên giữa đại dương. Một khung cảnh đẹp tới mức không thể chê được. Không chỉ vậy, chúng ta còn có thể ngắm nhìn những dải san hô ngầm và vô số loài cá đủ màu sắc. Màu nước biển hòa vào màu xanh lá của cây xanh, những rặng dừa và những nhánh cây trên những ngọn núi. Có thể nói đây chính là một khu du lịch lý tưởng mà bất cứ ai tới đây đều cảm thấy vô cùng thích thú.

Hắn thấy nó nghịch ngợm chỉ đứng nhìn nó cười. Nhiều lúc thấy nó vô cùng dễ thương, theo cái kiểu trẻ con nào đó. Cô cũng rất thích, đứng nghịch ngợm ngắm nghía mãi không thôi. Chợt ba mẹ Ngọc Mai lại chỗ cô. Họ muốn đưa cô đi làm một chút việc.

- Ngọc Mai, tạm thời đi tới đây cùng ba mẹ một chút. Ở đây có người quen của gia đình chúng ta, ba mẹ muốn dẫn con tới thăm họ.

- Vậy ạ, vậy đi thôi. - Cô hơi tiếc.

Nhất Nam thở dài, vậy là phải xa cô một lát rồi. Mấy người này thật khiến người khác phải nghĩ ngợi, xa nhau chút xíu mà đã buồn vậy rồi đấy! ''Vù vù''... gió biển thổi vào, mắt anh bị bụi dặm hết lên. Dương Ngọc Mễ thấy vậy quay sang nó:

- Nhất Nam bị bụi rồi kìa, mình... không quen nên cậu giúp anh ấy thổi bụi đi.

- Ừ. - Nó.

Nó ghé sát anh thổi bụi. ''Tách'', một tiếng động nhè nhẹ vang lên. Dương Ngọc Mễ nhếch nhẹ đôi môi cười. Đến cả gió cũng giúp nhỏ thực hiện kế hoạch lần này. Nhỏ lại quay sang hai người:

- Ổn rồi chứ?

- Ừ, vào trong thôi!

Mọi người xách đồ đạc vào bên trong. Bữa tối đang được người trên đảo chuẩn bị. Lần này ba hắn đã bao cả hòn đảo để có thể tiện cho việc mở tiệc giới thiệu. Nó cũng vào trong nhà bếp nghịch ngợm nấu nướng. Những người ở đây có cả người Anh, người Đài Loan, người Pháp, người Nhật Bản và người Hàn Quốc. Đều là những nơi có nền ẩm thực độc đáo. Nó uống thử khá nhiều nước, vậy nên buồn đi vệ sinh. Nó vào trong nhà vệ sinh nữ, Dương Ngọc Mễ đứng ngoài đổi tên nhà vệ sinh nữ sang nam. Quay lại chỗ Nhất Nam, nhỏ chúc anh rất nhiều rượu. Một lát sau anh cũng buồn đi vệ sinh, vào nhầm nhà vệ sinh nữ. Nhỏ rắc vỏ chuối xuống sàn, nó ra ngoài thấy anh ngạc nhiên:

- Sao anh vô đây?

- Ủa nhà vệ sinh nam mà?

Chợt nó dẫm phải vỏ chuối, trượt chân ngã. Anh đỡ lấy nó. ''Tách''... lại một tiếng động nữa vang lên. Hai người chúi xuống gần như hôn nhau đến nơi. Nó đứng dậy:

- Cảm ơn nha, mà ai rắc vỏ chuối vậy nè?

- Không biết nữa.

Hai người ra ngoài nhìn biển hiệu. Nó bực mình:

- Chơi gì kì thế, đổi biển hiệu có ngày nhầm gây sự cố thì chết đấy.

- Ai mà vô duyên vậy chứ? - Anh cũng rất bức xúc.

Hai người đi về chỗ cũ. Dương Ngọc Mễ lúc này mới ló mặt ra. Hừ, lần này nhỏ nhất định phải thành công, kế hoạch của nhỏ sẽ thật tuyệt vời. Nhỏ cười, nhỏ rất muốn xem phần kết của trò chơi này! (chú ý là không phải là nhỏ đem ảnh đi cho hắn xem để đổ oan đâu nha!)

Không thể hiểu nổi Dương Ngọc Mễ sẽ làm gì mà trong kế hoạch của nhỏ lại liên quan tới ảnh? Các đọc giả nghĩ sao? Mời mọi người theo dõi chap tiếp theo! Mình thấy chap này nó không hay, thông cảm nha!