Ly Hôn

Chương 65




Sự thật chứng minh, dù trao đổi với Quan Phong bằng bất cứ hình thức nào, đều sẽ biến thành ngươi đơn phương bát quái, hơn nữa còn vĩnh viễn là người mua vui.

Đại lãnh chủ của hành tinh Namek (cùng đạo diễn quốc tế nổi danh Đoạn XX) hai người phát rồ ép Lê Mông cung cấp chuyện hay, sau đó phát biểu mấy ý kiến như sau:

“Thật bất hạnh a Tưởng Mông! Về sau nhóc từ thái tử danh chính ngôn thuận biến thành con riêng của vương hậu! Cận Viêm sau này không cần nhóc thì làm sao a?”

“Có bố dượng còn có mẹ kế, lỡ mà Tưởng Khâm cũng không muốn nhóc thì sao?”

“Kế toán viên cao cấp thông minh như vậy, vì sao lại sinh ra một nhóc con ngốc như vậy, chẳng lẽ Tưởng Khâm khi trèo tường (ngoại tình) lại tìm một phụ nữ có IQ thấp sao?”

“Thật đáng thương a, cha không thương mẹ không cần, lại đây chú cho nhóc kí hợp đồng người mẫu ảnh.”

“Kế toán viên cao cấp có khẩu vị thật đơn giản a, Tưởng con rốt cuộc là giống mẹ nhiều hơn hay là giống cha nhiều hơn ha ha ha ha ha ha ha!!!!”

Lê Mông: “…”

Lê Mông lật bàn lên: “Tưởng con là ai a khốn kiếp! Đừng có tự nhiên sửa tên người ta như thế chứ! Còn có Quan tổng, chú nhìn cháu với vẻ mặt đầy từ ái kia là sao, đúng là đồ ác độc!”

Quan Phong cúp điện thoại, nghiêm túc nói: “Đoạn đạo diễn nói bậy, thói quen đặt biệt hiệu cho người khác thật không tốt, lần sau gặp mặt ta sẽ phê bình cậu ta.”

“… Cái chú này hoàn toàn xem nhẹ nửa câu sau của cháu a!!”

“Tưởng Mông a,” Quan Phong đổ một ít rượu vang đỏ vào cốc, dùng hai ngón tay ưu nhã đưa cho nhóc, nói: “Tuy rằng nhóc không phải con trai ruột của Cận Viêm, nhưng từng ấy năm đến nay, Cận Viêm quả thật đối đãi với nhóc như con ruột, ta nghĩ cậu ta không nói cho nhóc biết sự thật nhất định có nguyên do của cậu ta…”

“Nguyên cớ vì sao chú cũng gọi cháu là Tưởng Mông??”

“Nhìn cậu ta nhiều năm thương yêu nhóc như vậy, uống xong chén rượu này rồi mau về nhà đi thôi. Tưởng Mông, lần trước nhóc rời nhà trốn đi, nghe nói kế toán viên cao cấp cũng khóc, nhóc nhẫn tâm lại khiến cha mẹ thương tâm lo âu một lần nữa sao?”

“… Cho hỏi Tưởng Mông là ai a???”

Bạn học Tưởng Mông… Lê Mông nổi giận đùng đùng đặt mông ngồi xuống, cầm cốc lên uống một hớp lớn, sau đó phun ra đầy trời.

Phản ứng đầu tiên của Quan Phong là nhanh chóng quay đầu, rượu vang đỏ dính vào tóc mai đến phía sau đầu, người pha chế rượu đang dựng thẳng tai nghe lén trốn không kịp, khuôn mặt ở chính giữa hồng tâm, rượu rơi trúng mặt gã không phí phạm giọt nào.

“… Bạn học Tưởng con, rượu vang đỏ này rất đắt.”

“Còn không ngon bằng nước nho đâu.”

“Khẩu vị và giá cả không có liên quan trực tiếp, nhóc nói như vậy rất không lễ phép, ít nhất phải có chút kính sợ với đồng nhân dân tệ chứ!”

Lê Mông: “…”

“Hellen, bảo lái xe đem bạn học họ Tưởng này về nhà đưa cho cha nhóc… Tiện thể đưa hoá đơn cho Cận Viêm, sau giá của rượu vang đỏ tuỳ tiện viết thêm mấy số vào nữa.”

Đại đệ tử phái Nga Mi kiêm nữ sát thủ giày cao gót Hellen lập tức gật đầu một cái, còn chưa kịp đi lên kéo Lê Mông, tiểu thái tử lập tức chui xuống phía dưới bàn tuyên bố: “Cháu không về!”

“Vì sao?”

“Vì cháu mới đi trốn!” Lê Mông run run cái tai, nói: “Hơn nữa giờ cháu nhìn thấy bọn họ có cảm giác rất kì quái, không biết dùng thái độ gì nói chuyện với bọn họ… Nếu sau ba ngày mới về nhà, bọn họ sẽ tập trung chú ý vào chuyện rời nhà trốn đi, chứ không phải thái độ của cháu với chuyện này như thế nào. Cháu sẽ không phải xấu hổ.”

Quan Phong khẽ nhíu mày một chút, sau một lúc lâu hỏi: “Việc này có ảnh hưởng gì đến nhóc sao?”

“Đương nhiên là có ảnh hưởng!”

“Khó hiểu quá,” Quan Phong nói, “Cận tổng và kế toán viên cao cấp vẫn là người giám hộ của nhóc, nhà nhóc vừa không thay đổi quan hệ, vừa không tăng giảm dân số, thậm chí ngay cả chuột cũng không ít đi con nào, thì có ảnh hưởng gì?”

Lê Mông trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhà chú mới có chuột!”

“Đúng thế, ta nuôi hai con.” Quan Phong kiên nhẫn nói, “Thật ra ta có một em gái cùng mẹ khác cha, một em gái cùng cha khác mẹ, một em trai không cùng cha không cùng mẹ, hai con mèo, hai con chuột, một con sóc…”

Hắn đột nhiên trầm mặc một lúc lâu, kiên định nói: “Nghiêm khắc mà nói con chó nhà Đoạn đạo diễn nuôi kia cũng có một nửa quyền giám hộ là của ta. Ta cũng từng cho nó ăn nữa.”

Lê Mông ló đầu từ ghế ra, trợn mắt há mồm.

“Cho nên mới nói, quan hệ hỗn loạn như vậy ta vẫn còn sống, nhóc thì có gì quái dị?”

Quan Phong uống một ngụm rượu, ngọn đèn mờ mờ của quán bar chiếu sáng sườn mặt trong suốt như băng của hắn, ngọn đèn vàng ở xa xa chiếu vào mắt hắn, tạo bóng mờ trên mí mắt.

“Quan tổng,” Tự đáy lòng Lê Mông nói: “Cha mẹ chú có thể sinh con…”

Quan Phong nho nhã lễ độ nói: “Cám ơn.”

Lê Mông nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, chậm rãi bò ra khỏi băng ghế, ngồi bên cạnh Quan Phong, gục đầu.

“Thật ra cháu cũng không thấy mất hứng, chỉ là cảm giác có chút kì quái. Lúc trước Cận Viêm là ba cháu, cháu ăn hiếp ông ấy thế nào cũng không quan trọng, nhưng hiện tại mọi thứ đều thay đổi, trong lòng cháu đúng là không được tự nhiên…”

“Lúc trước em trai ta cũng không biết nó là con ruột, sau này mới nói cho nó.”

“Thế có gì thay đổi không?”

“Ừm, lúc trước nó rất đáng ghét.” Quan Phong suy tư vài giây, nói: “Bây giờ vẫn đáng ghét như thế.”

“… Anh ta không thấy kì quặc gì sao?”

“Ta đã sớm biết sự thật nên cảm giác chả sao cả. Còn nó đã là người trưởng thành rồi, tâm tư của người trưởng thành đều chôn giấu rất sâu. Nhóc có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa người lớn và trẻ con không?”

“Là cái gì?”

“Lúc người lớn đau thương và buồn bực, đều yên lặng trốn đi điều chỉnh tâm lý tiêu cực của mình vì biết trên đời này mỗi người đều có nỗi khổ không nói nên lời, sẽ không có ai dừng bước lại nghe mình khóc. Mà trẻ con như nhóc, đều cho người khác xem vẻ tươi cười lẫn nước mắt của mình, vì trên đời này còn có người quan tâm nhóc có bình an vui vẻ hay không, chỉ cần nhóc chìa tay ra xin sự giúp đỡ thì nhất định sẽ được đáp lại.”

Quan Phong đưa tay sờ sờ tóc Lê Mông, nói: “Nhóc chạy đi như vậy, thật ra là đem vấn đề ném cho người lớn. Nhưng người lớn lại không nợ nhóc cái gì, nhóc nhận được yêu thương nhưng không đền đáp lại, nhóc đòi lấy mọi thứ cũng không có gì để trả về.”

Lê Mông cái hiểu cái không, hỏi: “Giờ cháu cần phải làm gì?”

Quan Phong trầm mặc thật lâu, thở dài nói: “Ta cũng không biết… Đừng đem vấn đề của nhóc ném cho ta, Lê Tiểu Mông. Nhóc sắp trưởng thành rồi, phải tự mình giải quyết.”

Quan tổng không hổ là đàn ông sống cả đời trong xã hội, đối phó một Lê Tiểu Mông chưa tinh thông sự đời thật sự là dễ như trở bàn tay.

Chờ đến lúc ra khỏi quán bar, tâm lý Lê Tiểu Mông từ ‘Dám giấu diếm con lâu như thế con không trở về nhà cho hai người sốt ruột’ thành ‘Oa oa oa thật áy náy không dám về nhà đối mặt với ba mẹ nên làm sao bây giờ?’.

Quan Phong vuốt vuốt đầu nhóc, đầy ý nghĩa nói: “Không sao, về nhà đi, Cận Viêm và Tưởng Khâm đều yêu nhóc. Nhớ năm đó ta bệnh sắp chết ba mẹ cũng không đến giường bệnh liếc mắt nhìn ta một cái, sau này khi xuất viện ba ta mới bảo lái xe đến đón ta, ta xúc động đến mức không biết nói cái gì…”

Lê Mông ôm eo Quan Phong cọ cọ: “Chú Quan, giờ cháu cảm thấy rất có lỗi với chú! Cháu đúng là đang ở trong hạnh phúc mà không biết hưởng! Sau này đến chỗ cháu ăn cơm đi, nhà cháu sẽ đối đãi với chú như người một nhà!”

Quan Phong vui vẻ nói: “Ngoan.”

Tay Hellen run rẩy mở cửa xe, cảm giác thế giới quan của mình hoàn toàn bị đổi mới.

Quan tổng ngài từ nhỏ là con độc nhất kim tôn ngọc quý của nhà giàu thế gia nha! Ho khan một tiếng là chấn động cả nhà nha! Lúc trước ngài vì mấy lý do không thể tưởng tượng được ‘Khoai tây xắt ra không đủ nhỏ’, ‘Bọt pha cà phê nhìn không đủ đẹp’, ‘Đi làm muộn 35 giây’, ‘Eo rất to (chú thích: 26 inches)’ vân vân mà sa thải 37 trợ lý! Còn có năm ấy ngài 18 tuổi ở Paris đi bệnh viện là vì ngài với bọn xã hội đen ở đó đi hộp đêm chơi thuốc căn bản là không ai dám để cho lão tổng tài lẫn lão phu nhân biết hơn nữa ngài ngủ ba ngày ba đêm sau còn tự đi bộ xuất viện nha! Thật đó nha!!

Quan Phong lạnh lùng hỏi: “Hellen?”

“Vâng Quan tổng.” Hellen lập tức cúi người kéo cửa xe ra, mặt đầy vẻ hiền lương thục đức.

Quan Phong đưa Lê Tiểu Mông về nhà, vui vẻ đầy mặt nhìn nhóc bước vào cửa.

Trước khi đi Lê Mông còn đặc biệt ân cần cọ cọ Quan Phong, tỏ vẻ nghe hắn nói một buổi bằng mười năm đọc sách, cảm giác cuộc sống 16 năm đều sáng rõ, về sau nhất định sẽ nghe lời ba mẹ nói. Vẻ mặt Quan Phong đầy thắng lợi nhìn nhóc vào cửa, cảm giác mình là một người thầy quang vinh và vĩ đại.

Kết quả thầy giáo còn chưa xoay người, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

“Về muộn như thế mà còn dám bảo là đi dạo! Dám học theo mấy thằng bất lương! Mẹ thằng nhỏ lấy roi ra đây cho anh! Ông đây hôm nay phải cho nhóc nếm gia pháp!!!”

Quan Phong: “…”

“Dám gạt ba chạy đi uống rượu! Còn một thân mùi rượu! Cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, làm sao bây giờ mẹ thằng nhỏ!”

Cận Viêm cầm cổ chân Lê Mông ra sức lắc lắc như lắc con gà con: “Mẹ thằng nhỏ nhanh ra đây! Con trai chúng ta muốn bước vào con đường sai trái trở thành thằng con nhà họ Cận điển hình, chuyên đánh nhau gây chuyện không học vấn không nghề nghiệp!”

Lê Mông bên giãy dụa bên rơi lệ: “Buông con ra ba không phải ba của con! Con muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba! 110! Mau gọi 110! Ở đây có quái vật muốn bắt cóc con aaaaaa!! (Nguyên bản là ‘quái cây cao lương’, không biết là thế nào luôn, có thể hiểu nôm na là quái vật có da màu đen, thấy trẻ con là mắt sáng lên).

Quan Phong: “…”

Lê Mông rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chưởng, dùng tốc độ tè ra quần mà chạy nhanh đi để lại khói bụi mù mịt, tốc độ kia giống như thỏ thoát khỏi miệng chó hoang mà bị cắn đứt đuôi. Quan Phong chỉ cảm thấy một trận gió quét tới, sau đó váy của Hellen tung bay.

Cận Viêm ở trong nhà giậm chân mắng to, bị Tưởng Khâm tha về phạt quỳ bàn máy tính.

Thầy Quan âm u cảm thấy vẫn nên đem Lê Tiểu Mông cắt thành từng khối rồi nhét vào thùng rác mới tốt.

Lê Mông thút tha thút thít khóc xong, đem nước mắt nước mũi đều lau trên áo sơ mi mà mỗi một sợi vải đều tản ra khí tức sang quý của Quan Phong, sau đó một bên yêu cầu ‘Cháu khóc mệt muốn ăn gà rán’, ‘Đem bình muối cho cháu gà rán nhạt quá’, ‘Cận Viêm rất đáng giận cháu phải đoạn tuyệt quan hệ cha con!’, ‘Oa oa oa cổ chân cháu đau quá’ một bên níu lấy Quan Phong hết sức làm nũng: “Đưa cháu đi S thị nha! Cháu đi tìm ông bà ngoại! Đưa cháu đi S thị nha! Cháu đi tìm ông bà ngoại!”

Quan Phong vung tay lên, mười mấy bảo vệ của nhà họ Quan nháy mắt đem Lê Mông đóng gói thắt nơ bướm, suốt đêm mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau chậm rãi lao đến sân bay.

Tưởng Khâm gửi tin nhắn hỏi qua một lần, nghe nói Lê Mông muốn đến S thị, lập tức thấy yên tâm thoải mái. Lê Mông là con nít não tàn, vừa ăn gà rán vừa thút tha thút thít hỏi: “Mẹ Tưởng, Tưởng Khâm hỏi em a? Hỏi em có ăn no không a? Hỏi em có ngủ ngon không a? Mẹ Tưởng, Tưởng Khâm sẽ vứt bỏ hết thảy bỏ trốn đi tìm em sao?”

Hellen quay đầu rống giận: “Lời kịch sai hết rồi!!!”

Lê Mông ăn gà rán no, lau đôi mắt ngấn lệ nấc lên nấc xuống trên máy bay. Kết quả bị tiếp viên hàng không thấy, kéo nhóc đứng lên hung hăng véo mặt nửa ngày, lại cầm bánh bích quy hoa quả chocolate đến chiêu đãi nhóc, nhóc suýt nữa không kìm được mà trợn trắng mắt.

Sáng ngày hôm đó có nắng nhẹ, máy bay đến S thị nhanh chóng lướt qua đường băng, ầm ầm vang vọng trời xanh. Quan Phong đứng ở ngoài sân bay, híp mắt nhìn một lúc lâu, gần như im lặng thở dài.

“Tưởng tiên sinh định tối nay đi máy bay đến S thị, nói Cận tổng cũng đi theo.” Hellen buông di động nói: “Anh ấy nhờ ngài ở đây một thời gian trông nom giải trí Thời Tinh, nhiều nhất hai tuần họ sẽ quay về.”

Quan Phong gật gật đầu, xoay người đến bãi đỗ xe.

Gió buổi sáng thổi qua ngã tư, xa xa máy bay và bóng mây biến thành một, dần dần biến mất không thấy. Hellen đi theo Quan Phong, sau một lúc lâu lại nói: “Lại nói tiếp, ngài với Lê Mông thật kiên nhẫn, nhưng lúc trước với đại tiểu thư và nhị thiếu gia…”

“Tôi đối với trẻ con rất kiên nhẫn,” Quan Phong thản nhiên nói, “Bởi vì chính mình đã phạm rất nhiều sai lầm, mới gặp phải nhiều trắc trở đi đến ngày hôm nay, cho nên mong muốn đem kinh nghiệm dạy cho bọn nhóc, khiến bọn họ không phải trải qua khổ sở mờ mịt như tôi.”

Hellen nghe được sửng sốt.

“Tôi dạy cho cô cùng Lê Mông, kì thật đều là những đạo lý như nhau, chỉ là bọn cô giờ có thể không tiếp thu ngay được.”

Quan Phong đi nhanh qua ngã tư, ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc bị gió thổi bay của hắn, khuôn mặt như tượng đồng hoàn mỹ mà lạnh băng. Hellen ở tại chỗ ngốc một hồi lâu, mới đột nhiên có phản ứng, giẫm chân vội vàng đuổi theo.