Ly Hôn

Chương 50




Nhà dột còn gặp mưa đêm[1], vận mệnh luôn tại thời điểm mà bạn không ngờ đến nhất lại hiện ra một khuôn mặt ghê tởm.

[1] Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: Nhà dột còn gặp mưa đêm, ý chỉ tai họa liên tiếp kéo đến.)

Tưởng Khâm đi xuống cùng với những tâm sự ngổn ngang, ở trong bãi đỗ xe còn đi qua xe của mình, đi được một đoạn nữa, mới ý thức được là mình đã đi qua rồi. Anh vừa mới xoay người lại, bỗng di động vang lên, là Quan Phong gọi đến.

“Hai phút trước nhận được tin, cảnh sát buộc tội Cận Viêm uy hiếp và gây thương tích cho người khác, còn liên quan lớn đến lừa đảo và cờ bạc. Trong tay Phương Nguyên còn có một nhân chứng rất quan trọng, trước mắt vẫn được bí mật giấu kín, ở sở cảnh sát có rất nhiều người vừa biết được tin này.”

Tưởng Khâm ngờ vực hỏi: “Nhân chứng?”

“Không hỏi được là ai,” Quan Phong nói, “Nói thật, nếu ngay cả người tôi nhờ vả còn không biết được người này, thì cả sở cảnh sát phỏng chừng chưa tới ba người biết được.”

“Có manh mối gì không?”

Quan Phong vừa muốn nói tiếp thì tiếng Hellen vang lên: “Quan tổng, mail của ông Trương đến rồi.”

Quan Phong quay đầu lại đọc mail, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hô hấp ổn định. Qua được vài giây, hắn bỗng hỏi: “Trước đây Cận Viêm từng cá cược ngón tay với người khác?”

Đột nhiên hô hấp của Tưởng Khâm ngừng lại.

“Số tiền liên quan đến hàng ngàn vạn, không có ghi chép về người bị hại, cảnh sát cũng không lập hồ sơ điều tra…. Hellen, nói với ông Trương là những thứ này đều vô dụng, tôi cần danh tính của nhân chứng.”

Hellen đáp lại một tiếng, bỗng bị Tưởng Khâm ngắt lời: “Khoan đã, trước tiên giúp tôi điều tra ghi chép xuất nhập cảnh của một người!”

“Ai?”

Dường như ngay cả hơi thở cũng mang theo khí lạnh, phổi Tưởng Khâm như bị con dao lạnh ngắt rạch vào, lúc nói chuyện giọng nói khàn vô cùng: “Họ Tả, gọi là Tả Chí Kiệt. Vài năm trước y đã ra nước ngoài, cuối năm ngoái có về nước tìm tôi…. Tôi chỉ muốn biết một điều, là sau khi rời thành phố H vào tháng năm, rốt cuộc y có trở về Mỹ hay không?”

Quan Phong không để anh chờ quá lâu. Thực tế không đến hai giờ đồng hồ, đã gửi cho anh một tin nhắn:

“Không có bản ghi chép xuất cảnh của người này, chắc hẳn là ở trong tay Phương Nguyên.”

“Cận Viêm đã bị cáo buộc cố ý gây thương tích, thứ tư tuần sau mở phiên tòa.”

Ngày thứ tư mở phiên tòa, Tưởng Khâm mặc âu phục đen, trước giờ xét xử ngắn ngủi gặp sơ qua luật sư.

Trước đó luật sư đã cùng Tưởng Khâm đã bàn bạc rất nhiều cách thức đối phó, nhưng mà sắp đến giờ xét xử, không tránh khỏi hồi hộp, thần kinh bị kéo căng như sợi dây thun, trên mặt biểu cảm cứng đờ, nhìn qua có hơi kì quái. Tưởng Khâm vỗ vai luật sư, trầm giọng nói: “Đừng hoảng, hôm nay không được thua.”

Luật sư hít sâu vào, cật lực gật đầu.

Nếu nói đây là một vụ xét xử, không bằng nói đây là chiến trường của hai thế lực ở tỉnh. Có nhà họ Cận hỗ trợ phái đương quyền, và nhóm người Phương Nguyên hỗ trợ phái tiên phong, vì tranh giành quan hệ, tài nguyên, tiền bạc và quyền lực, biến nơi đây thành nơi chém giết nhau đầu tiên, mà nhà họ Cận đã cắm trên chiến trường một lá cờ.

Muốn thổi bay lá cờ này, hay là để nó tiếp tục cắm trên trên trận địa, thì phải dựa vào trận chiến ngày hôm nay.

Mở đầu phiên tòa, không khí rất căng thẳng, nhưng không có gì lạ thường. Bên công tố đưa vụ Cận Viêm buôn lậu ngọc thạch phi pháp ra, nghi ngờ phạm tội có tổ chức của xã hội đen, nhưng vì không đủ bằng chứng mà bị bác bỏ.

Trong đó thẩm định kết quả chữ viết dẫn đến tranh luận kịch liệt, cuối cùng bộ phận kiểm toán độc lập trình lên kết quả, đưa ra hơn mười hạng mục có nghi vấn lớn trong báo cáo tài chính của Thời Tinh, nhưng đại đa số là do đã quá cũ nên không kiểm chứng được, còn những hạng mục thật sự không giải thích được việc giao dịch xuất nhập thì không quan trọng lắm, cuối cùng chỉ bị phạt một số tiền lớn.

Lúc làm lại sổ sách Tưởng Khâm đã cân nhắc đến vấn đề này. Tài khoản hoàn toàn minh bạch chỉ tồn tại trong lý thuyết kế toán, thực tế là không có doanh nghiệp nào mà không có những ghi chép mập mờ. Nếu bạn đưa cho bộ phận kiểm toán độc lập một bản sổ sách vô cùng hoàn mỹ thì chẳng khác nào chạy đến tòa án lớn tiếng kêu: Ta đây rửa tiền! Ta đây trốn thuế! Mau tới bắt ta đi!

Cho nên tất cả đều bằng lòng nộp phạt, chỉ cần làm giả sổ sách không lớn đến mức bị quy vào tội hình sự là được.

Nghỉ giải lao mười phút, có người hảo tâm tóm tắt lại kết quả của nửa phiên đầu: Thời Tinh Giải Trí bị phạt một số tiền lớn, bản thân Cận Viêm thì bình an vô sự nếu nửa phiên sau không có cáo buộc nào quan trọng thì có lẽ không thể đưa Cận Viêm vào tù được.

Quả nhiên Phương Nguyên không phụ sự mong mỏi của mọi người, sau khi giải lao xong, bên công tố đưa ra hạng mục cuối cùng, cũng là cáo buộc quan trọng nhất: Cá cược, cố ý gây thương tích và tàn tật.

Đây là vụ án đầu tiên Phương Nguyên phụ trách, đứng ở hàng ghế công tố viên, mà người đứng trước tòa án làm nhân chứng người bị hại rõ ràng là Tả Chí Kiệt đã mất tích từ lâu.

Trong ánh mắt y có hơi hoảng hốt, lần thứ nhất quan tòa đưa ra câu hỏi còn không phản ứng lại, chỉ dùng mắt lướt nhanh qua hàng ghế dự thính tìm kiếm gì đó, vài giây sau cuối cùng dừng lại trên người Tưởng Khâm.

Tưởng Khâm khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn từ trên cao.

Trong nháy mắt đó Tả Chí Kiệt bỗng nhiên hé miệng, như muốn nói gì, nhưng quan tòa đã lập tức lên tiếng: “—–nhân chứng Tả Chí Kiệt? Mời ký tên lên biên bản của tòa!”

“A……. Vâng, vâng.”

Ngay lúc Tả Chí Kiệt cúi đầu ký tên, bỗng nhiên khóe mắt Tưởng Khâm thoáng thấy, Cận Viêm đứng trước vành móng ngựa quay đầu lại, nhìn thẳng đến đây.

“…….” Anh không khỏi rướn người về phía trước, chỉ thấy Cận Viêm nhẹ lắc đầu. Cái lắc đầu này rất khẽ, trừ Tưởng Khâm ra, khó ai phát hiện được.

Họ đã sống cùng nhau lâu năm như vậy, Tưởng Khâm không cần nghĩ cũng biết, Cận Viêm đang bảo anh phải bình tĩnh, đừng quá kích động, cũng đừng xen vào.

Tưởng Khâm nắm chặt tay vịn, vì dùng sức quá nhiều mà các đốt ngón tay đều đổi màu, vài giây sau mới nới lỏng ra.

“…….Dựa vào báo cáo thẩm định thương tổn do công tố viên đưa ra, năm ngón tay trái của người bị hại bị lưỡi dao sắc chặt đứt, về sau phải trải qua phẫu thuật nối ngón tay, đánh mất khả năng cử động, thương tật ở cấp độ 8[2]…..” Phương Nguyên ngừng lại một lúc, buông báo cáo thẩm định xuống hỏi: “Tả Chí Kiệt, xin hỏi tay anh đã bị thứ gì chặt đứt?”

[2] Bên TQ chia thương tật ra thành 10 cấp, nhẹ nhất cấp 10, nặng nhất cấp 1.)

Tả Chí Kiệt trầm mặc một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Dao găm.”

“Là chính tay bị cáo chặt đứt sao?”

“Đúng vậy.”

“Hiện tại năm ngón tay của anh có thể gập duỗi đến mức độ nào?”

Tả Chí Kiệt tháo găng tay ra, ở gốc ngón tay có vết sẹo hình tròn màu đỏ sậm, chỉ có thể gập duỗi ba mươi độ, sau đó không cử động được nữa.

“—— theo như báo cáo của công tố, anh đánh bạc cùng bị cáo và thua hơn ngàn vạn, sau đó bị bắt chặt đứt năm ngón tay chịu thua, đúng hay không?”

“Đúng.”

Phương Nguyên không hỏi thêm nữa, quay về phía hội đồng xét xử cúi người xuống: “Thưa chủ tọa và các vị thẩm phán, theo như báo cáo của công tố viên, Tả Chí Kiệt tham gia đánh bạc do bị cáo tổ chức, số tiền liên quan lên đến mấy trăm vạn, sau khi đặt cược, dựa theo quy định bất hợp pháp tự tạo, người thua sẽ bị chặt năm ngón tay. Mời cảnh sát đưa ra ghi chép của nhân chứng, người nhà Tả Chí Kiệt đã nhiều lần phản kháng quyết liệt cũng như thương lượng, nhưng bị cáo vẫn cố ý hành hung, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, gây nên tàn tật.”

Cận Viêm nhếch mép cười lạnh.

“Từ điểm này mà thấy, tôi cho rằng thủ đoạn bị cáo sử dụng vô cùng nghiêm trọng, hậu quả để lại cực kỳ tồi tệ, vượt quá khung hình phạt từ ba năm đến mười năm, xin tòa án phán quyết.”

Phương Nguyên ngừng một lúc, nói: “Cảm ơn quan tòa, tôi đã trần thuật xong.”

Từ hội đồng xét xử truyền đến những âm thanh trao đổi rất nhỏ, sau đó quan tòa mở miệng hỏi: “Bị cáo Cận Viêm, anh có thừa nhận những bằng chứng do nhân chứng trình lên các công tố viên hay không?”

Tưởng Khâm chăm chú nhìn vào Cậm Viêm, nhưng chỉ thấy nửa bên mặt vô cảm, lạnh lẽo nói: “Không thừa nhận.”

Hàng ghế dự thính ồ lên, sắc mặt Phương Nguyên lập tức thay đổi.

“Cá cược đó không phải do tôi tổ chức, tiền cược tôi cũng không biết. Còn chặt ngón tay của đương sự là do thủ hạ của tôi làm thì tôi công nhận, đương sự không muốn báo án nên tôi cũng không rõ mọi chuyện thế nào.”

Tả Chí Kiệt bật miệng: “Mày nói dối! Rõ ràng là mày……”

“Luật sư của tôi nói cho tôi biết, người này đêm qua đã tự thú với cảnh sát, đồng ý chịu trách nhiệm về thiệt hại đã gây ra cho đương sự cùng gia đình.” Cận Viêm mỉm cười nói: “Tôi nghĩ cảnh sát sẽ ghi chép lại sớm thôi.”

Phương Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt Cận Viêm —– rõ ràng biểu hiện trên gương mặt kia đang như muốn nói “Tao nói dối đấy”, cái gì mà có người tự thú, ai chẳng biết cùng lắm là do nhà họ Cận tìm người gánh tội thay!

Quan tòa không ngờ là có thêm tình tiết này, hội đồng xét xử chụm lại thầm thì một hồi, bầu không khí rơi vào căng thẳng.

Ở ngay phía sau, luật sư của bị cáo đứng dậy nói: “Thưa các vị thẩm phán, tôi có lời muốn nói.”

“……..Mời nói?”

Thời gian đột nhiên ngừng lại, chớp mắt trở về yên tĩnh.

Tưởng Khâm nghiến chặt răng.

“Tôi tỏ ý nghi ngờ về sự chính trực của cảnh sát Phương trong vụ án này.” Luật sư ngừng lại một lúc, lại nói: “Căn cứ vào một số bằng chứng có trong tay tôi cho thấy, công tố viên Phương Nguyên, đang ôm ấp một tình cảm không được bình thường đối với người bạn đời hợp pháp của đương sự Cận Viêm, tức Tưởng Khâm – tổng giám đốc của Thời Tinh Giải Trí.”

Cả tòa án chốc lát ồ lên!

“Công tố viên Phương Nguyên từng lợi dụng chức vụ để bạo lực Tưởng Khâm, cũng chính miệng tuyên bố là có oán thù với đương sự của tôi, không ngại lạm dụng chức vụ mà giết chết đương sự của tôi!” Luật sư mở file tài liệu lấy bút ghi âm và USB ra, đưa lên cao cho cả hàng ghế dự thính cùng thấy: “——tôi buộc phải đưa ra nghi vấn với cảnh sát Phương: Là công tố viên mà có khuynh hướng như vậy thì những bằng chứng hắn đệ trình lên còn trong sạch bao nhiêu? Trước khi xét xử cảnh sát Phương còn bí mật giấu đi nhân chứng Tả Chí Kiệt, bằng chứng này còn có thể đáng tin không?”

“Ghi âm cuộc nói chuyện của cảnh sát Phương và tổng giám đốc Thời Tinh Giải Trí – Tưởng Khâm, cùng với đoạn video cảnh sát Phương sử dụng bạo lực khiến cho Tưởng Khâm bị thương đều ở trong này, xin tòa án kiểm tra bằng chứng thật giả!”

Vài giây tĩnh lặng đi qua, cả tòa án bắt đầu rộn lên!

Cận Viêm ngước đầu nhìn về phía Tưởng Khâm, trong đôi mắt đó là vẻ kinh hoàng không lời nào diễn tả được, sau đó lại quay về nhìn thẳng vào Phương Nguyên.

Bỗng Phương Nguyên đứng bật dậy, dường như muốn lao ra khỏi bàn công tố các đồng sự bên cạnh vội vàng giữ hắn lại, vất vả co kéo, mới đưa hắn về chỗ được!

Cảnh sát phía tòa án đi lại lấy vật chứng, nhưng suýt bị đồng nghiệp của Phương Nguyên đánh lại. Bấy giờ trong phòng xét xử đã thành một đống hỗn loạn, thẩm phán nện búa mấy lần cũng không ổn định được, khắp nơi vang lên tiếng xì xào tranh luận.

Cuối cùng Tưởng Khâm nhìn sang Cận Viêm, rồi đứng dậy lặng lẽ ra khỏi ghế.

Chân anh bị thương còn chưa lành, vừa chạm đất lại thấy nhói đau. Nhưng từng bước chân của anh vẫn vững vàng, ra đến cửa khẽ vịn tay vào, rồi nhanh chóng ra ngoài.

Đầu óc Phương Nguyên trống rỗng, nhìn anh xa dần phòng xét xử, đáy mắt hiện lên đầy tơ máu. Trong phút chốc đó hắn dường như quên hết tất cả, nếu đồng nghiệp không cản lại, có thể hắn đã đuổi theo rồi.

—– Lúc này hắn mới ngộ ra là vì sao hôm ấy Tưởng Khâm đến căn hộ của hắn, từng câu từng chữ dồn ép hắn, khiến cho hắn phải nói ra tất cả những tâm tư thầm kín nhất.

Hắn vẫn nghĩ kia là người em họ xinh đẹp của mình, nhẹ dạ mê muội, dễ bị lừa gạt, đã quen ở cạnh người đàn ông có ý chí mạnh mẽ hơn nhưng đến giờ phút này hắn mới phát hiện, thì ra bản thân mình đã sớm nằm gọn trong lòng bàn tay Tưởng Khâm, tất cả những mưu tính lừa gạt kia chẳng qua chỉ là trò hề mà thôi.

Không thể xét xử được nữa, các thẩm phán viên trao đổi lẫn nhau, quyết định hoãn loại phiên tòa.

Và vụ kiện đầu tiên của bị cáo Cận Viêm, vì không đủ bằng chứng buộc tội, nên được tại ngoại chờ xét xử, phóng thích ngay lập tức.