Ly Hôn

Chương 24




Chuyện bị Tưởng Khâm uy hiếp, Cận Vệ Quốc suy nghĩ nửa đêm vẫn quyết định không nói cho Cận Viêm biết. Vui gì mà vui, một (nửa) ông lớn xã hội đen bị người khác uy hiếp là chuyện có thể diện lắm sao? Huống hồ Tưởng Khâm đối với Cận Viêm, là xuất phát từ tim gan mình, vì Cận Viêm mà uy hiếp Cận Vệ Quốc, nói ra tên ngốc cũng không cho rằng Tưởng Khâm sai.

Dựa vào lương tâm mà nói, Cận Vệ Quốc vẫn thấy Tưởng Khâm thật sự không có lý lẽ. Đàn ông mà, phải tạo dựng sự nghiệp chứ, hơn nữa tổ tông họ Cận đều dựa vào buôn lậu mà kiếm cơm, hoặc là giàu sang sung sướng hoặc là bị chém đứt đầu, đều là số mệnh mỗi người rồi.

Nếu Cận Viêm giống anh ba của nó thì không lâu nữa sẽ thành trái trứng thối cũng phải, nhưng vấn đề là Cận Viêm làm rất tốt, vượt bậc cha anh, trời sinh ra để theo con đường này.

Cận Vệ Quốc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu Tưởng Khâm thật sự muốn ly hôn với Cận Viêm, vậy thì cứ ly hôn đi. Mấy năm nay không biết biến Lê Mông thành cái dạng gì, nó là hy vọng duy nhất của nhà họ Cận, lớn đến vậy mà y như đứa con nít. Tưởng Khâm đi rồi một mình Cận Viêm nuôi con, không chừng có thể dạy bảo thằng bé thành một Lê Mông mới.

May mà Cận Vệ Quốc không nói chuyện này cho Cận Viêm biết, nếu không Cận Viêm chắc chắn sẽ cởi giày tháo mũ đánh nhau với lão.

Dạo này thần kinh của Cận Viêm căng thẳng tột độ. Bây giờ hắn mới cảm nhận sâu sắc được câu nói trước đây của Tiêu Cao rất đúng: Người khôn ngoan mãi mãi không thể để đối phương hy sinh vì mình quá nhiều, cho dù người ta có cam tâm tình nguyện hiến dâng, bạn cũng phải trăm triệu lần ngăn cản!

Hắn nói vợ bạn hy sinh cho bạn cũng vì người ta yêu bạn, nhưng sự hy sinh này không phải không có giá, người ta không phải đứa ngốc, bản thân hy sinh ít hay nhiều chẳng lẽ không biết được? Từng li từng tí đều ghi nhớ kĩ. Lúc người ta yêu bạn, là người ta nguyện ý, nhìn thấy bạn vui người ta cũng vui. Nhưng nếu có một ngày bạn làm chuyện có lỗi với người ta, vậy thật đáng tiếc, cảm xúc mạnh mẽ lúc đó có thể khiến người ta cực kỳ tuyệt tình và vô lý, đến khi đó người ta nói đi là đi, bạn có đi tìm năm châu bốn bể cũng không tìm được.

Sau khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa thì những lời này lại càng trân quý, là vì thường thì phụ nữ sẽ vì con hoặc vì ba mẹ mà tiếp tục nhẫn nhịn, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng đàn ông sẽ không có sự băn khoăn này, dám có lỗi với tôi, tôi cho anh đi ngay, mẹ nó anh tự mình chỉnh dây treo cổ đi!

Đây là kinh nghiệm Tiêu Cao tự đúc kết bằng xương bằng máu, sau đó hắn mới nói rộng ra là, mô hình sống chung lý tưởng của các cặp vợ chồng chính là, ai không thể chịu đựng được mất mát thì người đó càng phải cố gắng nhiều. Mai sau cho dù bạn có làm gì có lỗi với đối phương thì người ta cũng sẽ xem xét lại mười mấy năm cống hiến của bạn, mọi chuyện vẫn có khả năng cứu vãn.

Lúc ấy Cận Viêm nghĩ mấy lời này đều rất nhảm nhí ——– đã làm chuyện “có lỗi với đối phương” thì căn bản không phải là người. Nói dễ nghe thì là thần kinh có vấn đề, khó nghe thì chính là không bằng cầm thú.

Mà người bệnh tâm thần tổng kết kinh nghiệm của bản thân thì cũng chỉ nghe được một nửa của một nửa, còn đa số đều bay vào thùng rác.

Nhưng mà bây giờ hắn bỗng nhiên rất tỉnh táo, cảm thấy những lời này thật cmn đúng quá! Không gì có thể đúng hơn! Thử nghĩ nếu hắn và Tưởng Khâm đổi vị trí, từ đầu đến cuối người hy sinh đều là hắn, vậy Tưởng Khâm có giận dữ như thế không? Có quyết tâm phải chia tay không?

Khó chịu vô cùng! Làm thế nào có thể ra tòa lúc này được!

Hiện tại mỗi đêm Cận Viêm đều ngủ không được, mắt nhắm rồi mà tâm không tịnh.

Kiện tụng ly hôn tuy lớn mà nhỏ, cái chính là quan tòa phán quyết thế nào. Nghe nói có người đã thống kê được rằng, tỷ lệ những người đồng tính dưới bốn mươi tuổi ly hôn cao hơn những người dị tính rất nhiều, quan tòa phán quyết rất chuẩn. Nếu trong hai vợ chồng có một người sống chết đòi ly hôn, nếu không được sẽ đâm đầu chết tại tòa án, dù cho người còn lại không bằng lòng, quan tòa vẫn có khả năng lớn là phán quyết ly hôn.

Luật sư đề nghị với hắn là: ứng biến tại chỗ rất quan trọng, nếu có thể chứng minh được cho quan tòa thấy là tình cảm vợ chồng hai người không hề tan vỡ, chỉ là Tưởng Khâm nhất thời giận dỗi nên mới yêu cầu ly hôn, như vậy là có thể bác bỏ đơn xin ly hôn của nguyên đơn.

Đối với các vị quan tòa, Cận Viêm mất rất nhiều công sức. Hắn đi hỏi thăm ai là thẩm phán, cho người đến trước cửa tặng lễ vật, ai ngờ lại bị trả về. Hắn nghĩ chắc là chỉ có lễ vật thì không đủ, lúc định mang vàng ra biếu thì bị luật sư cản lại, nói rằng hắn không nên biếu nữa, nếu như thẩm phán nghĩ hắn ỷ có tiền mà ngang ngược hống hách thì chắc chắn sẽ phán ly hôn.

Cận Viêm buồn đến rụng tóc, lòng nói thế này là thế quái nào vậy, biếu quà cho ông mà ông không nhận, phá mười tòa miếu cũng không thể phá một cuộc hôn nhân[1], đạo lý đơn giản như vậy mà còn không hiểu sao!

[1] Phá mười tòa miếu cũng không thể phá một cuộc hôn nhân: Đây là quan niệm nho giáo phong kiến TQ. Ý là chia rẽ hôn nhân người khác là chuyện rất độc ác, còn hơn cả phá miếu. Khuyên răng người ta nên hướng thiện, đừng phá chuyện nhà người ta. (khổ thân mấy ông thẩm phán xét xử ly hôn =)))

Mười lăm ngày chuẩn bị rất nhanh đã trôi qua, ngày mở phiên tòa, tiết trời oi ả mướt mồ hôi, Cận Viêm mặc âu phục đen thắt cà vạt, mồ hôi trong áo sơ mi chảy ra ào ào.

Cuối cùng đến nơi thì vẫn chưa đến lượt họ, còn đang xét xử một cặp đồng tính nam cũng tầm tuổi họ. Trong lòng Cận Viêm ngập tràn cay đắng, chỉ có xem người khác đau khổ mới có thể làm tâm tình dịu lại, vậy nên chạy đi xem phán xét. Chỉ thấy người bị tố vô cùng quá đáng, nói là nhà cửa và xe lúc mua đều đứng tên hắn, tiền mặt đã chuyển đi hết, ly hôn rồi một phân tiền cũng không để lại. Người khởi tố giống Tưởng Khâm vô cùng, cũng là một nhân viên kế toán, cũng rất kiên cường, nói rằng lúc tiêu tiền mới biết là loại cặn bã, không được đồng nào cũng muốn ly hôn!

Quan tòa thấy tính cách người này sòng phẳng lưu loát như vậy, lại thấy bên khởi tố muốn ly hôn, bên bị tố có được toàn bộ tài sản chắc cũng không có ý kiến gì, vậy là đập bàn, các người ly hôn.

Có lẽ bên bị tố hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện đến nước này, lúc này đứng trước tòa án rống lên giận dữ rằng như vậy mà phán ly hôn! Vấn đề tài sản còn chưa thỏa thuận mà đã phán ly hôn! Tôi không đồng ý! Tôi có chết cũng không đồng ý!

Quan tòa nói về vấn đề thỏa thuận tài sản, anh xem đối phương đã thỏa hiệp rồi, tài sản đều thuộc về anh, anh có cái mẹ gì không đồng ý nữa?

Người kia suýt nữa khóc thành tiếng, hét ầm lên rằng ông đây muốn kháng án! Ông đây về rồi sẽ kháng án ngay! Phá mười tòa miếu cũng không thể phá một cuộc hôn nhân, cmn các người quá ác độc…….

Cận Viêm xem đến tái cả mặt, ra ngoài lại hỏi hai vị luật sư: “Bây giờ xin đổi thẩm phán có được không?

“Không dễ đâu ạ, hơn nữa vị thẩm phán này còn trẻ, mà thẩm phán nữ và thẩm phán trẻ nếu phán ly hôn thì có sức thuyết phục rất lớn, bây giờ có hơi khó giải quyết…

Cận Viêm nổi nóng: “Thỏa thuận tài sản không được thì chúng ta còn có đứa con! Lê Tiểu Mông còn chưa trưởng thành! Hai người không nghĩ đến phương diện này sao?”

Luật sư nói ngài đừng cố, bây giờ quyền nuôi nấng trong hôn nhân đồng tính vẫn chưa toàn diện! Dưới mười bốn tuổi thì xét theo điều kiện kinh tế, huyết thống đứa trẻ, mong muốn của cha mẹ các loại. Nhưng trên mười bốn tuổi thì phải xem xét ý kiến đứa trẻ. Trừ khi ngài đứng trước tòa án vì quyền lợi của tiểu thái tử mà đấu tranh, bằng không đừng đùa.

Cận Viêm đau đầu muốn vỡ ra, luật sư vỗ vỗ vai hắn nói: “Ông chủ, bây giờ ngài chỉ có thể dựa vào tình cảm mà chống đỡ, nếu có thể đứng trước tòa làm cho Tưởng tiên sinh mềm lòng, đồng ý cân nhắc thêm một khoảng thời gian nữa, vậy quan tòa sẽ tạm thời không phán ly hôn. Nếu mấy tháng nữa lại mở phiên tòa thì chúng ta cũng đủ thời gian chuẩn bị rồi.”

Cận Viêm hỏi: “Vậy nếu cậu ấy không chịu thì sao?!”

“Không chịu cũng không sao, chỉ cần anh ta không cắn thì sẽ không chết. Quan trọng là quan tòa, quan tòa cảm thấy hai người vẫn còn tình cảm, mà ngài không giống người vừa rồi ngang ngược…. Nếu như vậy, có khả năng lớn sẽ dời lại phúc thẩm.”

Mồ hôi Cận Viêm tuôn ra càng nhiều, áo sơ mi có thể vắt được một chậu nước.

Hắn ngồi trong tòa án chờ cho mau đến phiên tòa, Tưởng Khâm cùng một người im hơi lặng tiếng bước vào. So với Cận Viêm trang phục anh bình thường vô cùng, áo sơ mi trắng giản dị, quần jean bạc màu, cùng với khuôn mặt ưu tú phù hợp với cặp kính khoan bên mắt, làm cho người ta vừa yêu vừa ghét.

Vẻ mặt của anh có hơi tiều tụy, lúc này Cận Viêm đang tiến vào tòa án, bắt gặp đôi mắt thâm đen của anh không khỏi ngây người một lúc.

Quan tòa xử lý mấy vụ ly hôn này không đến một trăm thì cũng là tám mươi, phần đầu tiên là chứng thực thân phận, đã quen để cho nguyên đơn nói lên yêu cầu.

Tưởng Khâm đem toàn bộ nội dung trong đơn ra nói lại lần nữa, cuối cùng là: “Tình cảm với bị đơn đã tan vỡ, không thể cứu vãn, xin được giải trừ quan hệ…. Tôi nói xong rồi.”

Cận Viêm nghe xong bốc hỏa, không đợi quan tòa yêu cầu hắn biện hộ hắn đã nói ngay: “Tôi không đồng ý!”

Quan tòa “khụ” một tiếng.

“Chúng tôi đã quen biết nhau gần ba mươi năm, năm hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa chúng tôi thuộc nhóm đầu tiên có giấy chứng nhận, có thể nói hôn nhân đã mười mấy năm rồi, tình cảm nào có thể tan vỡ đơn giản như vậy? Với lại chúng tôi còn có một đứa con, năm nay chưa đủ mười tám tuổi, Tưởng Khâm với đứa con…”

Quan tòa lại “khụ” tiếng nữa.

Cận Viêm sửa lời: “Nguyên đơn và thằng nhóc có tình cảm vô cùng sâu đậm, trong thời kì trưởng thành của con nhỏ mà ba mẹ ly hôn thì có biết bao thương tổn? Tôi không đồng ý ly hôn!”

Quan tòa hỏi: “Đứa bé với nguyên đơn có quan hệ huyết thống không?”

Vậy nên luật sư của Cận Viêm đem chứng minh DNA trình lên, cùng với bằng chứng năm xưa vì nuôi dạy Lê Mông mà Tưởng Khâm từ chức ở nhà mấy năm.

Không thể không nói công tác chuẩn bị của họ vô cùng hoàn hảo, Tưởng Khâm có thể có tình cảm sâu sắc với Lê Mông hoàn toàn không cùng huyết thống như vậy, chắc chắn theo khía cạnh khác sẽ chứng minh anh và Cận Viêm có tình cảm vô cùng mặn nồng.

Quan tòa tin vào bằng chứng, hỏi Tưởng Khâm: “Nguyên đơn có nói gì không?”

Tưởng Khâm uể oải nói: “Tôi từ bỏ quyền nuôi con, có thể trợ cấp mỗi tháng theo quy định.”

Một phát trúng tâm.

May mà Lê Tiểu Mông không có ở đây, nếu có chắc chắn đã khóc om sòm bên dưới hàng ghế quan sát rồi.

Cận Viêm vội hét toáng: “Cho dù không nói đến đứa con, nguyên đơn cũng không có đủ bằng chứng chứng minh tình cảm chúng tôi tan vỡ đến mức không thể cứu vãn. Mấy hôm trước chúng tôi còn bàn bạc kế hoạch trở về thành phố S để thăm cha mẹ cậu ấy, vé máy bay cũng mua rồi, cùng ngày cùng chuyến cùng chỗ ngồi, làm sao có thể làm giả được? Trước đây thỏa thuận ly hôn tôi cũng không ký, vì tôi còn yêu cậu ấy, tôi không muốn mất cậu ấy….”

Luật sư chạy đến mang vé máy bay lên, không phải là giả, quan tòa lại tin: “Nguyên đơn nói gì không?”

Tưởng Khâm trầm mặc một lúc, không nói câu nào.

Khi tất cả đều nghĩ anh đã từ bỏ thì đột nhiên lại nghe nói: “Bị đơn ngoại tình với người thứ ba….”

Ngay lập tức máu Cận Viêm sôi lên.

“…….Còn làm người ta có thai…. Tôi có tin nhắn của người thứ ba chứng minh.”

Luật sư đờ đẫn cả người, không ngờ Tưởng Khâm còn có chêu này.

Quan tòa vừa thấy tin nhắn, đang xác thực là đúng với sự thật lại nhìn thấy hồ sơ ghi bị đơn thân phận là ông chủ ông ty giải trí, người thứ ba là một nữ nghệ sĩ trẻ, nhất thời phẫn nộ.

Cmn cái này so với abcxyz một người còn tội đồ hơn, abcxyz người ta chẳng qua là do hai người không hài hòa dẫn tới khắc khẩu liên tiếp làm tình cảm bị hao mòn, còn cái này rõ ràng là ở bên ngoài… A! Bên ngoài…. không tính đi, còn khiến con người ta có thai nữa! Có thai không tính đi, ông còn tới tòa án ầm ĩ cái gì mà “Tôi còn yêu cậu ấy tôi không muốn mất cậu ấy”, đây là tòa án, ông đến đây để diễn kịch sao!

Luật sư hoàn toàn không nghĩ là trước đây Cận Viêm đã phạm phải sai lầm này, trong lòng thầm mắng là ông chủ sao ông không nói đến chuyện này?! Đây chính là nhân tố quan trọng để quan tòa có quyết định phán ly hôn hay không đó nha! Tưởng Khâm nếu tàn nhẫn nữa thì bây giờ không còn là tố tụng bình thường, mà là do đối phương có sai lầm to lớn không thể chịu đựng được nên yêu cầu ly hôn đó!

Quan tòa hỏi: “Bị đơn có gì biện hộ không?”

Cận Viêm ấp a ấp úng, quay lại nhìn luật sư.

Luật sư chìa hai tay ra, tỏ vẻ tôi thật sự hết cách, ông đâu có nói cho tôi biết chuyện này, bây giờ bảo tôi phải nói sao đây? Ngay cả đối tượng bên ngoài của ông… tôi còn không biết là ai mà!

Cận Viêm choáng váng quay lại, một lúc sau mới lí nha lí nhí: “Đây là do tôi sai, nhưng tôi đã sám hối với nguyên đơn rồi, với lại từ sau lần đó tôi không có tái phạm nữa. Con người nào phải Thánh Hiền, ai chẳng lầm lỗi?[2], tôi không thể chấp nhận chỉ vì một sai lầm mà khiến gia đình tan vỡ được…..”

[2] Nguyên văn: “Nhân phi Thánh Hiền, thục năng vô quá, trích từ câu nói của cổ nhân, đầy đủ là:

“Nhân phi Thánh Hiền, thục năng vô quá?

Quá vật đan cải, thiện mạc đại yên!”

Nghĩa là: “Con người nào phải Thánh Hiền, ai chẳng lầm lỗi?

Chẳng sợ sửa đổi, còn gì tốt hơn!”)

Hắn vừa muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy Tưởng Khâm quay đi.

Trong giây phút đó, trên mặt Tưởng Khâm xuất hiện vẻ không đành lòng, anh gỡ mắt kiếng xuống, lấy tay dụi mắt, môi mím chặt lại.

Cận Viêm bỗng chốc hiểu ra: Cậu ấy không đành lòng!

Bởi vì không phải do vấn đề này mà cậu ấy muốn ly hôn! Hơn nữa cậu ấy biết chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ hủy hoại danh dự của Cận Viêm, cho nên vốn không định lấy tin nhắn ấy ra làm bằng chứng!

Sự tình phát triển đến lúc này đã tạo cho Tưởng Khâm một áp lực tâm lý rất lớn. Phơi bày chuyện của Cận Viêm và nữ nghệ sĩ nọ chỉ là do anh bất đắc dĩ, thật sự không muốn làm, cũng như tuyến phòng thủ tâm lý chắc chắc của anh đã có sơ hở.

Trong lòng Cận Viêm nói ông đây không sợ bị em lật tẩy, chỉ cần em có sơ hở, tôi vẫn còn có cửa!

———– Mấy luật sư kia không phải đã nói phải làm cho đối phương mềm lòng rồi xuống nước sao, ông đây ở trong ngành giải trí lâu như vậy để làm gì? Nhìn Vệ Hồng đóng phim nhiều như vậy rồi, ông đây đã sớm không thầy vẫn giỏi. Vả lại bây giờ vẫn còn cơ hội, thu phục em chỉ là chuyện nhỏ!

Nháy mắt, ảnh đế Cận Viêm đã nhập vai, môi hé ra, đầy nghẹn ngào: “Những gì nguyên đơn nói tôi đều thừa nhận….”

Quan tòa còn chưa có phản ứng, đã thấy đôi mắt hắn đỏ lên, nước mắt tuôn xuống như mưa:

“Cầu xin quan tòa…. cho tôi thêm cơ hội nữa, tôi nguyện dùng cả đời còn lại bù đắp sai lầm, bù lại những tổn thương tâm lý tôi gây ra cho nguyên đơn!”

Từ quan tòa đến thư kí đến các thành viên trong hội đồng xét xử đều choáng váng mặt mày, người nào người nấy cũng há hốc miệng mồm, lại thấy Cận Viêm khóc không ra tiếng, nhưng vì khóc rất nhập tâm nên lạc giọng: “Tưởng Khâm, anh không thể không có em, tình cảm mười mấy năm trời sao có thể nói bỏ là bỏ?! Hãy cho anh… một cơ hội cuối, anh nhất định dùng hết quãng đời còn lại bù đắp sai lầm này, anh, anh…”

Cả người Tưởng Khâm đông cứng lại, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.

Cận Viêm khóc đến đỏ mặt tía tai, bước nhanh từng bước về phía trước, chưa ai kịp ngăn lại thì bỗng tấy hắn “bụp” một tiếng quỳ gối xuống đất:

“Tưởng Khâm em nhẫn tâm vậy sao, em nhẫn tâm bỏ ngôi nhà này mà đi sao! Anh yêu em, anh không muốn ly hôn, nếu ly hôn anh đập đầu chết ngay tại đây! Cầu xin quan tòa…. hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa!”

Quan tòa: “……….”

Tất cả quan tòa đều mang vẻ mặt “= 口 =”

Chỉ nghe “ầm” một tiếng, Tưởng Khâm theo bản năng lùi ra phía sau nửa bước, chân chạm vào cạnh ghế.

Tai anh lùng bùng, cơ thể mềm nhũn, không tự chủ mà ngồi phịch xuống.