Ly Hôn

Chương 22




Tưởng Khâm đã hoàn toàn chuyển đến nhà Phương Nguyên.

Trên thực tế anh chỉ mang theo một ít hành lý, mấy năm qua Cận Viêm mua cho anh rất nhiều thứ này nọ, thế nhưng không phải thứ gì cũng từng dùng. Hơn nữa có vài thứ vừa nhìn đã biết là hàng buôn lậu, không biết sau này còn rước thêm phiền phức gì.

Phương Nguyên rất hoan nghênh Tưởng Khâm đến nhà mình. Nhưng mà Tưởng Khâm không phải đàn bà, sẽ không có chuyện khóc lóc thảm thương nói hết nước hết cái cho người khác, anh chỉ ở trong phòng hút thuốc rầu rĩ cả ngày. Có lúc Phương Nguyên thấy anh ngồi lặng im một chỗ, lấy giấy bút ra tính tính toán toán gì đó, tính xong liền đứng lên ném cả giấy lẫn bút đi.

Phương Nguyên đi làm quá nhàn rỗi, ba ngày đi đánh cá thì hết hai ngày phơi lưới, thế là liên tục cùng Tưởng Khâm hàn thuyên đến tận khuya.

Đêm hè mát mẻ dễ chịu, có hôm vừa đi làm về Phương Nguyên đã thấy Tưởng Khâm cởi trần, chỉ mặc cái quần jean, chân không ngồi trên ghế ở ban công. Với con mắt của một người đàn ông ba mươi tuổi mà nói thì Tưởng Khâm giữ dáng rất tốt, vai rộng eo thon, da trắng nõn nà, không như Phương Nguyên chỉ có cơ bắp, Tưởng Khâm thịt thà săn chắc, cùng tấm lưng thẳng, đôi chân dài đặc biệt khỏe khoắn. Đôi mắt Phương Nguyên đình trệ vài giây, nghĩ thầm rằng có lẽ bây giờ không còn ai thích đàn ông cơ bắp nữa, bởi vì các thiếu nữ đã chạy theo loại đàn ông thế này rồi.

Tưởng Khâm không nhận ra điều này, cầm bia quay lại hỏi: “Về rồi à? Trong nồi có chè đậu xanh.”

“Cả ngày ăn chè, em cũng phải ăn gì đó đàng hoàng đi chứ?”

“Thời tiết nóng quá mà.”

“Quán dê nướng lần trước ngồi cũng được, ra đó nữa không?”

Tưởng Khâm hờ hững, nói: “Anh muốn ăn thì ngày mai em nướng cho.”

Phương Nguyên múc chè đậu xanh, kéo ghế ra ban công ngồi, trong gió đêm thích thú hít sâu vào: “Mẹ nó, vậy mới là sống chứ.”

“Ban ngày lại đi tuần à?”

“Đừng nhắc nữa, suýt chút anh đã thành mực khô nướng rồi. Ngày mai nghỉ làm ở nhà xem đá bóng. À, anh mới biết có một quán nướng ngon lắm, tối mai chúng ta qua đó ăn thử không?”

Tưởng Khâm cười nhẹ, nói: “Em sao cũng được.”

Ánh mắt Tưởng Khâm trước sau đều mệt mỏi, giống như là không để ý đến chuyện gì, sống cũng không có nhiệt huyết.

Phương Nguyên nhíu mày nhìn anh, sau một lúc hỏi: “Em nhớ Cận Viêm sao?”

“………..Không biết.”

“Hôm đó Cận Viêm có gọi hỏi anh là em thế nào, anh nói em khỏe. Em định làm sao đây? Nếu hắn nhận lỗi em có về không?”

Phương Nguyên vẫn nghĩ Tưởng Khâm đang giận chuyện Cận Viêm mua chuộc truyền thông thành số S phơi bày mọi chuyện, so với chuyện Tưởng Khâm đã phát hiện được, thì lừa dối nghiêm trọng đến đâu cũng không quan trọng.

Tưởng Khâm không thể nói cho Phương Nguyên biết Cận Viêm đã buôn lậu và rửa tiền nhiều năm, anh ngừng uống và đáp: “Còn có chút chuyện gạt em… Có thể lần này, thật sự không vãn hồi được.”

“Em định ly hôn thật sao?”

“……”

“Anh thấy người như Cận Viêm không có khả năng đồng ý đâu.”

Phương Nguyên chăm chú nhìn vào gương mặt Tưởng Khâm, muốn tìm thấy chút dấu vết của sự yếu đuối, thế nhưng sau một lúc lâu chỉ thấy ánh mắt anh chất chứa bi ai, không hèn nhát, cũng không hối hận.

“Phương Nguyên,” anh nhẹ nhàng nói, “Thật ra em muốn hỏi anh một chuyện….”

“Huh? Em nói đi.”

Có lẽ là khó mở miệng nên sau một lúc mới nói: “Em có một người bạn biết rõ về nhà họ Cận, nói là ngày xưa Cận Viêm từng xích mích với gia đình mình. Sau đó em nghĩ đến chuyện chú Ba đột nhiên trúng gió….”

Phương Nguyên nướn mày.

“Lúc đó em có nghe cha mẹ nói bóng nói gió là nếu không có Cận Viêm thì chú Ba sẽ không trở nên như thế. Anh cũng biết khi đó chú Ba làm ăn phát đạt, còn muốn bắt nhốt Cận Viêm….Anh có nghe mẹ anh nói gì không….”

“Cận Viêm kéo người đi tìm chú Ba, uy hiếp giữ im lặng chuyện của em. Cuối cùng hai bên không ai nhường ai, nên mới đánh nhau.” Phương Nguyên nói ngắn gọn: “Người họ Cận ai cũng tàn nhẫn, chú Ba không đánh lại.”

Tưởng Khâm nhắm chặt mắt lại.

“Sau đó chú mời ba mẹ em đứng ra can thiệp, nhân tiện xử lý mấy tên không phép tắc của nhà họ Cận để giết gà dọa khỉ. Nghe nói Cận Viêm khi đó đã hung ác, làm dì dượng giận dữ vô cùng, sau đó cảm thấy vô cùng nhục nhã.” Phương Nguyên hỏi: “Cận Viêm không nói với em?”

Tưởng Khâm lắc đầu vô lực.

“Anh cũng nghĩ là em không biết, lúc ấy em rất kiên quyết ở bên hắn.”

“Bộp” một tiếng, Tưởng Khâm ném lon bia ra ban công, nói nhỏ: “Trách sao những thứ em gửi về cho cha mẹ đều bị cắt vụn rồi trả lại hết….”

Phương Nguyên không thể tin được: “Cắt vụn?”

“Ừ, mấy cái áo lông cừu, sau đó là dược nhờ người mua ở Tây Tạng. Trong đó còn có nhân sâm này nọ, đều bị cắt vụn hết ra rồi gửi lại.”

Phương Nguyên ngạc nhiên cười: “A Khâm, em đừng trách anh lắm chuyện, mặc dù tính cách dì dượng hơi kỳ lạ, nhưng sao có thể hủy hoại những thứ em gửi rồi trả lại được? Huống gì có lần nói chuyện với mẹ anh, dì dượng bảo là chưa từng mở những kiện hàng em gửi về….”

Đột nhiên ý thức được điều gì đó, Tưởng Khâm lạnh cả người.

Đúng rồi, nhiều lúc hàng bị trả về không có ở nhà, chính là Cận Viêm ký nhận.

Cận Viêm cố ý không muốn nói cho anh biết kiện hàng bị trả lại ——- lúc vô tình nhìn thấy ở nơi nào đó trong nhà, thì đã bị phá hủy mất rồi.

Nếu anh không hỏi thì Cận Viêm sẽ không nói, mà nếu anh hỏi, Cận Viêm sẽ an ủi rằng anh đừng nghĩ nhiều, sau đó nói qua loa vài câu để đối phó. Cử chỉ nhỏ nhoi nhưng mập mờ này xảy ra thường xuyên khiến Tưởng Khâm ngầm hiểu rằng, những thứ này đã bị hư tổn trước khi bị trả lại, sở dĩ Cận Viêm giấu đi, là vì không muốn để Tưởng Khâm thấy mà thương tâm.

Thật ra điều này lại càng làm Tưởng Khâm cảm thấy áp lực hơn, anh luôn thấy ba mẹ vẫn rất giận mình, mãi mãi không thể tha thứ. Sự thống khổ và áy náy tột độ này như tra tấn anh, khiến tất cả dũng khí đều tan biến cả.

“A Khâm, em đúng là “chuyện trong nhà chưa rõ mà chuyện ngoài ngõ đã tường”, dì dượng không phải thuộc thành pần bảo thủ cao ngạo sao? Chuyện gửi trả lại nhân sâm đã bị cắt vụn….” Phương Nguyên cười phì, nói: “Em nghĩ kĩ lại xem, họ có thể làm vậy sao?”

Tưởng Khâm muốn mở miệng nói, lại không phát ra câu nào.

Trong khoảnh khắc kia anh dường như không có cảm giác gì, bị lừa gạt nhiều quá rồi, vậy nên tất cả phẫn nộ đều chết trong tuyệt vọng, lặng lẽ không nói thành lời.

Một tay Tưởng Khâm che mắt, nằm dài ra ghế ngửa đầu lên cao. Động tác đó không hề có chút lực, thế nhưng đường nét từ cổ đến ngực thật là đẹp, khiến Phương Nguyên nhất thời không thể dời mắt.

“……Cảm ơn anh đã nói cho em biết.” Tưởng Khâm chống tay vịn đứng lên, mệt mỏi nói: “Em đi ngủ trước.”

“——Ừ, em đi đi.”

Tưởng Khâm không quan tâm, mở cửa thủy tinh bước vào phòng khách.

Tim Phương Nguyên đập như trống dồn, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân vào phòng tắm mới bình tĩnh lại được. Vài giây sau nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, hắn mới thở ra một hơi dài.

Gió thốc vào người khiến hắn khó chịu, vừa thấy Tưởng Khâm buông lon bia xuống, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm lên uống. Đến khi ngà ngà say thì bia đã hết, Phương Nguyên ngẩn người, tiện tay ném lon bia xuống dưới.

Suốt nửa tháng Tưởng Khâm ra ngoài không có tin tức, gọi điện thoại không được, gửi tin nhắn không trả lời, Cận Viêm biết chuyện này không thể lặng yên như vậy, bây giờ chỉ là sóng êm trước bão tố mà thôi.

Sự thật chứng minh hắn vô cùng hiểu rõ Tưởng Khâm.

Sáng hôm đó khi thức dậy hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, trên đường lái xe mà trong lòng cứ buồn bực, suýt chút đâm vào cột điện. Đến công ty rồi cảm giác này lại càng mãnh liệt, cho đến lúc vào phòng làm việc, thấy trên bàn đặt một tờ giấy triệu tập của tòa án:

——– Bản sao văn kiện thủ tục ly hôn.

Ngón tay Cận Viêm run run lên, lật qua lại xem vài tờ, rồi đột nhiên ném mạnh xuống đất, sau đó cầm chén trà đập vỡ màn hình máy tính.

Tiếng loảng xoảng truyền ra xa, có mấy người ở phòng thư ký chạy đến, thấy Cận Viêm hung thần sát khí đứng trong phòng thì không ai dám bước vào.

“Cút hết đi,” Cận Viêm thở gấp, bất chợt hét lên: “Cút hết ra ngoài cho ông!”

Cả bọn luống cuống kéo nhau ra ngoài.

Cận Viêm suy sụp ngồi xuống đất, không biết ngẩn ngơ bao lâu, lại nhặt lấy tờ đơn ly hôn.

Vào năm họ làm chứng nhận, hôn nhân đồng tính vừa được hợp pháp hóa, có rất nhiều điều khoản chưa được hoàn thiện. Còn bây giờ tương quan pháp luật đã dần hoàn chỉnh, dù là kết hôn hay ly hôn, đều không khác gì trình tự với hôn nhân dị tính.

Ban đầu Tưởng Khâm đã muốn thỏa thuận ly hôn, tài sản và quyền nuôi con đều viết trong đơn thỏa thận. Chỉ cần Cận Viêm không ký tên, theo luật mà nói, họ không thể ly hôn được. Trừ khi Tưởng Khâm chứng minh được họ đã sống riêng biệt một năm trở lên —– Dù thế cũng vô dụng, làm sao có thể chứng minh được cả hai người trong vòng một năm trời không hề phát sinh quan hệ? Cho dù có thể được, Cận Viêm cũng sẽ có cách khiến chúng trở nên vô hiệu.

Trì hoãn chính là bí quyết trong các tranh chấp ly hôn, rất nhiều cặp vợ chồng chỉ vì bị trì hoãn mà nhiều năm không ly hôn được, cuối cùng không ly hôn nữa. Cận Viêm cũng là định làm theo cách này, cuối cùng lại không ngờ, Tưởng Khâm vẫn kiên quyết như thế.

Không thỏa thuận, mà đưa thẳng ra tòa.

Làm sao cậu ấy có thể tự mình nghĩ ra cách thức này, nhất định là có người mách.

Nhớ tới Phương Nguyên, Cận Viêm không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Ông đây không chọc không ghẹo mày, cũng không giết tổ tông mười tám đời nhà mày, mn mày suốt ngày ngóng ông đây thê ly tử tán là sao!

Nếu không phải bị mấy tờ văn kiện này uy hiếp ra tòa thì lúc này Cận Viêm đã gọi điện bảo người đi làm thịt mười tám đời nhà Phương Nguyên. Hắn cầm mấy tờ bản sao nhìn nhìn, lập tức khí huyết sôi trào, lại giận dữ ném mạnh xuống đất.

“Gọi cho công ty cố vấn pháp lý,” Cận Viêm ngồi trên sàn nhà đá hoa lạnh lẽo gọi điện, hung tợn nói: “Nói là tôi cần một luật sư dân sự, ông đây có thể phải ra tòa ly dị.”

Mọi người trong phòng thư kí đều bị hắn làm cho giật mình, lập tức chạy nhanh đi tìm luật sư.

Không lâu sau có hai luật sư chuyên về ly hôn đã tự đến trước cửa Thời Tinh Giải Trí, vừa ngước mắt lên thì thấy phòng làm việc của ông tổng như vừa bị bão tố quét qua, cái gì vỡ được thì đều đã vỡ, khắp nơi toàn là mảnh thủy tinh, bàn làm việc khổng lồ vậy mà bị đẩy lệch đến bốn mươi lăm độ. Cận Viêm ngồi sau bàn, trước mặt là bảy tám cái gạt tàn thuốc, vẻ mặt tăm tối đẩy bản sao văn kiện sang phía luật sư.

Văn kiện này đã bị đạp tới đạp lui thành đống giấy lộn, nếu không được đóng đinh chắc chắn, có lẽ bây giờ đã rời khỏi gáy luôn rồi.

Luật sư đã từng nghe kể về người chủ hung thần này rồi, trong lòng không khỏi sợ hãi, ngồi bên một góc sô pha xiên vẹo, cẩn trọng hỏi: “Ngài… có muốn thống kê tình hình tài sản trước hay không?”

Cận Viêm cầm điếu thuốc, khàn giọng hỏi: “Cậu hỏi tình hình tài sản của tôi để làm gì?”

“Giúp ngài chủ động giành được phần lớn tài sản ạ. Lúc quan tòa…”

Một cái chặn giấy suýt trúng vào mặt luật sư bay qua, “bộp” một tiếng đập vào mặt tường vỡ thành những mảnh nhỏ: “Ông gọi mày tới là để mày nghĩ ra biện pháp không ly dị! Ông đây không nghĩ tới chuyện ly dị Mn ai cần phân chia tài sản, ly dị rồi ông đây cần tài sản cái rắm á! Hiểu rõ chưa! Không hiểu thì đổi người!”

Thương thay cho vị luật sư, sợ tới mức suýt nữa ngã khỏi sô pha mà dán mặt xuống đất.

“Các người gặp quan tòa ly dị không phải một ngàn lần thì cũng tám trăm lần, các người là người chuyên nghiệp. Cả đời tôi đây rất coi trọng những người có tri thức.”

Cận Viêm tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn mặt các luật sư, giọng nói lạnh lẽo như dao mổ: “—–Mười lăm ngày sau bắt đầu mở phiên tòa, các người bảo đảm thắng kiện cho tôi. Ông đây không ly dị, các người muốn gì chỉ cần nói một câu là được. Ông đây mà mất vợ, sau này đừng mong sống yên ổn.”

Cận Viêm đứng dậy, đem tàn thuốc còn sót lại nhấn xuống mặt bàn.

“Chỉ cần thắng kiện, các người dùng cách gì cũng được ——– mục tiêu của ông là mn không ly dị, nhớ kĩ câu nói này.”