Ly Hôn

Chương 18




Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tưởng Khâm.

Hôm sau anh ở nhà, không đi làm. Ban sáng lúc đi tập thể dục thấy sạp báo trước cổng công viên có một dãy tin tức giải trí mới nhất, trên đầu ghi rõ

Tưởng Khâm chưa kịp thở xong đã cầm tờ báo vừa thấy lên, bên trên là bức ảnh ôm nhau đi trong mưa bị đăng lên web, còn ở dưới là ảnh hôm qua Tưởng Khâm từ trong công ty đi ra, một mình lái xe lòng đầy phiền muộn.

Tưởng Khâm theo quán tính muốn mua hết cả sạp báo, nhưng may mắn là anh vẫn còn chút lý trí, buông tờ báo xuống chạy đi.

Cận Viêm đã ra ngoài, Tưởng Khâm về nhà thì thấy trống không, chỉ có Lê Tiểu Mông đang đứng trước gương đánh răng chậm chạp, nhìn thấy anh tự giác vươn đuôi lên vẫy.

Giọng nói Tưởng Khâm vẫn ổn định: “Cận Viêm đi làm chưa?”

“Không biết, nhưng mà đồng chí Cận Viêm nói hôm nay có mấy bữa tiệc. Mẹ lái xe Lotus chở con đến trường được không?”

“……Lê Tiểu Mông, sửa ngay cái tật xấu này đi!”

Lê Tiểu Mông hừ một tiếng, phẫn nộ ra ngoài chen chúc trên xe buýt.

Tưởng Khâm ngồi trong thư phòng một lúc, hút ba bốn điếu thuốc mới thấy tỉnh táo, sau đó lên mạng gõ tên Cận Viêm vào để tìm kiếm thông tin. Song, sự tình lại diễn ra ngoài dự đoán, vốn là nghĩ những tin tức kia sẽ mau chóng được dọn sách, thế mà một tin cũng không biến mất, nhưng trên trang chủ của trang web kia đã thay bằng tin tức mới, cứ như chưa có gì xảy ra.

Mấy năm nay internet phát triển mạnh nên luôn đi trước báo chí một bước, không thể nào ngăn chặn được, báo chí cứ như thế mà đăng lại nguyên si. Dù sao Tưởng Khâm không phải người thuộc giới giải trí, nghĩ mãi không ra câu trả lời, bèn gọi điện cho Cận Viêm.

Nhưng Cận Viêm đã khóa máy, không biết là đang họp hay là vì lí do khác. Anh gọi đến Thời Tinh Giải Trí, điện thoại trong phòng Cận Viêm được trực tiếp nối đến chỗ thư kí, là Triệu Tuyết.

“Xin chào, đây là phòng tổng giám đốc công ty Thời Tinh Giải Trí, tôi là thư ký Triệu Tuyết, xin hỏi ngài muốn…”

“Tôi là Tưởng Khâm. Chuyển máy cho Cận Viêm giúp tôi.

Triệu Tuyết sững sờ, ngẩng đầu lên thì thấy Cận Viêm đang đứng trước cửa phòng, dùng khẩu ngữ ra hiệu “nói tôi không có ở đây”.

“Cận tổng… không có… ở đây…”

“Anh ấy ở đâu?”

Triệu Tuyết nhìn Cận Viêm, dựa vào khẩu ngữ mà nói: “Cận tổng đang họp, ngài có cần chuyển lời không ạ?”

“Không cần, cảm ơn.”

Tưởng Khâm vẫn kìm chế tốt, nhưng nói xong câu cuối thì đã có chút nóng nảy và mất kiên nhẫn. Triệu Tuyết vừa cúp máy đã thấy Cận Viêm chạy nhanh vào phòng, cầm lấy laptop, máy tính bảng, di động, chìa khóa, ví tiền và áo khoác vừa đi ra thang máy vừa nói: “Tưởng Khâm đến thì nói tôi tới phim trường! Di động hết pin nên tắt nguồn! Công ty có chuyện gì thì cứ hỏi Tưởng Khâm, đừng đi tìm tôi!”

“Cận tổng, ngài…”

“Nếu cậu ấy hỏi mấy hôm nay tôi có gặp người của tòa soạn không thì nhất định nói không có!” Cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên Cận Viêm nhô đầu ra lớn tiếng: “Nói thêm với cậu ấy là căn tin hôm nay có món bơ tôm cậu ấy thích ăn, ở lại ăn đi!”

Triệu Tuyết không kịp nói gì, cửa thang máy đã đóng lại.

Quả nhiên nửa giờ sau, cửa thang máy mở ra, Tưởng Khâm một thân sơ mi trắng giản dị và quần jean màu sáng cùng chiếc chìa khóa trên tay bước ra.

Tưởng Khâm ít khi đến công ty, nhưng lần nào anh đến cũng xảy ra chuyện lớn. Còn nhớ lần trước anh đến đây thì bi kịch “Cận tổng bị bỏ rơi tàn nhẫn” truyền khắp cả công ty, thậm chí các thư kí còn lén chụp ảnh Phương Nguyên, đặt trên bàn để so sánh với Cận Viêm. Lần này thì anh đến khi mọi người chưa kịp chuẩn bị, làm các nhân viên lười biếng ỷ không có sếp trong công ty giật nảy mình, thậm chí một số người còn nói không nên lời, thấy Tưởng Khâm thì run như cầy sấy.

May mà Tưởng Khâm không để ý đến họ, đi đến phòng Cận Viêm trước, đưa tay ra mở cửa.

Trong phòng như vừa bị gió bão quét qua, có thể thấy Cận Viêm lúc đi rất vội vàng, mấy tập hồ sơ vứt lung tung, giấy mỗi nơi bay một tờ.

Tưởng Khâm chỉ quét mắt qua rồi quay lại hỏi: “Người đâu?”

Triệu Tuyết cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh và chuyên nghiệp: “Cận tổng đến phim trường rồi.”

“Phim trường nào?”

“……. Là phim trường của bộ phim mới, phải tuyên truyền cho nhanh, vậy nên…”

“Có phải Đoàn Hàn Chi làm đạo điễn?”

“Vâng, Tưởng tiên sinh.”

Con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Triệu Tuyết khiến cô dường như bị ảo giác. Vài giây say anh lấy di động ra, nhấn một dãy số.

Lúc đầu Triệu Tuyết không biết anh gọi cho ai, cho đến khi nghe anh nói: “Alo, Hàn Chi, Cận Viêm đến phim trường của anh à?”

Trong chốc lát mồ hôi Triệu Tuyết đã chảy xuống thành hàng.

Vài giây sau anh cúp máy, lại hỏi: “Cận Viêm đi đâu?”

Triệu Tuyết ấp úng một hồi: “….. Tôi không biết.”

Tưởng Khâm gật đầu, đi vào phòng Cận Viêm. Trước khi đóng cửa anh bỗng hỏi: “Gần đây Cận Viêm có gặp người của tòa soạn báo không?”

Triệu Tuyết lập tức nói: “Không có!”

Tưởng Khâm nhìn thẳng vào cô ta mà không nói gì, sau vài giây chậm rãi nói: “Triệu tiểu thư, có thể là Cận Viêm sẽ thưởng tiền cho cô nếu cô nói dối hộ anh ta, nhưng tôi cũng có thể vì bị lừa mà đuổi việc cô…. Nói lại lần nữa, gần đây Cận Viêm có gặp người của tòa soạn báo không?”

Ánh mắt sau thấu kính lạnh lẽo như băng, Triệu Tuyết thật sự bị ép đến nỗi không nói nên lời, một lúc sau thừa nhận: “Tôi không biết.”

Tưởng Khâm gật đầu, đóng cửa phòng lại.

Trong phòng Cận Viêm có một ô cửa sổ thông với chỗ ngồi của thư kí và một bức tường bằng thủy tinh có thể nhìn ra hành lang. Tưởng Khâm ngồi vào sô pha, lấy máy tính bảng ra xem. Rất nhiều nhân viên lấy cớ để lên tầng cao nhất, giả vờ đi qua đi lại trên hành lang, thừa cơ thăm dò anh.

Tưởng Khâm nhận thức được chuyện này. Ban đầu anh không để ý, nhưng càng lúc càng nhiều nhân viên, Triệu Tuyết thấy anh đột nhiên đứng dậy, đi đến phía sau bàn làm việc của Cận Viêm, ngồi xuống bất động.

Dáng ngồi của anh mẫu mực và thoải mái vô cùng, hai chân thon thả bắt chéo lên nhau, lưng thẳng vai ngang, ngón giữa bên phía tay phải lướt nhanh trên máy tính bảng, tay trái vô thức vân vê huyệt thái dương. Cái áo sơ mi đơn giản bằng vải cotton màu trắng càng tôn lên dáng vẻ, như thể có một loại khí chất bức người nào đó, không cần phải ngồi cùng những anh tài giày da âu phục, chỉ một mình anh cũng đủ tạo nên cảm giác mãnh liệt kia.

Triệu Tuyết biết đây chính là người đã sáng lập và bảo tồn hệ thống tài chính của Thời Tinh, sau khi công ty đã phát triển bền vũng thì rời khỏi công ty. Vậy nên người trong phòng tài chính thấy ghi chép của những năm đầu vô cùng cẩn thận, quả thật sạch trong như nước, không hề có sơ hở nào.

Một số người phỏng đoán rằng bởi vì trong tay anh có cổ phần của công ty nên Cận Viêm không thể chia tay với anh được, nhưng những ai thân thiết với Cận Viêm đều biết, hắn thực sự yêu người này.

Có người này đứng ở hậu đài Cận Viêm mới có thể nắm chắc quyền lực trong tay mình. Người này mà bỏ đi thì sự nghiệp, gia đình, tình cảm và tương lai đều trong vòng nguy hiểm.

Tưởng Khâm vẫn cứ ngồi trong phòng đến tận trưa, Cận Viêm gửi tin nhắn cho thư kí: “Cậu ấy đi chưa?”

Triệu Tuyết phản hồi: “Vẫn chưa.”

“Cậu ấy ăn chưa?”

“Cũng chưa.”

“Gọi cơm lên cho cậu ấy.”

Triệu Tuyết đang định nhắn tin lại thì có một người giao thức ăn rụt rè hỏi: “Có một vị tiên sinh họ Tưởng gọi một phần cơm hải sản…”

Tưởng Khâm mở cửa đi ra thanh toán, mang theo túi cơm vào trong, trước khi đóng cửa không quên dặn dò: “Nói với cô nhà bếp pha cho tôi một cốc cà phê, cho kem gấp đôi.”

Điện thoại lại vang lên tin nhắn của Cận Viêm: “Gọi chưa?”

…….Không có ngài người ta cũng không bạc đãi bản thân mình….. Triệu Tuyết nắm chặt di động trong tay, quả thật không muốn nói gì.

Đến chiều biết mình không thể trốn được, Cận Viêm mới thong thả về phòng.

Hắn vắt áo khoác lên tay, nới lỏng cà vạt trên cổ, trong cặp vô vàn văn kiện, thật sự rất giống bộ dáng cả ngày mệt nhọc ở bên ngoài, bước tới cửa liền ngạc nhiên hỏi: “Tưởng Khâm em đến rồi à? Sao không gọi cho anh?” rồi quay sang phía thư ký mắng mỏ: “Đúng là một đám ngồi không ăn lương vô tích sự! Người ta đến cũng không biết gọi điện thoại báo lại! Có mắt hay không hả?!”

Tưởng Khâm im lặng chờ hắn mắng xong mới với tay lấy tờ báo đưa cho hắn.

Cận Viêm vừa thấy tờ báo, thở dài: “Cmn thật phản thiên, phải gọi ngay cho ông tổng chúng nó mới được!”

Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Tôi tìm anh cả ngày.”

“Ây da tại em không chịu đến quản lý công ty nên anh mới bận đến nỗi không kịp thở, điện thoại gọi không được cũng không thể trách anh nha. Không thì ngày mai em theo anh đến công ty làm đi, em ngồi lên ghế tổng tài, anh đứng bên cạnh làm ‘thư kí’ được không?”

Trong đáy mắt Tưởng Khâm thấp thoáng ý cười, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt: “Gọi điện thoại đi!”

Bây giờ gọi điện thoại cũng đã muộn, các loại báo giải trí đều được bán vào buổi sáng, một khi đã đăng lên thì rất khó ngăn chặn, trừ khi được chỉnh sửa trước khi xuống xưởng in ấn. Hôm nay Cận Viêm mất tích cả ngày, chờ cho đến tối thì báo đã được bán hết, bây giờ không có khả năng ngăn chặn được.

Cận Viêm giả vờ mắng nhiếc ông tổng tòa báo một lúc, bắt đối phương phải thề là ngày mai phải đưa tin đính chính, sau đó gọi đện thoại cho mấy tay nhà báo để làm trò trước mặt Tưởng Khâm, xác nhận không ai dám đăng tin này lên nữa rồi mới cúp điện thoại than thở.

“Em không biết đâu vợ à, hôm nay anh ra cửa đã được chào đón rất nhiệt tình, ai ai cũng bám lấy anh dò la tin tức về em. Những diễn viên người mẫu trước đây nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên, hôm nay lại trốn biệt.” Cận Viêm lắc đầu nói: “Thật đáng thương, bây giờ anh đã giảm giá trị, còn bị em ghét bỏ.”

Tưởng Khâm thản nhiên nói: “Vậy sao? Mỹ nữ ở phòng làm việc bên cạnh cũng không yêu thương nhung nhớ tôi nữa.”

Cận Viêm bỗng chốc giật mình.

“Đi thôi, đã đến giờ đón Lê Tiểu Mông tan học.” Tưởng Khâm cầm chìa khóa đứng dậy, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”

“Chưa, đón Lê Tiểu Mông rồi cùng đi ăn thịt dê nướng.”

Đã lâu rồi phu phu hai người mới hòa hợp, cùng bước ra khỏi phòng làm việc với nhau, khi ra đến bên ngoài cả tòa nhà đều trộm nhìn họ qua khe cửa, cho đến khi Cận Viêm sung sướng vẫy tay với thư ký: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, thông báo cho tất cả các nhân viên được tan sở sớm.”

Tưởng Khâm đi thẳng vào thang máy — Nếu anh chậm trễ động tác, không chừng sẽ có nhân viên vì kích động quá mà chạy lại ôm đùi anh cũng không chừng.

Cận Viêm hừ lạnh với mấy cô gái theo vào thang máy, chợt nghe Tưởng Khâm hỏi nhỏ: “Hôm qua anh…”

“Hả?”

“Hôm qua anh đã đồng ý, đi thật à?”

Cận Viêm nghĩ một lúc mới nhớ ra lời mình nói ngày hôm qua, phải cùng anh trở về thành phố S đối chất cùng cha mẹ anh, cầu xin cha mẹ anh tha thứ.

Hóa ra vì thế mới ở đây chờ. Cận Viêm cười thầm, dịu dàng nói: “Thật chứ.” Chúng ta cùng mang Lê Tiểu Mông về để cho bác trai bác gái trông thấy thành quả bao năm qua của em. Lần này cho dù họ có lấy dao ra chém anh cũng không đi, cùng lắm anh với em quỳ trước cửa nhà cho đến địa lão thiên hoang thì thôi.”

Tưởng Khâm khụ một tiếng, dường như có chút chờ mong, nói: “Tôi định cuối tuần sau đặt vé máy bay.”

Cận Viêm vui vẻ gật đầu đồng ý, thích thú dán mắt vào những con số đang từ từ hạ thấp xuống.

Cuối tuần sau, nói cách khác thì chỉ còn mười ngày.

Cận Viêm chớp mắt, ý cười lạnh như băng lướt qua khuôn mặt, nháy mắt đã biến mất không còn.

Biểu cảm đó xuất hiện trên khuôn mặt hắn trông thật xa lạ, nếu Tưởng Khâm có bắt gặp, e là sẽ nghĩ bản thân mình bị ảo giác.