Ly Hôn

Chương 15




Cho đến khi các đồng nghiệp cáo từ, Tưởng Khâm mới bước ra khỏi thư phòng, tiễn họ về nhà với Phương Nguyên.

Phương Nguyên nghiêng mặt trộm nhìn, thấy cử chỉ anh vô cùng khéo léo, trong ánh mắt có điểm lạnh lẽo, nhưng rất khó nhìn ra được cảm xúc.

Phương Nguyên thầm cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn luôn nghĩ có thể nắm bắt được tâm sự của Tưởng Khâm, những gì anh suy nghĩ đều nằm trong dự liệu, bây giờ lại phát hiện ra lúc Tưởng Khâm lạnh lùng thì bản thân mình bồn chồn vô tận.

Các đồng nghiệp đều đã về nhà, Tưởng Khâm không nói không rằng ở trong phòng bếp thu dọn chén bát, Phương Nguyên chần chừ một lúc, đang định bước lên giúp đỡ thì di động trong túi vang lên.

“Alo, mẹ à?” Trong bếp tín hiệu không tốt, Phương Nguyên đi nhanh lên ban công, đầu dây bên kia mẹ Phương ôn tồn hỏi han: “Chuyển nhà thế nào rồi, có ở được không? Công việc bận rộn thì cứ thong thả, khi nào có thời gian về đây ăn bữa cơm được?”

Phương Nguyên cười nói: “Con vừa bố trí ổn thỏa rồi, nào có ngày nghỉ đâu mà về. Tuy là phòng cho thuê nhưng cũng ổn, mẹ có nhớ cậu em họ con của dì không, cậu ấy đi đi lại lại giúp con nhiệt tình lắm.”

Đối với mẹ Phương mà nói thì Tưởng Khâm cũng chỉ là “con nhà người ta”, tuy là có quan hệ huyết thống nhưng đã lâu rồi không gặp, huống chi chuyện ngày xưa đã qua lâu rồi, có phản cảm gì cũng đều pha nhạt.

“Ồ, khéo thế à? Con vừa đến thành phố H đã gặp nó à?”

Phương Nguyên “dạ” một tiếng, không trả lời nhiều.

“Bây giờ nó thế nào? Nếu nó có khó khăn thì phải giúp đỡ, dù sao các con chỉ có một mình, cũng không dễ dàng gì…”

“Con biết rồi.”

“Này này A Nguyên, nếu hôm nay mẹ không gọi điện cho con thì con cũng không gọi điện về nhà, nuôi con lớn như vậy rồi mà một chút lương tâm cũng không có… Con không phải ngắt lời mẹ, mẹ nói vài câu thì sao nào? Nói con biết, may mà hôm nay mẹ gọi, dượng dì con đang ở nhà chúng ta ăn cơm này. Ba con với mấy lão chiến hữu trong ngành công an câu được rất nhiều cá chép…”

Đột nhiên phát giác điều gì, Phương Nguyên xoay người lại nhìn, Tưởng Khâm đang nắm chặt khung cửa ban công, trên mặt là sự mất mát khó có thể miêu tả.

Vẻ mặt này xuất phát từ tận đáy lòng, bi ai sâu sắc, giống như nỗi khổ tâm khổng lồ đang nghẹn ở cổ họng, thống khổ đến nỗi không che giấu được.

Phương Nguyên giật mình, gọi anh lại: “Em đến đây.” Xong lại nói với mẹ Phương: “Mẹ nói dì ra nghe điện thoại đi, Tưởng Khâm ở ngay cạnh con.”

Mẹ Phương không nghĩ nhiều, theo quán tính gọi em gái mình ra nghe điện thoại.

Ngón tay nắm vào khung cửa của Tưởng Khâm run lên, phải qua một vài giây mới bước đến, cũng không cầm lấy điện thoại, Phương Nguyên tăng âm lượng đưa đến trước mặt anh.

Anh thở gấp, cuối cùng run rẩy gọi một tiếng: “………Mẹ?”

Chờ đợi là lâu như thế, nhưng chỉ cần vài giây là kết thúc sự tuyệt vọng, cuối cùng đầu dây bên kia do dự lên tiếng: “….. A Khâm?”

Giọng nói của mẹ Phương già đi rất nhiều cùng một chút bất ổn, ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Dạo này con… khỏe không?”

Toàn thân Tưởng Khâm như nhũn ra, tay chân lạnh cứng lại, Phương Nguyên tức thời đưa tay vỗ vỗ vai anh.

“Vâng, con khỏe lắm. Mẹ với ba thì sao? Hai người…”

“Ba mẹ cũng khỏe lắm.”

Đột nhiên cả hai đều im lặng, như có gì đó muốn nói, lại không biết nói thế nào.

Môi Tưởng Khâm run lên bần bật, bộ dạng bình tĩnh trầm ổn nói năng cẩn trọng của ngày thường đều biến mất không sót lại gì. Phương Nguyên vẫn khoác vai anh, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy chóp mũi đã đỏ ửng và giọng nói nghẹn ngào, dưới đáy mắt như có một lớp nước trong suốt.

Phương Nguyên cố tình đứng bên cạnh để tìm hiểu mọi chuyện. Tưởng Khâm và cha mẹ đã mười mấy năm không nói một câu. Lễ tết anh gọi về thì cha Tưởng và mẹ Tưởng tự động cúp máy, sau đó đổi số, Tưởng Khâm không có dũng khí gọi lại.

Đây là lần đầu tiên anh được nghe giọng người thân, kể từ ngày tốt nghiệp đại học bỏ nhà chạy trốn với Cận Viêm.

“Con… Con có gửi cho ba mẹ mấy thứ, mua cho ba mẹ bồi bổ, cha mẹ có ăn được không? Mẹ với ba lớn tuổi rồi, con không thể ở bên cạnh… phụng dưỡng hai người…”

Tưởng Khâm nói nhăng nói cuội, lặp đi lặp lại khiến mẹ Tưởng cũng trở nên rối loạn, nghe được một câu liền “ừ” một câu, sau cùng nói: “Ba con ra ngoài hút thuốc rồi… ba nói ba cũng khỏe lắm…”

Phương Nguyên vỗ vai Tưởng Khâm, cầm lại điện thoại nói nhỏ: “Dì, con Phương Nguyên đây. Cậu ấy đang khóc.”

“Ừ, ừ, nó…”

“Con sẽ chiếu cố cậu ấy, dì và dượng cứ yên tâm.”

Trong lòng mẹ Tưởng vẫn chưa vượt qua được trở ngại, bỗng nhiên nghe thấy giọng con mình, phút chốc đều quên hết ghẻ lạnh bao năm. Bây giờ tỉnh táo lại, nghĩ về chuyện trước đây, trong lòng vô cùng phức tạp, không biết nói gì nữa.

“Hôm nay tạm thời như vậy đi, dì và dượng chăm sóc bản thân cho tốt, hôm khác con lại gọi cho hai người.”

Phương Nguyên xã giao vài câu rồi cúp máy, quay đầy nhìn thấy Tưởng Khâm đang tựa người vào ban công, bàn tay vô thức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Gần đây anh gầy hẳn đi, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, đôi mắt màu đồng vốn dĩ như ánh mặt trời lại ngập đầy nước, thế nhưng không có tiếng khóc nào, chỉ có nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống hai má.

“Dì dượng có tuổi rồi, từ từ rồi sẽ tha thứ cho em, em đừng sốt ruột.” Phương Nguyên vỗ vai an ủi anh: “Huyết thống là thứ không thể chối bỏ được.”

Tưởng Khâm vừa gật đầu vừa lấy tay lau nước mắt, sự thất thố này làm anh xấu hổ vô cùng, anh xoay người lại bước vào phòng khách.

Phương Nguyên theo bước anh, nghĩ gì đó rồi dừng lại.

Hắn ta nhìn theo bóng anh, trong lòng phức tạp. Trước đây vẫn luôn có ác cảm và coi thường cậu em xinh đẹp này ——– một người đàn ông vừa đồng tính lại vừa thanh tú, nghe sao cũng cảm thấy khinh miệt, muốn trêu ghẹo vài lần. Đây đã là bản tính ăn sâu vào xương tủy, nhất là với công việc này, sự ác cảm càng thêm rõ ràng.

Vốn hắn rất ghét một số cảnh sát mới vào nghề, gặp chuyện gì cũng mau ra nước mắt, khóc lóc không khác gì đàn bà. Thế nhưng cậu em vẫn bị mình coi rẻ đây, nước mắt rơi xuống là vội vàng tránh ra làm hắn ta muốn theo sau nhìn đôi mắt đó.

Giống như là bị nghiện, không thể kìm chế được.

Phương Nguyên châm điếu thuốc, vô thức cầm lấy điện thoại, một lúc sau tâm trạng mới ổn định lại.

Cận gia và rất nhiều gia tộc kinh doanh khác đều có những mối quan hệ mờ ám, điều này họ ngầm hiểu với nhau, thứ duy nhất còn thiếu chính là bằng chứng.

Nhưng đối với Tưởng Khâm, họ đã có cái nhìn khác. Có người nghĩ anh cùng Cận Viêm sống cùng nhau mười mấy năm trời, ở Cận gia có địa vị không nhỏ, không chừng còn là nhân vật chủ chốt. Nhưng có người lại cho rằng từ trước đến nay anh chỉ là một nhân viên kế toán bình thường, sống tự do ở bên ngoài Cận gia, xem anh là chủ chốt để nắm thóp Cận gia chỉ tổ phí công.

Cũng có người cho rằng Cận Viêm mở ra một công ty giải trí có ảnh hưởng lớn như vậy, ngày nào cũng được vô số tuấn nam mỹ nữ vây quanh mà đến bây giờ vẫn không có chuyện xấu nào lọt ra ngoài thì có thể thấy tình cảm với người bạn đời hợp pháp rất sâu đậm. Tưởng Khâm tuy rằng không quan trọng lắm, nhưng Cận Viêm lại vô cùng quan trọng, có sức ảnh hưởng cực lớn đến nay Cận Viêm vẫn chưa hoàn toàn bước vào hắc đạo, có lẽ là do sự tồn tại của Tưởng Khâm cản trở hắn.

Phương Nguyên nhớ lại hôm đó ở khách sạn nhìn thấy Cận Viêm, con người này sẽ vì lưỡng lự nào đó mà ngừng bước lại sao?

Nếu nói như vậy, cuối cùng hai người này sẽ chia tay thật, hay sẽ quay lại với nhau?

Phương Nguyên không thể tưởng tượng sau khi rời xa Tưởng Khâm, Cận Viêm sẽ có bộ dạng gì, nhưng chắc chắn sẽ không còn lưỡng lự nữa.

Từng thấy trong cục cảnh sát có rất nhiều người như thế, ánh mắt tự tin vô cùng nham hiểm. Cận Viêm cũng như vậy, không chừng đến phút cuối sẽ biến thành một kẻ liều mạng điên cuồng.

Phương Nguyên cười lạnh không thành tiếng, phun ra một làn khói trắng.

Tuy Phương Nguyên nói năng lỗ mãng hay làm Tưởng Khâm bực mình, nhưng chính hắn ta là người đầu tiên xúc tiến Tưởng Khâm nói chuyện với ba mẹ sau mười mấy năm trời, vậy nên rất nhanh liền được tha thứ.

Trong nhà hiện tại có hai phòng ngủ, một thư phòng, một phòng bếp và một phòng khách nhỏ, không gian rộng lớn là thế nhưng không muốn cho thuê nữa, nên mời Tưởng Khâm đến ở.

Thực ra Tưởng Khâm cũng nghĩ như vậy, anh ở khách sạn đã chán rồi, chi phí đắt đỏ không nói, lại không có đầy đủ các vật dụng, mỗi ngày nằm trên cái giường lớn là lại mất ngủ. Dù sao Phương Nguyên cũng là họ hàng của anh, anh cũng không phải không thanh toán tiền nhà, sống chung một nhà cũng là hợp tình hợp lý.

Tưởng Khâm chỉ định ở đây tạm vài tuần, thế nhưng khi tin tức này lọt vào tai Cận Viêm, hắn lập tức ném cái gạt tàn thuốc ra xa.

“Tưởng Khâm muốn chuyển đến nhà tên cảnh sát kia?!” Cận Viêm thậm chí còn không thèm dùng đến cái tên Phương Nguyên, giận dữ nói: “Cứ như vậy mà đến ở? Không quay về nhà thu dọn đồ đạc?”

Thân tín nơm nớp lo sợ nói: “Tên cảnh sát kia dù sao cũng là họ hàng của anh Tưởng, ở chung với nhau cũng có gì ạ…”

“Mẹ nó câm họng!”

Cận Viêm quả thật bực đến xuất huyết. Hắn ở trên giang hồ đã lâu, chuyện bẩn thỉu gì cũng đã gặp, cũng biết một khi con người xấu xa thì sẽ không có giới hạn, huyết thống thân tình gì gì đó thật sự ngay cả cái rắm cũng không bằng. Giữa nam và nữ mà loạn luân thì sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trăn trối, huống chi là DNA không biết xóa đi quan hệ anh em họ hàng?

Phương Nguyên nhìn đứng đắn thật đấy, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi. Nhân tâm lòng dạ, ai mà biết bên trong hắn gian xảo thế nào? Xem hắn kinh tế đầy đủ, tuấn tú lại tài năng, vậy mà hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có vợ, có trời mới biết hắn bị làm sao!

Cận Viêm đứng trước chuyện vợ mình quả thật không dám mạo hiểm: ngày trước Tưởng Khâm đã từng cảnh cao hắn không được hút thuốc trước mặt con nữa, nếu không tối đến sẽ không cho hắn vào phòng ngủ, câu này chỉ nói một lần, thế mà Cận Viêm nghiện thuốc hơn hai mươi năm giới hạn lại một nửa sau đó Tưởng Khâm bắt gặp ba mươi cái chứng từ súng quân đội hắn mua ở Vân Nam, hỏi hắn để làm gì, hắn nói là hóa đơn ghi sai rồi, là súng thể thao mới đúng —— thật ra ngay cả đầu súng Tưởng Khâm còn không nhớ như thế nào, quay đi liền quên mất. Nhưng để đề phòng tai họa bất trắc, mấy đêm liền Cận Viêm tự mình chuyển súng quân đội đến Vân Nam, đổi lấy một đống súng bắn chim không đáng đồng tiền quay về, một đi một về tổn thất lên đến bảy con số.

Bảy con số hắn nhịn được, vì đề phòng Tưởng Khâm có thể phát sinh nghi ngờ.

Sau này Tưởng Khâm bất hòa với hắn, không cho hắn ngủ chung giường nữa, suốt chín tháng Cận Viêm không đám chạm vào một đầu ngón tay của anh. Thật ra nếu có thể dùng vũ khí đánh nhau Cận Viêm ắt hẳn sẽ có lợi thế, nhưng cãi nhau với Tưởng Khâm thì chỉ có hại chứ không có lợi. Vậy nên hắn biết, trong lúc đó mà sử dụng bạo lực thì tình cảm hai người sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Tình cảm Tưởng Khâm dành cho hắn một đi sẽ không trở lại, Cận Viêm có một tá lá gan cũng không dám mạo hiểm.

Vậy nên vừa nghe được tin Tưởng Khâm đến ở nhà Phương Nguyên, hắn liền cuống cuồng lên.

Nói Phương Nguyên là dưa vẹo táo vỡ thấp kém cũng đúng, nhưng vấn đề là ở chỗ người này làm cảnh sát đã lâu, vừa tuấn lại tú đẹp mã, lái xe trên đường không thiếu phụ nữ ngoái đầu nhìn, muốn quyến rũ những cậu con trai xinh đẹp cũng khá dễ dàng. Từ nhỏ Tưởng Khâm đã có vẻ bề ngoài thu hút, hỏi Cận Viêm làm sao có thể yên tâm để Tưởng Khâm và Phương Nguyên sống cùng nhau?

Nếu Phương Nguyên không phải là anh họ của Tưởng Khâm thì Cận Viêm đã cho ngay đạn và chuột chết vào hòm thư nhà hắn ta rồi!

Cận Viêm nghĩ, nhất định đã đến lúc hành động —— mà hành động thế nào mới là vấn đề, xử lý Phương Nguyên cùng lắm chỉ là bắt con chuột, thế nhưng bắt chuột thế nào để không làm vỡ bình ngọc, chuyện này quả thật nan giải.

Cuối cùng nghĩ thế nào mà trái cũng muốn phải cũng muốn, cảm thấy biện pháp triệu hồi Phương Nguyên trở về quê nhà cũng không tệ. Cận gia có quan hệ mật thiết với một số cảnh sát cấp cao, Phương Nguyên chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, chắc chắn có thể điều đi được.

Nhưng hắn còn chưa hành động, một tin khác truyền đến làm hắn phải xù lông lên.

— Lần này Tưởng Khâm gửi đồ về cho cha mẹ không bị trả lại.

Không bị trả lại!

Cận Viêm như đang ngậm một đống máu trong cổ họng. Hắn đâu có ngu mà nghĩ là cha Tưởng và mẹ Tưởng bắt đầu thông suốt, nhìn nhận hai người. Nhớ ngày xưa, nếu không có Tưởng Khâm ngăn lại, chắc chắn hắn đã chết dưới cái chặn giấy của cha Tưởng rồi. Cho dù họ có thông suốt thì chỉ nhìn nhận mỗi Tưởng Khâm mà thôi, không thể nào là hắn.

Vì sao chịu nhận đồ Tưởng Khâm gửi? Cận Viêm dùng đầu ngón tay để nghĩ cũng biết được đáp án: là vì Phương Nguyên biết nhà họ bất hòa nên muốn phá vỡ khủng hoảng, mẹ Phương Nguyên là chị của mẹ Tưởng Khâm, câu trước câu sau không cần nói gì cũng hiểu thấu được nhau!

Hai vợ chồng xem thể diện như sinh mệnh kia, có trình độ học vấn cực kỳ uyên bác mà lại nhìn người bằng nửa khóe mắt, cảm thấy đứa con trai nhiều năm lạc lối của mình cuối cùng cũng đã quay đầu —– nói cách khác, chính là cuối cùng cũng đã chia tay với tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, trở về về là thằng con trai yêu thích phụ nữ như bao thằng con trai bình thường khác.

Điều này sao có thể không làm Cận Viêm phun máu!

Hắn không chờ được nữa. Gì mà triệu hồi Phương Nguyên về lại quê nhà, gì mà đánh chuột nhưng không làm vỡ bình ngọc, lúc kế hoạch hoàn thành thì thức ăn cũng nguội lạnh rồi! Hiện tại cái hắn cần là NHANH! Nhân lúc Tưởng Khâm còn chưa hoàn toàn công khai chia tay với hắn, phải mau mau giành lợi thế trước mới được!

Hôm đó lúc Tưởng Khâm đang ngồi họp thì đột nhiên Lê Mông gọi đến.

Anh đã ấn nút từ chối ngay từ cuộc gọi đầu tiên, nhưng là tiểu thái tử có một tính cách thế này: Nếu ai đó mà dám từ chối cuộc gọi của nhóc, nhóc sẽ gọi lại gọi lại, thậm chí trong vòng nửa giờ đồng hồ không ngừng gọi mấy chục lần, hoặc là phải tắt máy, còn không cứ chờ điện thoại hết sạch pin.

Trước đây Tưởng Khâm nghĩ nhóc thật kiên nhẫn vì kiên trì gọi điện đến nửa tiếng, sau này mới phát hiện nhóc cài đặt chế độ tự động gọi lại, hơn nữa một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều mang sạc điện thoại bên người.

Dám đối nghịch với tiểu thái tử, sẽ có ngày bị thiên lôi đánh ra thành trăm mảnh…

Sau mười ba cuộc gọi, Tưởng Khâm đầu đau như búa bổ cuối cùng cũng nghe máy, Lê Mông bi phẫn nói: “Mẹ mẹ không thương con sao!”

Tưởng Khâm: “…………”

“Không về nhà! Không làm bữa sáng! Không đón con tan học! Không ký tên bài thi cho con! Tưởng Khâm đồng chí, con trịnh trọng thông báo với mẹ là mẹ đã phạm vào tội vứt bỏ! Mẹ sẽ bị nhân dân khiển trách!”

Tưởng Khâm: “…………”

“Dừng cương trước vực, quay đầu là bờ, con của mẹ Lê Tiểu Mông đang đứng trên bờ chờ mẹ đây! Nó cực kỳ ngây thơ thánh thiện, đơn thuần thiện lương, thuần khiết như hoa sen trắng trên đỉnh Thiên Sơn vậy, mẹ nhẫn tâm vứt bỏ vậy sao sao sao sao sao sao sao!”

“………..” Tưởng Khâm nói: “Hỗn Thế Ma Vương bạn nhỏ Lê Tiểu Mông, không nói đàng hoàng thì ta cúp máy.”

“Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng——!” Lê Tiểu Mông mềm nhũn, đáng thương hỏi: “Cuối tuần này sinh nhật con mẹ về không?”

“……..Về.”

“Cận Viêm hứa dẫn con đến công viên trò chơi chơi thuyền hải tặc, mẹ có thể đi được không?”

Tưởng Khâm trầm mặc một lúc, cái đuôi của Lê Mông như muốn xuyên qua đường dây điện thoại vẫy vẫy trước mặt anh: “Đi với con đi mà, Cận Viêm nói nếu mẹ mà không đi ba cũng không có hứng thú cho con đi. Mẹ có biết dạo này Cận Viêm đổ đốn thế nào không, ba trốn mẹ đi uống rượu say khướt, có hôm vào wc bị ngã rồi ngủ trong đó cả đêm, con thấy như vậy còn cầm cuốn sách khóc theo nữa… Như vậy làm sao con có thể sống thoải mái hở Tưởng Khâm đồng chí! Có ba mẹ ngớ ngẩn như vậy, kiếp trước con tạo nghiệt chuớng gì aaa!”

Tưởng Khâm bắt đầu nhức óc, một lúc sau hỏi: “Vậy gặp nhau lúc mấy giờ, ở đâu trong công viên trò chơi?”

Lê Mông reo lên một tiếng, lúc lắc cái đuôi nhỏ nói nhanh thời gian và địa điểm, sau cùng dặn dò: “Ngồi thuyền hải tặc xong con muốn ăn bánh sinh nhật nữa, mẹ đừng có bỏ chạy đó!”

“Rồi, rồi.”

“Nhất định phải tới đó, không được phép cho con leo cây đâu.”

“Ừ, ừ.”

“Tưởng Khâm,” Lê Mông thương tâm hỏi: “Mẹ sẽ không bỏ rơi con chứ?”

Tự thân nuôi một đứa trẻ nhỏ như búp bê đến khi trưởng thành như vậy, Tưởng Khâm bất tri bất giác mềm lòng, dịu dàng nói: “Ta vĩnh viễn cũng không vứt bỏ con.”

Lê Mông nhanh miệng nói: “Con cũng vĩnh viễn không vứt bỏ Cận Viêm. Vậy nên mẹ đừng đòi ly hôn nữa nha.”

Tưởng Khâm mặt đầy hắc tuyến cúp điện thoại.

Ngày sinh nhật của Lê Mông, tiết trời ấm áp, ánh nắng rực rỡ chiếu lên từng ngọn cây, hương thơm kẹo ngọt từ công viên trò chơi thổi ra đến tận cổng.

Tưởng Khâm tương đối xem trọng ngày này, từ xa xa đã thấy Cận Viêm nắm tay Lê Mông ngồi trên bậc thang chờ.

Cận Viêm nhìn trẻ hơn so với tuổi thực tế, mặc một cái áo sơ mi trắng, quần jean, tay đeo một cái đồng hồ, làn da ngăm đen vì quanh năm tập thể dục ngoài trời, cơ bắp rắn chắc hiện lên rõ ràng, khiến cho các thiếu nữ không thể không quay đầu nhìn.

Thú vị nhất chính là trên đầu hắn và Lê Mông mỗi người một cái mũ lưỡi chai đội ngược, một lớn một bé hai kẻ dở hơi, không màng thiên hạ mà ngồi trước cổng công viên ăn kem.

Tưởng Khâm đứng một chỗ nhìn hắn, trong lòng ngẩn ngơ.

Cứ như vậy làm anh nhớ lại thời niên thiếu của ngày xưa, cái thời coi trời bằng vung, ngang ngược hống hách, nhưng là một Cận Viêm vô cùng dịu dàng. Hắn chẳng quan tâm ai nhìn mà ngồi trước cửa lớp chờ Tưởng Khâm tan học, vừa thấy anh liền chạy tới, vỗ lên đầu Tưởng Khâm nói: “Dung muội, gọi Cận ca nghe nào!” Vạt áo đồng phục của hắn luôn bỏ ra ngoài quần, tay áo bẩn thỉu, ống quần luộm thuộm, thế nhưng nụ cười khôi ngô bất cứ lúc nào cũng có thể tỏa ra hóc-môn nam tính.

Bất cứ ai nói gì không vừa lòng, hắn liền ném gạch rút dao, đánh cho người đó lên bờ xuống ruộng. Nhưng đến khi trời mưa, hắn sẽ không nói không rằng mà ôm Tưởng Khâm chạy lẹ. Những lúc tản bộ, hắn sẽ đi ở mé bên ngoài. Cùng nhau lên xe buýt, hắn sẽ nhường Tưởng Khâm ngồi ở ghế, còn bản thân mình thì đứng ở bên cạnh, bộ dáng lưu manh nhìn anh cười.

Có lần Tưởng Khâm nhặt được một con chuột nhỏ trong trường, ngốc hồ hồ ôm theo. Khi đó trời đang mưa to, đến khi Cận Viêm tìm được thì phát hiện anh không mang dù, liền cởi áo khoác trùm lên đầu anh cùng chú chuột nhỏ, một mình đội mưa ngoài trời, vừa mắng anh xem đã nhặt cái gì, vừa dọa dẫm hôm nào sẽ kiếm một con mèo hoa, nuôi nó rồi cho nó làm thịt con chuột này.

Cả hai cùng nhau đi trong mưa, tựa như cả đời đều muốn được như vậy.

Người mà anh cống hiến hết tình cảm cả đời, người mà anh dành cho những năm tháng vàng son, người đã mang theo tất cả sinh mệnh và hy vọng của anh, khiến cho anh chẳng còn lại gì, người đó chính là Cận Viêm.

Anh mang tất cả những gì bản thân mình có ra, đào bới tất cả chỉ trừ mạng sống này, cho đến khi hai bàn tay trắng mới phát hiện thì ra ai cũng đều biết, người đàn ông đứng trước mặt mình đây, đã mang một khuôn mặt khác.

——- Cảm giác này đúng là sởn cả tóc gáy, khủng khiếp hơn nữa thì cũng vậy thôi.

Trong phút chốc, Tưởng Khâm kích động muốn bỏ đi, anh không biết phải tiến lên mở miệng như thế nào —— Cận Viêm và anh nói chuyện với nhau, sẽ nói về chuyện gì, rốt cuộc là anh tự cho mình hiểu rõ Cận Viêm hay là mọi người cùng quen biết với một Cận Viêm khác?