Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 88: 88: Nhu Thuật Của Cô Ta Là Ăn Cắp





Người kia giơ tay lên quệt ngang, lại thấy chính là máu mũi.
Phía dưới có người nhìn thấy cảnh này, nhịn không được lại bật cười thành tiếng.
Nam Phái giận đến chịu không nổi.
Đây có khác nào là thua một cách vừa đau đớn lại vừa sỉ nhục nhất ở ngay trước mặt tất cả mọi người đâu.
Ông ta lăn lộn trong giới võ thuật đã mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác ra tay tàn độc như vậy, thật sự không thể chấp nhận kết quả này được.
"Đi chết đi!"
Ngay lúc Sanh Ca đang chuẩn bị đi xuống sân khấu, Nam Phái bỗng nhiên lại đánh lén từ phía sau, tốc độ nhanh như cắt.
Đám người Phong Thanh Thanh vốn tưởng rằng Nam Phái thua, đã tức sắp chết rồi, nay lại ngó mắt thấy ông ta ra tay cũng lập tức kích động trở lại.
Tất cả dường như chỉ diễn ra trong chớp mắt, mọi người ở đó còn chưa kịp nhận biết có chuyện gì xảy ra thì đã thấy có một bóng người đột ngột lao lên sân khấu, đạp Nam Phái một cước.
Nam Phái còn chưa đụng được sợi tóc của Sanh Ca đã bị một cú đá đó đánh bay ra ngoài sân khấu hai mét, nôn ra một ngụm máu lớn.
Lộc Hoa che chắn ở trước mặt của Sanh Ca, ống quần tây đen không hề bị bẩn một chút nào.
Anh ấy nhìn chằm chằm Nam Phái, giọng điệu rất lạnh lùng: "Đã thua thì phải chịu thua, đó là quy tắc.

Ông lại còn dám ra tay đánh lén, đúng là vô liêm sỉ đến cực hạn."
Bậc thầy Mộc Thương trước đó đã biểu diễn võ thuật cùng với Nam Phái cũng đứng dậy, tức giận chỉ trích.
"Nam Phái, ông đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc thi đấu, tôi đã liên hệ với hiệp hội võ thuật toàn quốc gạch tên ông rồi.


Ông cút ngay đi!"
"Không, không thể nào!"
Nam Phái không thể ngờ được, chén cơm nửa đời sau của mình phụ thuộc vào quỹ của hiệp hội võ thuật, nếu như đã bị gạch tên rồi, sau này sẽ không còn bất cứ hiệp hội nào muốn ông ta nữa.
Vậy thì cả đời này của ông ta tiêu tùng rồi.
Ông ta vẫn chưa thoát khỏi sự khủng hoảng và suy sụp đó, Mộ Ngôn Tâm ngồi trên xe lăn đã được hầu gái đẩy lên sân khấu.
Cô ta cầm micro, hùng hồn tuyên bố.
"Nhà họ Mộ của tôi cảm thấy hành động vừa rồi của Nam Phái thật trơ trẽn, quyết định liệt ông ta vào danh sách đen, không được phép bước nửa bước vào chuỗi nhà hàng nào của nhà họ Mộ nữa!"
Cô ta ngừng một lúc, sau đó gọi mười người bảo vệ vào: "Còn bây giờ, lập tức đuổi ông ta ra ngoài."
Bảo vệ nhanh chóng thực hiện nghĩa vụ, Nam Phái ủ dột bị người ta lôi ra ngoài.
Khách khứa tới xem kịch vô cùng hào hứng, không ít tổng giám đốc của các tập đoàn đều hùa theo xếp Nam Phái vào danh sách đen, vô cùng hả hê.
Mà vào giờ phút này, mọi người ở đó cũng đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Sanh Ca.
Mọi người ở đây hầu như đã xem qua màn battle lover của Sanh Ca và Mộ Chỉ Ninh rồi, càng lúc lại càng thêm kính phục và khen ngợi cô.
Vừa có thể nhảy lại vừa biết võ, loại nào cũng là kiểu thu hút ánh mắt người xem, quả thật là một cô gái đại tài thời nay mà.
Bậc thầy Mộc Thương lại hào hứng tiến tới, muốn bắt tay với Sanh Ca lại bị Lộc Hoa cản lại.
Chuyện này cũng không khiến ông ta thấy lúng túng, ánh mắt vẫn ngập tràn hâm mộ nhìn về phía Sanh Ca, hỏi: "Thân già này nhìn thấy chiêu thức nhu thuật của quý cô Sanh Ca đây rất độc đáo, chẳng lẽ cô chính là người học trò duy nhất của bậc thầy trứ danh ở nước ngoài Sakuragi Rin đó sao?"

Vừa nói xong, khắp cả hội trường đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Sanh Ca.
"Khó trách đến cả Nam Phái cũng không coi ra gì, hóa ra là học trò của bậc thầy Sakuragi Rin à!"
"Còn là học trò duy nhất, nhất định là học trò chân truyền của bậc thầy rồi, Nam Phái thua là đúng!"
"Khó trách vừa nãy cô ta lại ngông cuồng như thế! Thực sự có ngông cuồng cũng đúng thôi, vốn dĩ là có tư cách hống hách mà."
Mấy người trước đó đã mắng Sanh Ca vừa ngu dốt lại vừa ngông cuồng kia, bây giờ lại tranh nhau tâng bốc, nói đến ồn ào nhất.
Bậc thầy Mộc Thương lại càng bày ra vẻ lấy lòng Sanh Ca: "Quý cô Sanh Ca, không biết cô có hứng thú gia nhập vào hiệp hội võ thuật toàn quốc của chúng tôi, đảm nhiệm chức vị hội phó chi nhánh của thành phố Phương hay không?"
Đám người của Phong Thanh Thanh và Lý Phi nghe được lời đó đều tức đến sắp hộc máu tới nơi rồi.
Vốn dĩ muốn để con khốn này chết thật khó coi, kết quả cô không chỉ chiến thắng trận đấu, lại còn có cơ hội đánh bóng tên tuổi, ngay cả bậc thầy kiệm lời như Mộc Thương cũng lấy lòng cô, đẩy một bước lên thành hội phó.
Rõ ràng là một đứa bại hoại ở trong viện mồ côi, từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ.

Cô dựa vào cái gì chứ?
Vào lúc Phong Thanh Thanh đang đỏ mắt ganh ghét, Sanh Ca vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc từ chối Mộc Thương: "Không đâu, tôi không có hứng thú."
Khắp cả hội trường đều xôn xao.
Hiệp hội võ thuật toàn quốc là nơi mà những người bon chen trong giới võ thuật muốn vào đến nhường nào chứ.


Một cô nhi như Sanh Ca lại có thể lấy được vị trí cao như hội phó hiệp hội, đây là vị trí mà có biết bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ấy vậy mà cô lại từ chối như thế?
Mộc Thương cũng thất vọng lắc đầu, cảm khái lớp trẻ bây giờ đến cùng vẫn là quá ngông cuồng tự cao.
Dưới sân khấu, lúc Lâm Hoài Sơ nghe nói Sanh Ca là học trò của Sakuragi Rin thì đã không ngừng bấm điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không biết đang bận bịu chuyện gì.
Phong Thanh Thanh ngó mắt nhìn cô ta, tức tối nói: "Chị Hoài Sơ, chị coi ý kiến hay của chị kìa.

Con khốn đó sau này không chừng sẽ càng kiêu căng, càng không coi chúng ta ra gì đó."
Lâm Hoài Sơ đang tập trung nhìn vào điện thoại di động, trên mặt đột nhiên lại nở nụ cười hả dạ.
"Đừng nóng vội, chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Phong Thanh Thanh không hiểu, đang lúc thắc mắc thì Lâm Hoài Sơ đã trực tiếp đứng lên, hùng hồn lên án Sanh Ca.
"Mọi người đừng để bị cô ta lừa! Cô ta vốn dĩ không thể nào là học trò của Sakuragi Rin được!"
Cô ta vừa nói vừa đi lên sân khấu, cướp lấy micro trong tay của Mộ Ngôn Tâm.
Khắp hội trường ngơ ngác.
Mộc Thương cũng vô cùng khó hiểu: "Ý cô Lâm là sao? Già đây đã thấy được kỹ thuật của cô Sanh Ca này rồi, quả thật là chiêu thức nhu thuật độc quyền của Sakuragi Rin!"
Sanh Ca chỉ lặng im đứng bên góc phải sân khấu, tựa cười tựa không nhìn Lâm Hoài Sơ, cũng không có giải thích gì cả.
Từ nãy tới giờ, cô chưa từng nói mình là học trò của Sakuragi, là những người này tự nói cô như thế mà thôi.
"Nè nhóc?"
Lộc Hoa cũng đứng bên cạnh Sanh Ca nhỏ giọng nói với cô, trong ánh mắt có lời muốn nói.
Sanh Ca hiểu anh ấy muốn nói gì, chỉ ra dấu cho người kia không cần quan tâm tới.

Cô ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là Lâm Hoài Sơ đang muốn làm gì.
Lâm Hoài Sơ nghe bậc thầy Mộc Thương chất vấn lại không chút hoang mang mà cầm micro nói: "Lúc tôi đi du học ở nước R có từng may mắn được bạn bè xa gặp gỡ bậc thầy Sakuragi Rin một lần, học trò mà bà ấy dắt theo lúc đó rõ ràng là con trai."
"Vì để chứng thực điều này, vừa nãy tôi đã cố tình liên lạc với bạn bè bên đó của mình, biết được học trò của bậc thầy Sakuragi Rin là người thân với bà ấy, cho nên bà ấy mới đặc biệt nhận làm học trò."
"Mà cô gái hiện tại đang đứng trên sân khấu này, cho dù là xét về giới tính hay là thân phận cũng đều hoàn toàn không phù hợp!"
Những lời cô ta nói đều là sự thật, bậc thầy Mộc Thương lại có chút nghi ngờ.
"Nhưng mấy chiêu thức mà cô ấy đã tung ra khi nãy, rõ ràng chính là..."
Lâm Hoài Sơ nói tiếp vế sau: "Rõ ràng chính là học trộm!"
Phía dưới sân khấu bỗng trở nên náo nhiệt, bắt đầu thảo luận về lời nói mà Lâm Hoài Sơ đưa ra.
Hành vi học trộm được xếp vào loại vô cùng trơ trẽn trong giới võ thuật, thậm chí còn ác liệt hơn cả hành vi đánh lén của Nam Phái.
Nếu như bị phát hiện sẽ không chỉ bị liệt vào danh sách đen, còn có thể bị người trong giới võ thuật tẩy chay và đuổi đánh, chặt đi đôi chân trở thành một kẻ tàn phế.
Lâm Hoài Sơ nhìn thấy cả hội trường đều đang nhiệt liệt bàn tán, lại tiếp tục bổ sung: "Mọi người nghĩ mà xem, cô gái này xuất thân từ viện mồ côi trong thành phố Phương, thân phận quá khác biệt với bậc thầy Sakuragi Rin.

Cho nên, cô ta nhất định là ăn cắp chiêu thức, không chỉ không biết xấu hổ mà lại còn rất đáng ghét!"
Vào lúc bầu không khí khắp hiện trường đang nghiêm túc, bỗng lại nghe lên một tiếng cười rõ vang.
Lâm Hoài Sơ quay đầu nhìn Sanh Ca đang cười khẩy ở đó, rất đỗi nghi ngờ dò hỏi: "Cô cười cái gì?"
Sanh Ca thu nụ cười lại, dù trên người đang mặc đồ đấu võ nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí chất cao ngạo toát ra từ trên người của cô.
Cô nói: "Cô Lâm nói với kiểu chắc ăn như vậy, không sợ bị nhục nhã à?".