"Không phải em đã gửi tin nhắn cho ngươi, nói buổi tối ăn ở bên ngoài, sẽ trễ một chút trở về, sao anh lại ra ngoài tìm em?"
Vẻ mặt đẹp trai của Kỷ Ngự Đình tối sầm, viết đầy không vui: "Anh lo lắng, cả ngày đều không gặp em, thật vất vả mới chịu được đến tối tối, dù lãng phí một phút cũng khó chịu.
”
Trước mặt Kỷ Tâm Di và Ninh Tĩnh Huyên, Sanh Ca đỏ mặt, giãy dụa hai cái: "Anh...!Anh thả em xuống trước..."
Kỷ Ngự Đình ôm cô càng chặt, kề sát vào bên tai cô, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Sanh Sanh, đừng quên ba chương ước pháp trước đó của chúng ta.
”
Lúc trước hai người bọn họ hẹn nhau, ở bên ngoài, Sanh Ca tận lực giả vờ như cái gì cũng nghe theo anh.
Sau khi về nhà, mọi thứ của anh sẽ do cô làm chủ.
Sanh Ca ngừng giãy dụa trong nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn chưa ăn no mà, anh nói về nhà sẽ nướng thịt cho em ăn, nướng loại thịt nào vậy? ”
Kỷ Ngự Đình nhướng mày, nụ cười tà tứ: "Em đoán xem?”
Vẻ mặt này...
Chẳng lẽ không phải cô cho đó là thịt nướng đứng đắn sao?
Kỷ Tâm Di và Ninh Tĩnh Huyên bên cạnh, tuổi còn tương đối nhỏ, tuy hai cô nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng rất hâm mô hành vi thân mật cắn lỗ tai, rải thức ăn cho chó của họ
Đột nhiên cảm thấy thịt nướng trong bát không còn thơm nữa!
Vành tai Sanh Ca đỏ lên, có chút khó xử nói lời tạm biệt với hai người các cô: "Hai đứa cứ từ từ ăn, chị sẽ để lại thẻ của chị ở quầy lễ tân để tính tiên, muốn ăn gì thì cứ gọi, chị đi trước đây!”
“Đi nhanh đi.” Vẻ mặt Ninh Tĩnh Huyên chua xót: "Nếu hai người không đi, chỉ sợ em và Tâm Di phải ăn no cơm chó mất thôi, thịt trong bát cũng không còn vị gì nữa!”
Kỷ Ngự Đình nhếch môi mỏng lên, nhìn về phía Sanh Ca trong ngực: "Em nghe thấy chưa, hai đứa nó bảo chúng ta đừng ở chỗ này quấy rầy chúng nó ăn cơm, chúng ta về nhà thôi! ”
Anh ôm Sanh Ca ra khỏi phòng ăn, bảo Lộc Thập Nhất lái chiếc xe lúc đến của Sanh Ca, còn Sanh Ca thì ngồi xe của anh về.
Trên đường đi, anh và Sanh Ca nói chuyện gặp Phó Thần Dật ở hành lang.
“Phó Thần Dật muốn bỏ thuốc giết em ư?”
Sanh Ca nghe xong, hơi có chút không thể tưởng tượng nổi: "Dù sao thì em và anh ấy cũng quen biết nhiều năm, em vẫn khá hiểu tính cách của anh ấy, anh ấy không giống người có thể làm loại chuyện ngu ngốc này.
”
Hơn nữa, hiện tại Phó Âm đang ở trong ngục giam, nhà họ Phó chỉ còn lại mình anh ấy khổ sở chống đỡ, anh ấy làm như vậy, mặc kệ cuối cùng có thành hay không, đều là đang chôn vùi mình.
Loại biện pháp thương địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn này, tính tình của anh ta đây có thuộc loại không có không lý trí thế này.
Trừ khi...
"Hẳn là có người đang nghĩ biện pháp thuyết phục anh ấy, còn hứa hẹn anh ấy chỗ tốt gì đó, nếu không anh ấy không có khả năng làm ra loại chuyện được ăn cả, ngã về không."
Kỷ Ngự Đình gật gật đầu: "Anh sẽ để Tự Niên điều tra việc này, nhưng không biết em muốn xử luyện đống chuyện của nhà họ Phó thế nào?”
Sanh Ca xoa xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi, ngữ khí rất tùy ý: "Nếu bắt được Phó Thần Dật với tội danh cố ý mưu sát thì cứ phán bình thường là được, về phần chuyện của nhà họ Phó thì anh thích làm thế nào thì làm.”
Cô không còn tâm lực quản lý, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xử lý tốt chuyện của Ninh Thừa Húc.
Nghĩ đến điều này, Sanh Ca hỏi: "Gần đây sức khỏe của anh thế nào? Anh cảm thấy ổn chứ? Có muốn em sắp xếp thời gian cùng anh đến phòng thí nghiệm, kiểm tra lại một chút? ”
"Không cần đâu."
Kỷ Ngự Đình trả lời rất dứt khoát.
Khớp xương của anh vững vàng nắm lấy vô lăng, con ngươi màu đen kịt bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh đèn ven đường ấp ửng vàng mặt tuấn tú của anh.
Gần đây, tầm mắt của anh mỗi ngày đều tối đen một lần, không có quy luật, sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, hơn nữa thời gian tầm mắt rơi vào bóng tối càng ngày càng dài.
Anh không biết khi nào ánh mắt sẽ hoàn toàn biến mất, có lẽ chính là ngày mai...
Nếu nói cho Sanh Ca biết, vì để chữa trị cho anh, cô nhất định sẽ liều lĩnh đáp ứng điều kiện của Ninh Thừa Húc.
Nhưng bằng cách đó, anh sẽ sống không bằng chết.
"Anh Ngự?" Trong lúc anh đang xuất thần, bàn tay nhỏ bé của Sanh Ca vuốt ve khuôn mặt của anh: "Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Kỷ Ngự Đình một tay điều khiển vô lăng, tay kia nắm ngược tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: "Nghĩ xem lát nữa trở về ăn em như thế nào, nướng lên, hay là hấp lên, hoặc là nấu lên?”
Cảm giác xấu hổ trong nháy mắt bao trùm lấy Sanh Ca.
May mắn đêm nay Tự Niên đã đuổi theo Phó Thần Dật, Kỷ Ngự Đình tự mình lái xe, trong xe chỉ có hai người bọn họ, nếu không cô thật sự là không còn mặt mũi đi gặp người.
Khoé môi Kỷ Ngự Đình càng cong lên tùy ý: "Sanh Sanh, em biết chỗ đáng yêu nhất của em là gì không? Là bất kể chúng ta đã làm bao nhiêu lần thì chỉ cần anh đề cập đến chuyện đó thì y như rằng em đều sẽ xấu hổ đến đỏ mặt.”
“Anh tưởng em cũng có da mặt dày giống như anh sao?” Sanh Ca kiêu ngạo hừ lạnh, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bầu không khí bên trong xe khôi phục hài hòa.
Trở lại Ngự Sanh Tiểu Trúc, cuộc sống về đêm tốt đẹp không xấu hổ của hai người mới vừa mới bắt đầu.
Cùng đêm đó.
Phó Âm trong ngục giam cho nữ tại thành phố S, sống không tốt lắm.
Tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi, cô ta bị nhốt trong phòng giam tối đến mức đưa tay lên không thấy năm ngón tay, mặt đất thì ẩm ướt, còn lạnh đến thấu xương.
Cô ta chỉ có thể cuộn mình ngồi xổm trong góc, căn bản không ngủ được, trong thời gian dài, hai chân đã tê cứng đến không có cảm giác.
Nhưng kiên quyết không nằm xuống ngủ trên bùn ẩm ướt là sự quật cường cuối cùng của cô ta.
Ở đây ngay cả một cái chăn bông cũng không có, cô ta chỉ có thể tự ôm chặt mình, ý đồ sưởi ấm, vết thương cả người cũng đang đau đớn.
Mỗi ngày trôi qua như một cơn ác mộng.
Hồi trưa, lúc nấu cơm, chị đại trong tù cố ý làm khó dễ cô ta, nhổ nước bọt vào mâm cơm của cô ta, lại còn giẫm mặt cô ta xuống đất, bắt cô ta phải ăn bữa ăn bị nhổ nước miếng.
Cô ta kiên quyết chống cự, kết quả không chỉ bị đánh hội đồng mà còn bởi vì lãng phí lương thực nên bị phạt giam cầm ba ngày.
Cô ta bất lực ôm vai, nhỏ giọng khóc nức nở, khóc đến mức hai mắt sưng lên như quả hạch đào, cô ta căn bản không để ý lau nước mắt.
Bởi vì quá lạnh, toàn thân cô ta run rẩy như cầy sấy.
Mới vào tù được vài ngày, ngày nào cô ta cũng đều bị đánh, bị phạt, bị ép làm việc, cô ta sắp bị ép điên rồi!
"Lộc Sanh Ca! Tôi hận cô! Tôi hận cô! Cô hại tôi ra nông nỗi này, cô sẽ không được chết yên thân đâu! Tôi sẽ không để cho cô yên! ”
"Tôi muốn ăn máu cô, róc thịt cô! Con khốn, con khốn…”
Bởi vì khóe miệng bị sưng lên, tiếng nói chuyện của cô ta mơ hồ không rõ nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không ngừng lặp lại, nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như không phải dựa vào cừu hận cùng phẫn nộ mãnh liệt này, chỉ sợ cô ta đã không còn đủ tinh thần để chống đỡ, tiếp tục sống từ lâu.
Chíp…
Cánh cửa sắt nặng trong phòng giam được mở ra.
Trong một đêm yên tĩnh thế này, âm thanh có vẻ đặc biệt đột ngột.
"Phạm nhân số 0437, có người muốn bí mật thăm tù cô, đứng lên đi theo tôi."
Một chùm đèn pin chiếu lên gương mặt bầm tím của Phó Âm.
Cô ta bị ánh sáng kích thích đến mức không mở nổi mắt ra được, trong lòng càng kỳ quái.
Nửa đêm còn muốn đến thăm ngục cô ta ư?
Là tên máu mặt nào nữa?
Cả người cô ta lạnh đến mức sắp đông cứng, thử nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi, quản ngục không kiên nhẫn đỡ cô ta dậy, đưa ra khỏi phòng giam.
Trên đường, Phó Âm không xác định hỏi: "Thăm ngục xong thì tôi có cần phải trở về chỗ này nữa không?”
"Nếu không thì sao? Nếu cô muốn ba ngày sau được thả ra khỏi phòng giam thì nên quý trọng cơ hội thăm tù lần này đi!”
Lời nói cuối cùng, tựa hồ có ý đồ gì đó.
Phó Âm không hiểu, co rúm bả vai, nhắm mắt theo sau.
Bí mật thăm ngục nên sẽ không đến phòng thăm ngục chuyên dụng mà là phòng cách âm riêng biệt, bên trong không có bất kỳ dụng cụ giám sát và ghi âm nào.
Đi tới cửa, Phó Âm trực tiếp bị đẩy vào, còng tay nặng nề trên người phát ra tiếng vang.
Cô ta lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Trên bãi đất trống ở giữa phòng cách âm có một người đàn ông đang đứng.
Chờ người nọ xoay người lại, con người Phó Âm trợn tròn, không thể tin nổi mà kinh hô: "Sao có thể là anh!”