Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 313: 313: Sanh Sanh Muốn Dạy Anh Ngự Rằng Lòng





Bên ngoài phòng bao VIP.

Tự Niên thấy mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại Nhã Ca và boss nhà mình ở bên trong, lặng lẽ mở ra một khe hở để nghe lén.

Đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Nhã Ca.

Anh ta bị dọa đến sắc mặt tái đi, lập tức đi đến hành lang yên tĩnh, gọi điện thoại cho Sanh ca để mật báo tin tức!
Cô Sanh Ca còn không đến, boss nhà anh ta uống say rồi, lỡ bị người phụ nữ khác chạm vào thì sao!
Trong phòng bao.

Kỷ Ngự Đình vẫn đang bóp cổ Nhã Ca, cười lạnh: “Dựa vào cô, cũng xứng so với cô ấy sao?”
Giống như bị câu nói này đâm trúng, nụ cười trên mặt Nhã Ca dần biến mất, bị bóp đến hơi hít thở không thông.

Kỷ Ngự Đình không rảnh thưởng thức phản ứng của cô ta, thu tay lại: “Nếu vẫn còn muốn làm người đại diện phát ngôn, thì lập tức cút ngay!”
Nhã Ca che cổ lại, ho vài tiếng, cầm lấy túi xách của mình rời đi.

Đợi cô ta đi rồi, Kỷ Ngự Đình lại liên tục uống vài chai rượu, bởi vì anh uống quá gấp, rất nhanh đã ngà ngà say.

Anh gần như là theo thói quen mà tháo găng tay ra ném đi, cả người ngả ra sofa, say đến không biết chuyện gì nữa.


Lúc Sanh Ca chạy như bay đến, đúng lúc nhìn thấy Nhã Ca ở trước cửa quán bar Mật Sắc.

Cô ta nở nụ cười xán lạn, chủ động bước lên chào hỏi: “Cô Lộc, trùng hợp quá, tiệc rượu vừa mới kết thúc thì cô đến rồi.


“Không trùng hợp, tôi đến để tìm người đàn ông của tôi.


” Cần cổ như thiên nga của Sanh Ca hơi ngẩng cao, vẫn là thái độ cao quý lạnh lùng như cũ.

Năm chữ cuối cùng lại càng đánh dấu chủ quyền một cách không hề khách sáo.

Sắc mặt Nhã Ca hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã đổi thành nụ cười mới: “Nhìn thấy boss Ngự và cô Lộc ân ái như vậy, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, vậy thì chúc hai người có thể luôn tốt đẹp, răng long đầu bạc!”
“Mượn lời chúc tốt đẹp của cô Nhã Ca, nhất định sẽ vậy.


Trong lòng Sanh Ca hiểu rõ cô ta đang nói mát, nhưng lại đoán không ra rốt cuộc cô ta biết được bao nhiêu nội tình.

Nhã Ca không nói gì nữa, đạp giày cao gót chuẩn bị rời đi.

Lúc đi lướt qua bên người Sanh Ca, cánh tay cô ta bị Sanh Ca nhẹ nhàng giữ lại.

“Cô Nhã Ca, tôi có hơi tò mò về chỗ dựa đằng sau cô, có tiện tiết lộ riêng cho tôi biết hay không?”
Nhã Ca tỏ vẻ được yêu thích mà lo sợ: “Cô Lộc thật sự muốn biết sao? Chỉ cần cô nhường boss Ngự cho tôi, tất cả bí mật của tôi đều có thể nói cho cô biết!”
“Xem ra là không thể nói rồi, cô vẫn là giữ những bí mật đó suốt cả đời đi.

” Sanh Ca thu tay lại, hai tay bắt chéo một cách nho nhã.

“Giấu cả đời thì chẳng vui chút nào.

” Nhã Ca híp mắt cười, vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Cô Lộc yên tâm, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết bí mật của tôi, đến lúc đó cô đừng có quá bất ngờ đấy nhé!”
Cô ta khẽ nhướng mày, âm cuối như có ý sâu xa, rất nhanh đã xoay vòng eo thon thả mà rời đi.

Sanh Ca quay đầu, nhìn bóng lưng của cô ta, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.


Cho đến khi bóng dáng của Nhã Ca dẫn biến mất trong màn đêm, Sanh Ca mới thu lại mạch suy nghĩ, xoay người đi vào quán bar.

Ở trước cửa phòng bao, Tự Niên gấp đến đi vòng vòng, vừa nhìn thấy Sanh Ca, anh ta lập tức bay qua: “Cô Sanh Ca, cô đừng có hiểu lầm! Chỉ là tiệc rượu! Mời cô Nhã Ca cũng chỉ vì cô ta là người đại diện phát ngôn…”
Không đợi anh ta nói xong, Sanh Ca đã xụ mặt, nhẹ giọng “ừ” một tiếng, sau đó vòng qua anh ta, đi vào trong phòng bao.

Tự Nhiên thấy cô rõ ràng là đã tức giận rồi, chỉ có thể chấp hai tay thành hình chữ thập, âm thầm cầu nguyện cho boss nhà mình.

Sanh Ca bước vào phòng, ánh mắt bỗng chốc bị Kỷ Ngự Đình uống say nằm trên sofa thu hút.

Cô đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, vỗ nhẹ lên mặt anh, gọi một cách thăm dò: “Kỷ Ngự Đình?”
Không có phản ứng, say thật rồi.

Sanh Ca ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, ngọn lửa trong lòng bốc lên hết trận này đến trận khác, cuồn cuộn và ầm ĩ.

Tên đàn ông chết tiệt không an phận này!
Buổi tối có tiệc rượu không nói với cô thì cũng thôi đi, bệnh biến chứng trên người mới khỏi được mấy ngày chứ, đã bắt đầu kiếm chuyện rồi!
Còn ở một mình với Nhã Ca! Lại còn uống say!
Tính cảnh giác thấp như vậy, anh không sợ lỡ như Nhã Ca không đi, nhân lúc anh say đến không biết gì, động tay động chân với cơ thể của anh sao!
Uổng công cả buổi chiều nay, đến khi họp suy nghĩ của cô cũng bay xa, chờ đợi sự bất ngờ được đưa đến nhà, nghĩ coi làm sao để nhận sai với anh, cải thiện cuộc sống tình thú của hai người.

Bây giờ xem ra, nhận sai cái rắm! Cải thiện cái rắm!
“Kỷ Ngự Đình! Hôm nay em sẽ dạy anh, cái gì gọi là lòng người hiểm ác!”
Càng nghĩ càng tức, Sanh Ca mở túi xách ra, lấy thỏi son chống nước mới mua ra, trong đôi mắt xinh đẹp giảo hoạt loé lên sự xấu xa.

Cô cởi tất cả nút áo trên nửa người trên của Kỷ Ngự Đình, thu hết cơ bắp hoàn mỹ của anh vào trong mắt.

Cô lấy thỏi son ra viết vài chữ trên lồng ngực của anh.


Rồi lại thoa lên môi mình, sau đó ấn đầy dấu hôn lên cổ và bụng của anh.

Trên làn da màu mật ong khỏe mạnh có mấy dấu môi đỏ bừng gợi cảm, trông vô cùng chói mắt.

Đặc biệt là dưới tác dụng của những dấu hôn đầy người, gương mặt tuấn tú đến người và thần thì phẫn nộ của anh càng giống như báu vật trên đời.

Trông rất thiếu đòn!
Dường như cảm thấy không đủ, Sanh Ca lại bổ sung thêm một dấu hôn lên má trái của anh.

Sau đó cô lặng lẽ thưởng thức thành quả lao động của mình.

Ừm, rất hài lòng!
Kỷ Ngự Đình, chuẩn bị tiếp chiêu của em đi!
Sanh Ca rời khỏi phòng bao, đi đến trước mặt Tự Niên, tiến gần bên tai anh ta, nhỏ giọng nói vài câu: “Đợi một lát anh nói như vậy… rồi như vậy…”
Tự Niên nghe đến cả người không ổn: “Không hay lắm đâu? Nếu để boss Ngự biết tôi giúp cô lừa anh ấy, anh ấy sẽ giết tôi đó!”
Gần đây, Tự Niên đã học được một đạo lý.

Đó chính là, không được chọc giận phụ nữ, đặc biệt là kiểu người không thể chọc vào, một người phụ nữ lòng dạ đen tối như cô Sanh Ca!
Boss đơn thuần nhà anh ta à, sắp bị tính toán đến cặn xương cũng không còn rồi!
Sanh Ca vỗ vỗ vai anh ta: “Có tôi ở đây, anh không chết được đâu!”
Tự Nhiên rất hoang mang, trong lòng lại càng hoang mang hơn.

“Đi đi, đừng sợ! Anh không muốn thưởng thức phản ứng của anh ấy sao?”
Sự xấu xa nho nhỏ dưới đáy lòng bị Sanh Ca đánh thức, Tự Niên nắm tay cầm của cửa phòng bao, hít sâu một hơi.

Sau khi ổn định cảm xúc, anh ta xông vào phòng bao.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Tự Niên vẫn bị những dấu hôn đỏ tươi trên người Kỷ Ngự Đình làm cho giật mình.

Anh ta lay Kỷ Ngự Đình, vẻ mặt viết đầy sự hoảng loạn: “Boss đừng ngủ nữa! Tỉnh dậy đi!”
Đôi mắt Kỷ Ngự Đình mơ màng, say bí tỉ nhìn anh ta.


“Boss à! Anh tỉnh táo lại đi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi đó! Anh tự nhìn đi!” Anh ta mở điện thoại ra, mở chế độ tự chụp, để trước mặt Kỷ Ngự Đình.

Vào giây phút nhìn thấy rõ trên lồng ngực mình có chữ, sự buồn ngủ của Kỷ Ngự Đình đã tỉnh táo lại!
Anh cúi đầu nhìn, quần áo không biết từ lúc nào đã bị người ta cởi ra.

Hơi lạnh, dấu những hôn đỏ tươi đầy người anh, khiến người anh run lên từng trận.

“Trên đó viết chữ gì vậy? Là ai làm!”
Tự Niên giúp anh đọc: “Viết là “Boss Ngự, tối nay rất vui vẻ, lần sau gặp lại”, boss, người cuối cùng đi ra khỏi phòng bao lúc nãy là cô Nhã Ca.


Tự Niên lập tức kinh ngạc mà che miệng, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ: “Xong rồi! Boss, anh không phải là bị… ôi trời ơi! Trên mặt anh cũng có!”
“Nhã Ca?”
Kỷ Ngự Đình nhớ lại, rõ ràng anh nhớ lúc Nhã Ca đi ra vẫn rất đàng hoàng mà.

Chẳng lẽ anh say xỉn rồi?
“Mẹ nó! Ông đây… bẩn rồi?”
Cả người anh đều trở nên không ổn!
Không chỉ như vậy.

Anh còn phát hiện, rõ ràng đã biết Nhã Ca làm ra hành vi cầm thú như vậy với mình, thế mà anh lại đối với những dấu hôn này…
Không hề có chút phản cảm!
Kỷ Ngự Đình hít thở không thông, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.

Xong rồi, anh không chỉ bẩn, mà còn ngoại tình trên tinh thần nữa!
Anh có lỗi với Sanh Sanh!
“Anh Ngự!”
Vào lúc Kỷ Ngự Đình tức đến muốn đập đầu vào tường, giọng nói gấp gáp của Sanh Ca từ hành lang truyền đến.

.