Thấy vẻ mặt hoài nghi của anh, trong đôi mắt có chút lo lắng, Sanh Ca giải thích:
“Chẳng phải anh đã nói là loại thuốc thông thường không có tác dụng gì đối với vết thương do chất ăn mòn mạnh của S40 gây ra sao, hộp thuốc trị đúng bệnh này là do tôi nhờ người có chuyên môn đi mua vào sáng hôm qua, sau này cần thuốc thì dùng cái này, có lẽ sẽ nhanh hồi phục hơn.”
Phong Ngự Niên cúi đầu nhìn hộp thuốc trên tay.
Tuy rằng cô không nói ra, nhưng trong lòng anh biết rõ, loại thuốc này chỉ có trong phòng thí nghiệm chiến tranh, chắc là cô đã liên hệ với Lộc Sâm để lấy.
Hiệu quả điều trị thật sự rất tốt, nhưng trong cơ thể anh là virus sinh hóa S404, cho nên hộp thuốc này cũng không có tác dụng gì đối với vết thương của anh.
“Cảm ơn, đây là món quà đầu tiên em tặng anh kể từ khi ly hôn tới giờ.”
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng v.uốt ve hộp thuốc, vành mắt hơi ửng đỏ, ngay cả vết thương khắp cơ thể cũng cảm thấy không còn đau như vậy.
“Không tính là quà, lần này là vì tôi nên anh mới bị thương, vì vậy đây là đền bù cho sự áy náy của tôi, vả lại...”
Sanh Ca dừng lại, đôi môi bỗng nhếch lên đầy xấu xa: “Nếu muốn thật sự tính thì thứ thực sự được gọi là quà sau khi ly hôn tới giờ, chính là sự phá sản của nhà họ Phong, thỏa thuận làm việc của anh và số thuốc điều trị 023 kia đấy.”
Bàn tay đang v.uốt ve hộp thuốc của Phong Ngự Niên lập tức dừng lại.
Đột nhiên cảm thấy dường như không có xúc động như vậy nữa rồi...
Sanh Ca rất vui khi thấy biểu cảm cứng đờ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi như hoa, đi tới lấy tờ giấy lời khai của Ninh Thừa Húc mà anh đã đặt lên bàn.
Từng từ từng chữ, cô đều đọc rất kỹ, nụ cười dần dần đông cứng lại trên khuôn mặt, càng ngày càng nghiêm túc.
“Ninh Thừa Húc nói chuyện xảy ra ở quán bar lúc trước, cả chuyện đổ lọ thuốc đó, đều là do Lộc Hồng Thành sai khiến anh ta sao?”
Lộc Hồng Thành là chú tư của cô, là một người nhàn rỗi nhất trong cả nhà họ Lộc, không có tham vọng gì.
Trước đây cô nghĩ rằng người trong gia đình muốn hại cô có thể chính là chú ba Lộc Quang Diệu, lại không bao giờ nghĩ sẽ là Lộc Hồng Thành.
Phong Ngự Niên gật đầu: “Mặc dù có thể là Ninh Thừa Húc không khai báo hết sự thật, nhưng anh ta có thể nói rõ ràng các chi tiết và quá trình trao đổi, chắc không sai được đâu.
Con trai của Lộc Hồng Thành làm việc trong Cục Ngoại vụ, Ninh Thừa Húc sợ anh ta, nên chuyện nghe theo sự sắp đặt của anh ta đi tới phòng thí nghiệm ăn cắp thuốc cũng hợp lý.”
Sanh Ca ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, trầm mặc một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần lộ ra vẻ tức giận.
“Tên khốn Lộc Hồng Thành này, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu! Ngày mai tôi sẽ một mình đi thành phố S đòi nợ!”
Muốn dùng loại thủ đoạn nham hiểm như vậy để phá hủy khuôn mặt của cô, nếu không cho ông ta nếm chút mùi vị của nó, thì cục tức này cô nuốt không trôi!
Cô ngẩng đầu, nhớ tới vết thương trên người Phong Ngự Niên: “Anh đang bị thương, cứ ở trong biệt thự tĩnh dưỡng đi, lần này không được phép đi theo.”
Phong Ngự Niên đang lo không biết nên tìm lý do gì, nên Sanh Ca không cho đi, anh đành đợi thời cơ tới rồi tính vậy.
“Được, anh ở lại biệt thự, đợi em về.”
Mấy chữ anh nói sau cùng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhưng Sanh Ca không thèm để ý, cô vẫn đang nghiêm túc đọc lời khai của Ninh Thừa Húc.
“Lão già đáng chết Lộc Hồng Thành này, trốn cũng kỹ đấy!”
“Nghe giọng em nói, thì có vẻ em cũng có quen biết với ông tư Lục này nhỉ, em từng đến nhà họ Lục rồi sao?”
Phong Ngự Niên nhướng mày, mặc dù lúc trước anh đã biết tám phần thì cô chính là cô chủ nhà họ Lục, nhưng Sanh Ca chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện này, đột nhiên anh có chút ý nghĩ muốn trêu chọc cô.
Sanh Ca nghe xong lời này của anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày: “Không quen ông ta, nhưng tôi có quen với anh Lộc Hoa, cũng có thể là do anh Lộc Hoa đối xử quá tốt với tôi, mới thu hút đám người nhà họ Lộc này sinh lòng ghen ghét, muốn hãm hại tôi.”
“Ồ.”
Phong Ngự Niên nhịn cười.
Khi anh nhìn lên, thì phát hiện Sanh Ca đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát biểu cảm của anh.
Anh vội vàng cúi mặt xuống, thay đổi biểu cảm rất khó chịu.
“Em nói mấy chuyện này với anh làm gì, anh thì không nghĩ Lộc Hoa đối xử với em tốt như vậy.”
Sanh Ca chống cằm, giọng điệu có chút dịu dàng: “Cho nên, là anh ghen rồi?”
Phong Ngự Niên cúi đầu, không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu buồn bã: “Để anh đi làm bữa sáng.”
Mãi cho đến khi quay đầu đi ra ngoài, anh mới không nhịn được mà nở nụ cười.
Sanh Ca cũng cười, đợi anh rời đi, cô lại xem xét kỹ càng lời khai thêm hai lần nữa, rồi bắt đầu thu xếp chuyện trở lại thành phố S vào ngày mai.
…
Khi Phong Ngự Niên đang chuẩn bị bữa sáng, Ninh Tinh Huyên đã cố ý dậy sớm hơn một giờ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
2.
[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Sở Thích Nhặt Xương Của Bé Hồ Yêu
3.
[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu
4.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Cô ấy mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ đáng yêu, tựa vào cửa phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Phong Ngự Niên nấu ăn.
Người ta nói người đàn ông biết nấu ăn là vô cùng quyến rũ và gợi cảm, huống chi là một người đàn ông đẹp trai như vậy!
Thực sự rất đẹp mắt.
Cô ấy thật sự muốn bắt cóc người đem về nhà họ Ninh, để cô ta chơi mấy ngày, làm sao giờ?
Phong Ngự Niên cảm giác có người khác đang nhìn mình, cảm thấy có chút chán ghét, không để ý tới cô ấy.
“Nè! Tôi đứng ở đây cả nửa ngày rồi đấy, anh không nhìn thấy tôi à?” Giọng điệu của Ninh Tinh Huyên có chút đùa giỡn, bĩu môi, biểu cảm có chút không vui.
Phong Ngự Niên chỉ coi cô như không khí, bàn tay đang cắt rau vô cùng mỏi.
“Anh là đồ bất lịch sự, tôi là cô chủ kiêm khách mời, còn là cô chủ nhỏ của nhà họ Ninh đấy! Anh chỉ là một người hầu mà chị Sanh của tôi nuôi trong cái biệt thự này thôi, vậy mà anh lại dám làm lơ tôi?”
Ninh Tinh Huyên cảm thấy có chút uất ức.
Từ nhỏ tới lớn ai cũng coi cô ấy như cục cưng, nuông chiều cô ấy, vậy mà tên người hầu này lại dám coi thường cô ấy.
Đôi tay đang cắt rau của Phong Ngự Niên dừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Cô chủ của tôi chỉ có một mình Sanh Ca, ngoài cô ấy ra, thì bất kỳ ai cũng đừng mong sai khiến tôi.”
“Anh!”
Đây là lần đầu tiên Ninh Tinh Huyên gặp một người hầu kiêu ngạo đến như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Dựa vào đâu mà tôi không được sai bảo anh chứ!”
Cô ấy tức giận đi vào trong phòng bếp, đổ cốc sữa tươi mà Phong Ngự Niên đã hâm nóng cho Sanh Ca xuống đất, vẻ kiêu ngạo.
“Xin lỗi ngay cho tôi! Tôi muốn anh đối xử với tôi như cách anh đối xử với chị Sanh, nói chuyện nhẹ nhàng cung kính tôi! Nếu không tôi sẽ nói với chị ấy, anh làm đổ ly sữa của chị ấy, kêu chị ấy trừng trị anh!”
Đôi mắt của Phong Ngự Niên u ám, toàn thân hiện ra một luồng khí lạnh đến đáng sợ.
Anh ném chiếc ly thủy tinh rỗng xuống đất.
Những mảnh kính vỡ văng tung tóe ngay bên cạnh chân của Ninh Tinh Huyên, Ninh Tinh Huyên bị dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, sợ những mảnh kính vỡ đó sẽ làm bị thương đôi chân ngọc ngà của mình.
Phong Ngự Niên lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Ninh Tinh Huyên sắp chết vì bất bình: “Còn dám đối xử với ta như vậy, ngươi thật quá đáng!”
Cô tức giận lao lên và giơ tay dạy cho mọi người một bài học.
Phong Ngự Niên mắt lạnh và tàn nhẫn, anh siết chặt con dao trong tay.
Một tên ngốc vô lý, huống chi là em gái của Ninh Thừa Thừa, nếu dám động vào anh ta, anh ta sẽ giết cô ta!
Tuy nhiên, anh chưa kịp ra tay thì cổ tay của Ninh Tinh Huyên đã bị tóm lấy từ phía sau.
Ninh Tinh Huyên quay lại và thấy đó là Sanh Ca, mắt cô ấy lập tức đỏ lên.
“Huhuhu chị Sanh, anh ấy bắt nạt em! Anh ấy còn muốn hại em một ly! Tuy nhìn đẹp trai nhưng anh ấy còn xấu hơn mấy người đàn ông trong quán bar đêm qua!”
Cô bật khóc, cô thật oan ức: “Nó xấu và không nghe lời! Chị ơi, chị phải giúp em phạt nó!”
Sanh Ca không buông cổ tay Ninh Tinh Huyên ra, dùng ánh mắt thú vị nhìn Phùng Ngọc Niên, cong môi: “Cô ấy nói em xấu và không nghe lời, em có nhận ra không?”
Cô có chút tò mò, nếu như cô bị tên xấu xa Ninh Tinh Huyên làm sai trước thì anh ta sẽ làm gì?
Nó cáu kỉnh và tức giận, hay nó thờ ơ chấp nhận hình phạt?
Đối diện với đôi mắt trong veo của cô, Phong Ngự Niên đặt con dao làm bếp xuống, lau tay sạch sẽ, đi tới gần cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ đang nhàn rỗi của cô ở bên kia.
Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, và vẻ mặt đau khổ, giống như một túi xăng.
“Cô ấy muốn gọi cho tôi, nhưng tôi chỉ nghe lời bạn.”
“Còn nữa, tôi rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời, không biết tại sao cô ấy lại vu oan cho tôi…”
Ninh Tinh Huyên: “?”
Cái quái gì vậy!
Đây không phải là kịch bản của cô ấy! Người đàn ông này làm sao có thể giả bộ tốt hơn cô!.