Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 147: 147: Tuỳ Em Trừng Phạt Anh Đều Chịu





Tối đó, trong buổi tiệc từ thiện.

Buổi tiệc được tổ chức ở Hoa Viên, khách sạn sang trọng nhất thành phố Phương.

Khách sạn rực rỡ lộng lẫy, khách đến đều là thương nhân có máu mặt và con cháu gia đình giàu có của thành phố Phương.

Bởi vì đây là tiệc từ thiện, Sanh Ca chọn bộ sườn xám đen thêu vân vàng, mái tóc vuốt sang một bên, trông vô cùng trưởng thành, xinh đẹp và gợi cảm mê người.

Từ sau chương trình tuyển chọn, tất cả mọi người đều biết cô mới là bà chủ của Angle, lúc nhìn cô cũng bớt đi những ánh mắt khinh thường.

Khi cô và Trác Tinh Hoả vừa xuất hiện thì lập tức trở thành tâm điểm của nơi này, cộng thêm độ hot của Trác Tinh Hỏa trong giới giải trí, hai người bỗng chốc trở thành trọng tâm của chủ đề mà mọi người đang bàn tán.

Sanh Ca vốn dĩ trước giờ luôn là người khiêm tốn, không ngờ mình vừa xuất hiện thì hiện trường đã bùng nổ.

Trác Tinh Hoả thấy cô không vui lắm, cười hi hi.

“Không còn cách nào khác, bởi vì chị Sanh đẹp quá.

Sườn xám rất kén dáng người, nhưng bộ này của chị quả thật như lấy kích thước của chị mà làm.

Quả nhiên là đưa chị Sanh đi tiệc, không lần nào khiến em thất vọng, em thật là nở mặt nở mày!”
Sanh Ca nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Nhanh như vậy đã bắt đầu giễu cợt chị, xem ra sáng nay bị đánh đã hết đau rồi nhỉ?”
Trác Tinh Hoả đột nhiên thay đổi sắc mặt, oan ức vòng lấy cánh tay cô: “Không, vẫn còn đau đấy… Buổi chiều còn quay mấy cảnh hành động, khiến em đau muốn chết đây!”
Sanh Ca bị cậu chọc cười, búng nhẹ đầu cậu một cái.

Cảnh tượng hai người trêu đùa nhau bị Phong Ngự Niên ở cách đó không xa nhìn thấy hết.

Ánh mắt của anh lành lạnh, cảnh tượng này khiến anh đột nhiên cảm thấy tức lồng ngực, dường như trái tim cũng bị bóp chặt lại.


Nhưng anh biết mình không có tư cách để ghen tuông.

Nhưng anh thực sự không vui.

Rất không vui!
Lâm Hoài Sơ đứng bên cạnh anh nhạy cảm cảm nhận được áp suất thấp trên người anh, đặc biệt là khi nhìn thấy gân xanh trên nắm tay đang nắm chặt của anh đều nổi hết lên.

“Anh họ, chúng ta qua đó chào hỏi cô Sanh Ca và cậu hai Trác chứ?”
Phong Ngự Niên không nói gì.

Không đồng ý, cũng không từ chối.

Lâm Hoài Sơ tự mình quyết định, đi về phía Sanh Ca trước.

Sanh Ca và Trác Tinh Hỏa đang nói chuyện đến vui vẻ, đột nhiên bị một giọng nói không chút dịu dàng cắt ngang.

“Lâu rồi không gặp, cô Sanh Ca thật là ngày càng đẹp, lớp trang điểm đậm như vậy cũng không che được mùi vị hồ ly tinh trên người cô.


Trác Tinh Hoa nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận: “Chị Sanh của tôi đương nhiên là đẹp rồi, dù là mặt mộc cũng đủ để đá cô bay xa mười con phố.

Hơn nữa hôm nay chị ấy trang điểm như vậy mà còn gọi là đậm, vậy thì gương mặt dày như bức tường của cô gọi là gì?”
“Hơn nữa, cũng không phải là ai cũng có thể làm hồ ly đâu, kiểu như cô chắc cũng chỉ có thể làm heo rừng mà thôi.


“Anh!”
Lâm Hoài Sơ bị chọc tức, ai là heo rừng?
Cô ta làm gì có mập và xấu như vậy!
Nhưng những lời này không phải là do Sanh Ca nói, mà là do Trác Tinh Hoả nói, Lâm Hoài Sơ không muốn đắc tội với nhà họ Trác ở thành phố Phương, nên chỉ đành nuốt cục tức này.


Sanh Ca không hề để tâm đến mấy câu đùa của hai người, mà cô để ý đến Phong Ngự Niên đang theo sau Lâm Hoài Sơ đi qua đây.

Chỉ trong phút chốc, khí thế trên người cô lập tức thay đổi.

Trở nên lạnh nhạt điềm tĩnh.

Trong đôi mắt cô có chút tức giận, giống như điềm báo cho một cơn mưa giông sắp đến.

Anh không biết trước kia Lâm Hoài Sơ từng hại cô sao?
Hơn nữa, cô rất ghét Lâm Hoài Sơ!
Thế mà anh lại bỏ mặc việc nhà không lo, chạy ra đây tham gia tiệc từ thiện cùng Lâm Hoài Sơ?
Phong Ngự Niên đứng đối diện cô, gần như trong phút chốc đã cảm nhận được sự tức giận trên người cô, hầu kết của anh bất giác lên xuống vài cái.

Xong rồi! Anh đã chẳng thể tức giận vì nhìn thấy cảnh tượng đùa giỡn lúc nãy của cô và Trác Tinh Hoả nổi nữa.

Bởi vì Sanh Ca tức giận rồi.

Tối nay trở về, chắc là anh sẽ không sống nổi rồi…
Lâm Hoài Sơ cảm nhận được ánh mắt hai người đang nhìn nhau, cười giải thích: “Anh họ nhớ cô quá, nhưng cô lại đi cùng với cậu hai Trác rồi, vì để gặp cô, anh ấy chỉ có thể đi cùng tôi, cô Sanh Ca đừng có ghen đấy nhé.


Sanh Ca cười lạnh đáp lại: “Cô Lâm nói đùa rồi, đối với tôi, anh ta chỉ là một người không quan trọng mà thôi, vốn dĩ chẳng có gì phải ghen tuông cả.


Mấy chữ không quan trọng khiến tim Phong Ngự Niên bỏng rát.

Sắc mặt của anh bỗng chốc trở nên trắng bệch.


Sau khi làm dịu cảm giác bức bối trong lồng ngực, Phong Ngự Niên giống như ở chỗ không người mà bước lên trước kéo nhẹ cổ tay Sanh Ca.

“Sanh Ca, hợp đồng thuê mướn của chúng ta vẫn chưa kết thúc, anh vẫn là người của em, dù hôm nay anh không làm sai, nhưng trở về sẽ tuỳ em xử lý có được không? Anh sẽ để tuỳ em phạt thật nặng, anh đều sẽ chịu…”
Ánh mắt anh ấm ức nhìn cô, lật cổ tay cô ra, ngón tay khớp xương nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cô.

Một loạt hành động lưu loát này.

Khiến Trác Tinh Hoả ở bên cạnh bày ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có dùng một câu “mẹ nó” để miêu tả.

Làm sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ thế này ở nơi công cộng thế?
Lâm Hoài Sơ cũng nhìn đến ngây người.

Người đàn ông đang làm nũng này có còn là người anh họ nắm quyền Phong Thị kiêu ngạo lạnh lùng của cô ta không?
Chắc không phải là bị người khác bỏ bùa rồi chứ?
Sau đó, Phong Ngự Niên vẫn vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Sanh Ca như ở nơi không người.

Sanh Ca tỏ vẻ hờ hững, dù sao nói ra những lời này, cuối cùng người thất thố cũng đâu phải là cô.

Nhưng cô bị động tác vẽ vòng tròn của Phong Ngự Niên khiến cho lòng bàn tay rất ngứa ngáy.

Cô đang định rút tay về, đột nhiên cảm thấy hành động của tay anh có gì đó không đúng!
Anh không chỉ đang vẽ vòng tròn, mà còn đang… viết chữ?
Sanh Ca tập trung cảm nhận một lúc.

Thật đáng tiếc, cô không hiểu được anh đang viết cái gì, lại càng không hiểu được ý của anh.

Trác Tinh Hoả ho nhẹ hai tiếng: “Chị Sanh, em sắp bị bầu không khí chỗ này khiến cho nhàm chán chết rồi, chúng ta qua bên đó uống ly rượu vang nhé?”
“Được.

” Sanh Ca rút tay lại, đầu cũng không quay lại mà đi theo Trác Tinh Hoả.

Không hề nhìn người đàn ông nào đó một cái.

Phong Ngự Niên cúi đầu, hơi tiu nghỉu.


Cô không hiểu ý của anh, trở về chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Lâm Hoài Sơ đứng ngay bên cạnh anh, yên lặng quan sát anh một lúc.

“Anh họ, anh thay đổi thật nhiều so với trước kia! Em nhớ trước kia rõ ràng là ngày ngày cô ta đuổi theo anh, không ngờ sau khi ly hôn, anh họ lại tình nguyện quỳ dưới gấu váy cô ta.

Em nghe nói lần trước anh bị cô ta giày vò hành hạ, cuối cùng còn bị đưa vào bệnh viện, cục tức này mà anh cũng có thể nhịn sao?”
Cô ta vừa nói ra, vẻ mặt vốn dĩ đang ỉu xìu của Phong Ngự Niên bỗng chốc trở nên lạnh đi, đôi mắt đen thẳm dần trở nên lạnh lùng.

“Đây là chuyện riêng của tôi.


Lâm Hoài Sơ cười: “Đúng đúng đúng, em không nên hỏi quá nhiều, nhưng em chỉ cảm thấy tò mò, trước kia rõ ràng anh rất thích cô Mộ Chỉ Ninh, thế mà cô ấy bị Sanh Ca đưa vào tù mà anh lại không có chút phản ứng gì sao?”
Cô ta vừa nói, ngón tay vừa khoác nhẹ lên vai anh: “Nếu như có thể, em tình nguyện giúp anh sớm ngày thoát khỏi móng vuốt của Sanh Ca, anh họ…”
Cô ta còn chưa nói xong, cổ tay của cô ta đã bị Phong Ngự Niên nắm lấy.

Đôi mắt đen thẳm hung tàn của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô ta, như có ý cảnh cáo: “Con người tôi trước giờ máu lạnh, không màng tình thân, nếu cô dám làm ra chuyện gì, đừng nói là Sanh Ca, đến tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.


Lâm Hoài Sơ giãy ra khỏi tay anh, cười xấu xa: “Chẳng lẽ anh họ không muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta có ghen tuông vì anh không à?”
Phong Ngự Niên nhíu mày, câu nói này khiến anh có dự cảm không tốt lắm.

Không đợi anh nói gì, sảnh sau của bữa tiệc đột nhiên truyền đến tiếng kêu chói tai của phụ nữ, hết người này đến người khác!
“Đây là ai vậy! Sao lại nằm đây với cả cơ thể đều bị thương thế!”
“Cô ta là người hay quỷ thế? Trông khủng khiếp thế này! Hu hu…”
Cô gái bị tiếng kêu thét và tiếng bàn tán của mọi người khiến cho từ từ tỉnh lại, dưới mái tóc dơ bẩn và rối loạn là đôi mắt hung dữ tràn đầy tơ máu.

Cô ta vén mái tóc trước trán ra, gương mặt mang đầy vết thương lộ ra mắt trước mắt tất cả mọi người.

Có người tinh mắt nhận ra cô ta.

“Đây không phải là… cô hai nhà họ Mộ sao?”.