Mới vừa tân hôn hai ngày, đã bị mẹ chồng nhốt vào phòng tối. Gặp phải những chuyện như thế thực sự có thể làm cho người nghe thương tâm người thấy rơi lệ. Sau này mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu sẽ như thế nào đây? Cuộc sống sau này sẽ như thế nào? Đổi lại thành người bình thường, sẽ phải quay lại tự hỏi một chút về cuộc sống. Nhưng Trần Mộc không phải là một người bình thường, cô không lo lắng về việc bị phạt, còn cảm thấy cái hình phạt này còn hơi nhẹ, không thể làm cho mối quan hệ giữa hai người phụ nữ tệ hơn.
Như vậy có nghĩa là cô phải nỗ lực hơn nữa, làm cho tính tình mình ồn ào thêm, chơi trò lừa đảo và nói chuyện không kiêng nể với lão phu nhân. Làm cho cái vị lão phu nhân ưu nhã kia ghét bỏ cô không có giáo dưỡng, ấn tượng của bà ấy về cô cũng xấu đến cực điểm. Cuối cùng hai người các cô có thể đường ai nấy đi, ai ai cũng vui mừng.
Đương nhiên, cái này chỉ là ý tưởng của mỗi mình cô thôi. Hôm nay có thể làm cho mình bị nhốt lại đã thành công ngoài ý muốn, nếu lại làm thêm nữa sẽ cảm thấy giả dối.
Với một người mới đến mà nói, Trần Mộc đối với biệt thự không quá thân thuộc, khi bị dì Phương đưa lên tĩnh thất ở lầu hai, trong lòng cực kỳ tò mò, còn trong ngoài cẩn thận tham quan một vòng.
Nói là tĩnh thất, kỳ thật là một cái gác xép nhỏ, bên trong có phòng khách, ban công cùng phòng tắm. Bên cạnh đó còn có một cái Phật đường nhỏ, bên trong thờ một cái tượng Phật Quan Âm trên đài sen, còn có một cái hộp nhỏ đang niệm Phật.
Lão phu nhân tin Phật, mỗi khi ngẫu nhiên ở lại đây đều là ở đây niệm Phật, cho nên gọi là tĩnh thất. Những cái này là do dì Phương nói cho Trần Mộc.
Sau khi hai người tiến vào, dì Phương còn chỉnh âm lượng của hộp tụng kinh lớn lên, làm cho Trần Mộc có thể nghe được rõ ràng. Nhưng Trần Mộc cảm thấy dì Phương làm một điều dư thừa, ngay cả khi dì Phương điều chỉnh âm thanh lớn lên như Rock’n’Roll cô cũng không hiểu được, phải nói là đối với kinh Phật cô dốt đặc cán mai.
Sắp xếp mọi thứ thỏa đáng xong dì Phương liền rời đi, lúc gần đi, còn nhớ rõ những gì lão phu nhân dặn dò, khóa trái cửa tĩnh thất.
Trần Mộc: …
Cùng không rõ là chỉ cần ở một đêm hay thật sự phải ở một tuần.
Trần Mộc rất lạc quan mà nói với Hai hào: “Ít nhất là đêm nay tôi an toàn.”
Hai hào nói: “Tôi cảm thấy cô nên trực tiếp cự tuyệt Kỳ Uyên đi. Muốn ly hôn, đầu tiên phải tạo ra mâu thuẫn giữa hai người, sau đó làm cho mâu thuẫn càng ngày càng lớn lên, như vậy mới có thể ly hôn được.”
Trần Mộc bĩu môi: “Nói thì dễ, cô có để ý đến thái độ của Kỳ Uyên không? Người tốt như vậy, tôi thực sự không thể dùng những từ ngữ gây tổn thương với anh ấy được.”
Hai hào nói: “Con đường phía trước đúng là vừa dài vừa mờ mịt lại xa xôi…”
Trần Mộc thẹn quá hóa giận: “Câm miệng.”
Sảnh nhỏ của tĩnh thất có một cái ghế nằm, mặt trên có một cái nệm mỏng cùng một cái chăn nhỏ, chắc là chuẩn bị để cô qua đêm. Bây giờ mới vào thu, ban đêm cũng không lạnh lắm, một cái giường cùng chăn mỏng như vậy đã đủ dùng rồi.”
Trần Mộc nằm xuống ghế, xoa xoa bụng nói: “Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, nhưng mà bụng có chút đói.”
Hai hào nói: “Ở chỗ cũ của cô, một ngày cô chỉ ăn có một bữa thôi mà.”
Trần Mộc cảm khái nói: “Đúng vậy, cuộc sống của chúng tôi bên đó đơn điệu, thiếu thốn, hai ngày ăn một bữa cũng có. Bởi vậy mọi người nói có thể thông qua thi cử mà đi vào thế giới song song, đều tranh giành nhau muốn đi. Tôi cũng muốn đi xem thử xem bọn họ nói có đúng không, rốt cuộc có bao nhiêu tốt.”
Hai hào nói: “Cho nên cô cần phải làm tốt nhiệm vụ, tranh thủ vào thế giới song song sớm ngày nào hay ngày đó.”
Trần Mộc hừ lạnh, “Nhưng hệ thống chủ tạo ra cái nhiệm vụ như vậy, còn sắp xếp một đối tượng lợi hại như vậy. Nhiệm vụ nào không biết năm nào tháng nào mới hoàn thành được.”
Hai hào trầm mặc một lát, chỉ phun ra hai chữ: “Cố lên.”
Trần Mộc: “Thường thì, hệ thống không phải nên có một số chức năng gì hay sao? Vì sao cô lại vô dụng như vậy?”
Hệ thống Hai hào vô dụng lần này trầm mặc lâu hơn, lâu đến mức Trần Mộc cho rằng nó đang giả chết, lại nghe nó nói: “Thật ra trước tôi còn có hệ thống tên là Một hào, năng lực của nó mạnh lắm, nhưng tôi không rõ mạnh đến mức nào. Chỉ là sau đó lại phát sinh ra một chút sự cố, hệ thống chủ nhận định nó phản bội sau đó làm nó biến mất. Sau đó lại chế tạo ra tôi và thu hồi toàn bộ năng lực.”
Trần Mộc nhướng mày, “Hệ thống còn có thể phản bội hệ thống ư? Đây là chuyện gì vậy?”
Hai hào nói: “Tôi cũng không biết, hệ thống không có ghi lại rõ ràng hay tỉ mỉ chuyện này.”
Đối với cái đề tài liên quan đến hệ thống của bọn họ, Trần Mộc không có hứng thú, liền không muốn tiếp tục truy vấn. Hơn nữa một cái hệ thống tay mơ mới ra lò như Hai hào, hỏi cũng như không, nó khẳng định chẳng biết gì.
Giũ cái chăn nhỏ rồi đắp lên, Trần Mộc quyết định bỏ qua cái bụng đang kêu gào. Trước mắt cứ đi ngủ một giấc, ngủ rồi không cảm thấy đói bụng nữa. Hơn nữa, hai ngày nay Kỳ Uyên toàn cho cô ăn những món ăn ngon, đem dạ dày của cô nuôi thành một đứa khó chiều rồi, mới có đói một bữa liền cảm thấy cực khó chịu.
Cũng không biết bây giờ Kỳ Uyên đang làm gì, có đang nghĩ cách cứu cô hay không, nhưng cô thực sự không nghĩ nhiều đến việc ra khỏi đây. Đối mặt với Kỳ Uyên, cô dễ dàng bị lung lạc, cái gì cũng quên hết, quên nhiệm vụ, quên luôn chính mình.
Trần Mộc một bên nhắc nhở bản thân, một bên mơ màng hồ hồ mà ngủ mất, một lần nữa tỉnh lại ngoài cửa sổ bóng đêm vẫn thâm trầm như cũ.
Tư thế nằm của cô vừa vặn nhìn ra cửa sổ sát đất, nhìn từ góc độ này có thể thấy được một đoạn ngọn cây, đằng sau cây đại thụ kia là một bầu trời đầy sao.
Nếu so sánh với bầu trời nơi cô sinh ra, bầu trời này thực sự kém quá xa.
Khi đó, cô thường xuyên tìm đến một cái cây đại thụ, leo lên ngọn cây ngắm sao, như vậy cô liền cảm thấy mình có thể đến gần với ngôi sao một chút.
Ngoài cửa sổ cũng có một cây đại thụ, thân cây thô to như vậy, cũng không biết có thể leo lên được không nữa. Chờ đã, mặt trên còn có một vật gì đó đen đen? Là mèo sao? Không đúng, mèo không thể to như vậy được…
Trần Mộc nghi hoặc ngồi dậy bước tới nhìn kỹ, bất ngờ phát phát hiện, cái vật thể đen thui đó là một con người!!!
Chẳng lẽ là ăn trộm??? Kẻ thù??? Nếu không phải thì nửa đêm nửa hôm trèo lên cây làm gì!
Chờ chút, cái thân ảnh đó quen mắt lắm nha….
Trần Mộc vội vàng đứng dậy từ ghế nằm, để chân trần chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ghé vào cửa sổ thủy tinh nhìn kỹ. Sau khi nhìn rõ hình dáng đối tượng, cô trực tiếp cạn lời, luống cuống tay chân mở cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Kỳ Uyên dựa lưng vào đại thụ, một chân co lại dẫm lên thân cây, một chân thả lỏng ở không trung. Dáng ngồi này thực sự chính là tư thế tiêu chuẩn của nhân vật chính trong truyện tranh. Nhưng mà cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là anh đã ngồi trên đó bao lâu rồi???
Kỳ Uyên nhìn thấy cô mở cửa sổ ra, lúc này mới cử động, anh thu chân đang thả lỏng ở không trung lại, đứng dậy nghiêng người về phía trước, giơ tay ý nói Trần Mộc lui về sau. Sau đó dưới nhìn chăm chú cùng sự trợn mắt há mồm của Trần Mộc, thả người nhảy một cái, trực tiếp nhảy vào cửa sổ. Bởi vì quán tính quá lớn, còn thuận thế lăn một vòng dưới đất sau đó mới đứng lên. Cái thân thủ đó, quả thực đẹp trai đến mức không thể tả được.
Nhìn những động tác liên tiếp của anh, Trần Mộc giật mình cằm như rớt xuống đất. Cô nhìn ra, từ chỗ chạc cây kia tới cửa sổ khoảng cách phải hơn một mét, anh ta có thể nhẹ nhàng nhảy vào như vậy?
Sau khi Kỳ Uyên đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn vô hình trên vai, mới xoay người nhìn Trần Mộc.
Lúc này Trần Mộc mới phản ứng lại, Kỳ Uyên chắc là lo lắng cho cô nên mới leo cây xem cô. Cô nhanh chóng bị cảm động rồi, một người đàn ông tốt như vậy, cô lại phải trăm phương nghìn kế ly hôn với anh ta, quả thực chính là thảm kịch nhân gian.
Kết quả câu đầu tiên anh nói sau trăm cay nghìn đắng nhảy vào chính là: “Tâm của em cũng lớn quá rồi.”
Trần Mộc: …
Anh ta có phải là lấy nhầm kịch bản rồi nói sai lời kịch không? Lúc này trước mắt không phải anh ta nên lo lắng hay quan tâm cô sao? Bộ dáng ghét bỏ này là như thế nào?
Sau đó liền nghe anh tiếp tục nói: “Bị người ta nhốt lại, không tự mình nhìn nhận bản thân mà còn có thể ngủ say như chết, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.”
Trần Mộc: …
Cô bỗng nhiên bắt được trọng điểm: “Anh, anh ngồi trên cây bao lâu rồi? Sao anh biết được em ngủ say như chết chứ?”
Kỳ Uyên bị nghẹn một chút, vẻ mặt có chút xấu hổ, ánh mắt trốn tránh quét một vòng xung quanh, không vui mà nói: “Cái đó không phải là trọng điểm.”
Trong lòng Trần Mộc cười trộm, nhưng trên mặt vẫn phối hợp hỏi anh, “Vậy anh đến đây làm gì? Cứu em ra ngoài sao?”
Kỳ Uyên tức giận mà nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây chính là cứu tế dân chạy nạn.”
Mắt Trần Mộc sáng ngời: “Anh đem đồ ăn cho em sao? Ở đâu?”
Kỳ Uyên bước đến ngồi trên ghế nằm, vòng tay trước ngực, trong mắt hiện lên sự đắc ý, “Xin anh đi.”
Trần Mộc: …
Thực ra vừa rồi ngủ một giấc đã có thể đẩy lùi cảm giác đói khát, nhưng nhìn thấy cái bộ dáng ranh mãnh của anh, Trần Mộc cảm thấy muốn đùa một chút, nhanh chóng phối hợp mà nói: “Anh, xin anh đó, thương tình đi mà.”
Lúc này Kỳ Uyên mới cong khóe miệng, đưa tay vào áo khoác tìm kiếm, sau đó lấy ra một cái túi giữ đồ ăn, bên trong là một khối không rõ hình dáng…
Sau khi nhìn hình dạng của đồ vật trong tay mình, mặt của Kỳ Uyên đen thui, nhấp nhấp môi không hé răng.
“Phụt---- đây là cái gì? Có thể ăn được sao?” Trần Mộc bước đến nhận lấy cái túi giữ lạnh, cẩn thận xem xét một chút, hình như là bánh kem?? Nhưng đã không còn bộ dáng của bánh kem, thoạt nhìn đen thùi lùi nhão nhoét như một đống shit.
Lúc này Kỳ Uyên mới khó chịu mà nói: “Trước khi đi vào, nó vẫn bình thường mà.”
Nói như vậy, bởi vì anh ta soái khí mà lăn một vòng kia, trực tiếp làm cho bánh kem trong lòng ngực ép thành một đống!
“Được rồi, tuy rằng khó coi, những vẫn có thể ăn, em không kén ăn.” Trần Mộc cười nói.
Một lúc sau, hai người chạy đến ban công nhỏ, vừa nhìn thưởng thức cảnh đêm vừa ăn bánh kem.
Trần Mộc ăn một lát, phát hiện bánh kem vị chocolate, cô thực sự rất thích, “Thật ra ăn rất ngon.” Cô nói.
Kỳ Uyên ngồi trên rào chắn, quay đầu lại nhìn cô. Dựa vào ánh đèn mỏng manh từ trong phòng chiếu ra, nhìn thấy khóe miệng cô dính một vụn bánh, rất tự nhiên duỗi tay lau sạch cho cô.
Động tác thân mật bất ngờ như vậy làm cho Trần Mộc có chút không tự nhiên, vì thế tìm đề tài nói với anh, hỏi: “Anh không ăn à? Ngon lắm!”
Kỳ Uyên: ….
Nghe được anh không vui lên tiếng: “Em là con gái, có thể rụt rè một chút được không?”
Trần Mộc: ??????
Không phải chỉ là hỏi anh có muốn ăn bánh kem thôi sao? Như thế nào lại không rụt rè rồi?!
Chỉ thấy anh mím môi, thở dài nói: “Quên đi, hiện tại cũng không có người khác, không rụt rè liền không rụt rè.”
Nói xong lời này, không chờ Trần Mộc phản ứng lại, cúi đầu ngậm môi cô, đầu lưỡi cũng theo đó mà chui vào miệng cô nhẹ nhàng mà liếm một vòng, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Ừ, thật ngọt.”
Trần Mộc: …
Năng lực lý giải của lão đại có phải là quá mức siêu thực rồi không? Cô chỉ mời anh ăn bánh kem, có mời anh ăn đậu hũ đâu chứ!!
Nhưng Kỳ lão đại còn chưa đã ghiền, nhanh chóng cúi đầu hôn cô.
Là một đôi môi mang theo vị ngọt ngào của chocolate.
Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến một chuỗi âm thanh trầm trầm: “Tiên sinh, cậu ở trên đó làm gì?”
Kỳ Uyên: …
Trần Mộc: ….
Nơi này thực ra là có giám sát viên nha!!!