Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn vội vàng xuống xe, ném quần áo Quý Văn Nghiêu vừa mua vào tủ quần áo, hoàn toàn không nghĩ sẽ mặc.
Quý Văn Nghiêu này rốt cuộc bị sao vậy, bạn gái mới, bạn gái cũ ôm không xuể, nhưng luôn có những hành động ái muội mờ ám với mình như vậy?
Mặc kệ anh ta muốn làm gì, về sau nên trốn càng xa càng tốt. Lâm An Nhàn thấy né tránh không xong, nói thẳng không xong, chi bằng tránh né không gặp mặt anh ta vẫn là tốt nhất.
Sau sự tình lần trước được Quý Văn Nghiêu công khai bênh vực, Dương Quân nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, tinh thần khôi phục không ít. Vương Thu Tĩnh cũng cười toe toét nhìn đống quần áo Quý Văn Nghiêu mua cho Dương Quân.
Sau hôm đó, Quý Văn Nghiêu và Dương Quân cũng hẹn hò hai lần, nhưng không được bao lâu Quý Văn Nghiêu cảm thấy phiền muộn, lại lái xe đến nhà họ Phó.
Vương Thu Dung thấy Quý Văn Nghiêu đến, nhiệt tình mời vào nhà bưng trà lấy hoa quả.
Quý Văn Nghiêu khách sáo: "Cháu tiện đường ghé qua thăm dì dượng Hai, cũng không mang gì tới.”
“đã nói rồi, cháu đừng khách sáo như vậy, dì Hai sẽ giận, lúc nào dì cũng hoan nghênh cháu tới chơi, nhưng không cho mang quà cáp gì đến đâu nghen."
Quý Văn Nghiêu cười đáp ứng, hỏi thăm Phó Nham.
“Suốt ngày ông ấy đều lang thang bên ngoài, hẳn là đang ở công viên, tới giờ cơm sẽ về thôi."
Hai người nói chuyện phiếm, Quý Văn Nghiêu đoán cũng gần tới giờ Lâm An Nhàn tan tầm, muốn nhìn mặt cô một cái rồi đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy anh nên ở lại ăn tối rồi hãy về.
Vương Thu Dung còn ước gì Quý Văn Nghiêu lưu lại ăn cơm, cười nói: "Cháu xem tivi đi, dì đi nấu cơm, mấy bữa nay Minh Hạo đi công tác, vừa lúc cháu lưu lại tâm sự cùng dì dượng.
Nhưng mãi đến khi Phó Nham cũng đã trở về, đồ ăn đều đã dọn lên bàn, vẫn không thấy bóng dáng Lâm An Nhàn.
Quý Văn Nghiêu nhịn không được hỏi: "không cần chờ chị dâu sao?”
“không cần chờ đâu, cháu mau ăn đi.” Vương Thu Dung vừa nói vừa gắp rất nhiều thức ăn bỏ vào chén Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu ăn cơm hoàn toàn không biết ngon, ngồi mãi thấy cũng đã chin giờ tối rồi, không tiện ngồi thêm nữa, nên đứng dậy cáo từ.
……………..
“An Nhàn, tôi không biết cảm ơn cô thế nào, mới hơn một tháng Lâm Húc đã đưa tôi gần một ngàn đồng, cậu ấy còn nói nếu tôi mua thêm máy chụp ảnh tốt sẽ kiếm được nhiều hơn.” Tôn Bằng tươi cười đưa Lâm An Nhàn đến tận cửa.
“Suốt đường đi anh đã cảm ơn tôi không biết bao nhiêu lần, mời tôi bữa cơm là được rồi, anh cố học kĩ thuật thật giỏi, số tiền trong tương lai không chỉ một ngàn đồng đó đâu.”
An Nhàn còn xa lạ gì Lâm Húc, nó đưa Tôn Bằng một ngàn chắc chắn cũng lưu lại ngàn rưỡi, sao có thể mặt dày nhận lòng biết ơn của người ta.
Tôn Bằng lại nói: "Đây là tấm lòng của vợ tôi, nhất định phải mời cô ăn cơm rồi.”
“anh mau về nhà đi chuyện đó để nói sau.” Lâm An Nhàn vào cửa phất tay tạm biệt Tôn Bằng.
Tôn Bằng nhìn theo Lâm An Nhàn vào cửa mới xoay người đi về.
Quý Văn Nghiêu nhìn đồng hồ điểm mười một giờ, người phụ nữ này giỏi thật thừa dịp chồng đi công tác, ở nhà léng phéng với đàn ông khác đến nửa đêm mới về!
Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe cực kỳ giận dữ, từ khi anh rời khỏi nhà họ Phó, thấy trễ đến vậy rồi mà Lâm An Nhàn vẫn chưa về nên có chút không yên lòng, vì thế vẫn ngồi trên xe để chờ, không nghĩ lại được chứng kiến hình ảnh làm mình nổi giận như thế! Ngồi thêm một lát, mới hờn dỗi lái xe rời đi.
Từ khi phát hiện Lâm An Nhàn"qua lại" với người đàn ông khác, lòng của Quý Văn Nghiêu rối như tơ vò, ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng lúc nào cũng hừng hực lửa giận, sau khi đem mọi chuyện suy nghĩ từ đầu đến đuôi, cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa, nên cứ cách ngày là chạy xe đến nhà họ Phó.
Sau khi công tác trở về, Phó Minh Hạo phát hiện có chút kỳ quái, Quý Văn Nghiêu gần như mỗi ngày đều đến nhà mình ăn cơm, không phải anh ta luyến tiếc chút đồ ăn nước uống, nhưng không hiểu sao người có danh vọng gia thế như Quý Văn Nghiêu lại coi trọng nhà mình như thế, gần như sắp biến thành người chung một nhà rồi.
Nhưng cơm này Quý Văn Nghiêu cũng không phải ăn không trả tiền, anh ta giới thiệu cho Phó Minh Hạo một vài bạn bè, ký kết không ít hợp đồng buôn bán, phần trăm lợi nhuận trích từ những hợp đồng đó đều không phải là con số nhỏ, nên hiện giờ Phó Minh Hạo xem Quý Văn Nghiêu như anh em ruột thịt.
Quý Văn Nghiêu hiện tại vốn cùng không còn ghét Phó Minh Hạo, ngược lại cảm thấy anh ta vô cùng đáng thương, ngay cả vợ mình còn không giữ được, còn đứng đó cười hi hi ha ha như thằng ngốc, bởi vì thấy tội nghiệp nên mới giúp đỡ Phó Minh Hạo, Lâm An Nhàn này đúng là khinh người quá đáng.
Hôm nay lại làm ca đêm, Tôn Bằng vẫn đưa Lâm An Nhàn đến cửa khu chưng cư như hằng ngày, cầm gói quà đưa cho Lâm An Nhàn.
"Đừng từ chối nha.”
Lâm An Nhàn đành tiếp nhận: “anh cảm ơn vợ anh giùm tôi nhé, tôi có giúp gì đâu mà đưa quà cáp chứ.”
“Nhân lúc nghỉ trưa nên cô ấy đi mua, cũng không phải cái gì đáng giá, cô mang chơi đi.”
Thấy Lâm An Nhàn đi vào cửa, Tôn Bằng cũng xoay người đi.
Lâm An Nhàn vừa lên lầu hai, bị di động đột nhiên vang lên dọa hết hồn, bắt máy thì lại là Quý Văn Nghiêu gọi tới.
“Alo.”
“cô ra cửa đi."
“anh nói gì?” Lâm An Nhàn không hiểu ý của Quý Văn Nghiêu.
“Tôi nói cô xuống lầu, ra cửa, tôi chờ!” Giọng Quý Văn Nghiêu gay gắt khó chịu.
Lâm An Nhàn cau mày: "Trễ thế này còn tìm tôi làm gì, tôi không xuống đó không tiện đâu.”
“Diễn trò với tôi phải không? Nãy giờ tôi vẫn theo dõi cô đó, cô còn chưa vào nhà đúng không, mau xuống đây, bằng không đừng trách tôi trở mặt.”
Trở mặt gì chứ, nói như mình sợ anh ta lắm, nhưng lại nghĩ chắc có chuyện gì gấp nên trễ thế này Quý Văn Nghiêu còn tìm mình! Vẫn quyết định gặp anh ta.
Đến cửa, quả nhiên thấy xe Quý Văn Nghiêu, nhưng vừa rồi mình đâu có thấy xe đậu ở đây, không biết anh ta núp ở chỗ nào nữa.
Đến bên cạnh xe, Lâm An Nhàn hỏi: "anh tìm tôi làm gì?”
“Lâm An Nhàn, cô bình tĩnh quá nhỉ, bị tôi bắt tại trận rồi vậy mà cũng không khẩn trương? Lên xe đi, chúng ta nói chuyện.” Quý Văn Nghiêu cười nhạt.
“Lên xe làm gì, anh nói gì tôi không hiểu, tại sao tôi phải khẩn trương.”
“không lên xe thì thôi, dù sao người chột dạ cũng không phải tôi!” Quý Văn Nghiêu nói xong mở cửa xuống xe, đứng đối mặt với Lâm An Nhàn.
“Giải thích đi, người đàn ông kia là ai?”
“Người đàn ông nào?” Lâm An Nhàn bị hỏi đến ngơ ngác.
“Còn giả bộ! Người vừa đưa cô về là ai, mỗi ngày cô đều ở chung với gã ta đến khuya, chẳng lẽ khôngcó gì để giải thích với tôi sao?” Quý Văn Nghiêu châm chọc.
Lâm An Nhàn đến lúc này mới hiểu Quý Văn Nghiêu đang nói về ai.
“Đó là đồng nghiệp đưa tôi về nhà, làm sao vậy?”
“Hỏi tôi làm sao à, hai người suốt ngày quấn quýt với nhau đã làm những gì rồi? Gã đó không biết cô đãcó chồng?”
Lâm An Nhàn dù có giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng không chịu nổi Quý Văn Nghiêu đột nhiên chỉ trích, huống chi chuyện đó lại liên quan đến danh dự của mình.
“anh nói bậy bạ gì đó, đó là đồng nghiệp của tôi, vì tiện đường nên anh ấy mới đưa tôi về, liên quan gì không? anh có tư cách gì mà chất vấn sinh hoạt cá nhân của tôi? Minh Hạo cũng đâu phải không biết chuyện này, tôi cần gì phải giải thích với anh?"
“cô biết bây giờ là mấy giờ không, công ty cô xa lắm sao, đưa về mà trễ như vậy? cô nghĩ Quý Văn Nghiêu tôi cũng ngu ngốc như Phó Minh Hạo? Hôm nay cô phải giải thích rõ ràng cho tôi, cô và anh ta có quan hệ như thế nào? Muốn tìm tình nhân thì ít ra cũng tìm sao cho coi được, lấy chồng đã không ra gì rồi, mà thằng đó tôi thấy còn thua cả Phó Minh Hạo!”
“Quý Văn Nghiêu anh câm mồm cho tôi! Đừng ăn nói lung tung, tôi làm ca đêm thì giờ này tan tầm là bình thường, ngoài ra, dù tôi có muốn làm gì cũng không liên quan gì đến anh, tôi không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với anh!!” Lâm An Nhàn thật sự đã bị Quý Văn Nghiêu chọc giận.
Quý Văn Nghiêu cũng tức giận: "Cứ coi như cô tan tầm đúng giờ đi, vậy vừa rồi gã ta đưa cái gì cho cô, lấy ra cho tôi xem!”
Lâm An Nhàn sao có thể đưa cho anh ta, xoay người bỏ đi, lại bị Quý Văn Nghiêu tóm lại, trực tiếp đoạt lấy gói quà.
Quý Văn Nghiêu mở ra thấy bên trong là một chiếc lắc tay bằng thạch anh tinh xảo, cười khẩy nói: “Đồng nghiệp bình thường mà sau khi tan ca về, còn rủ nhau dạo phố mua mấy thứ này? Lâm An Nhàn, cô ngốc hay tôi khờ?”
Lâm An Nhàn tức giận đoạt lại: "anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, tôi không thẹn với lương tâm là được! anh lo nhầm chỗ rồi, tôi không phải Dương Quân, tôi là vợ Phó Minh Hạo!”
nói xong, đi về hướng khu chung cư.
Nhưng không ngờ lại bị Quý Văn Nghiêu kéo giật lại, Lâm An Nhàn giận đến tái mặt: "Quý Văn Nghiêu, buông tay ra, đây là cửa nhà tôi, anh lôi lôi kéo kéo kiểu này, bị người khác thấy thì sao?"
Quý Văn Nghiêu tức giận đến bốc khói: "Tôi cứ kéo đó thì sao? Chỉ một chiếc lắc dỏm đó mà cô chung tình đến vậy à? cô làm ơn mở mắt to lên một chút được không? Chọn chồng đã không ra gì, đến chọn tình nhân cũng tìm một thằng vô dụng đến để chọc tôi tức chết? Tôi có chỗ nào không bằng họ, mà côtình nguyện chọn loại rác rưởi đó chứ nhất quyết không chọn tôi?”
Câu nói đó vừa thốt ra, thời gian lập tức ngừng chuyển động, Lâm An Nhàn giật mình trợn mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, mà Quý Văn Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người.
thì ra Quý Văn Nghiêu đối với mình vẫn còn loại tâm tư đó. Kỳ thật sau khi làm rõ chuyện trước kia, nhìn thái độ của Quý Văn Nghiêu đối với mình cô đã thấy có gì đó không đúng nên cố ý không hề giữ chút hình tượng gì trước mặt anh ta, không ngờ anh ta không thèm để ý chút nào, bây giờ còn quá đáng hơn, dùng tư thế như bắt kẻ thông dâm tại giường để thẩm vấn mình!
Quý Văn Nghiêu cũng khiếp sợ bởi lời nói mình vừa thốt ra theo bản năng, đến bây giờ anh đã hiểu thời gian qua anh cứ bồn chồn không yên, cư xử lạ thường là do đâu. thì ra trong thâm tâm mình đối Lâm An Nhàn tới bây giờ vẫn không buông tay, mà vẫn luôn mong chờ cơ hội để hai người có thể ở bên nhau, mà loại ý nghĩ đó phải đến khi anh nhìn thấy cô đi bên cạnh người đàn ông khác, nó mới tự bộc phát theo bản năng.
Lặng im trong chốc lát, Lâm An Nhàn dùng sức hất tay Quý Văn Nghiêu, nghiêm mặt: "Vô sỉ, anh khôngnghĩ Dương Quân sẽ thất vọng sao!”
Lâm An Nhàn nói xong bỏ chạy vào nhà, Quý Văn Nghiêu vào trong xe, liên tục đập đầu vào tay lái xe, phỉ nhổ chính mình: Quý Văn Nghiêu, mày điên rồi ư? Lâm An Nhàn đã kết hôn, mà mày còn dám nói ra những lời nói đó? không được, nhất định phải loại bỏ ý định đó ra khỏi đầu!
Quý Văn Nghiêu ngẩng đầu, rút điếu thuộc ra châm lửa và rít một hơi thật sâu, híp mắt nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng, nếu mình đã quyết định nhịn đau buông tay, đương nhiên càng không thể để thằng đàn ông khác tự nhiên mà hưởng lợi được!