Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 18




Lâm An Nhàn nghĩ Quý Văn Nghêu rơi rớt hoa đào không ít a, đương nhiên là trừ mình ra. Dương Quân vừa tố khổ xong, Quý Văn Nghêu bên này lại vương vấn bụi hoa, ý tứ của hắn là muốn chia tay Dương Quân sao? Mà sao ai cũng nói với mình, chuyện giữa bọn họ liên quan gì mình?

Đợi lâu không thấy Lâm An Nhàn "động đậy", Quý Văn Nghêu mất kiên nhẫn: “Tôi đang nói chuyện, cô sao lại không nghe?”

Lâm An Nhàn hỏi: "Vậy anh có tính toán gì, tôi không muốn tham gia vào chuyện của hai người.”

Quý Văn Nghêu kỳ quái liếc nhìn Lâm An Nhàn: “Liên quan gì Dương Quân, tôi đang nói với cô mà.”

Càng nói càng không thông, bạn gái cũ của hắn trở về quan hệ gì mình mà nói? Lâm An Nhàn cảm thấy mình cùng Quý Văn Nghêu căn bản không có tiếng nói chung.

“Cô tưởng tôi nhờ cô nói với Dương Quân là tôi muốn chia tay?”

Lâm An Nhàn gật đầu, nếu không phải thì kể chuyện này với mình làm gì.

“Đầu óc cô cả ngày nghĩ cái gì vậy, tôi chia tay bạn gái phải nhờ cô nói sao?”

“Vậy anh nói tôi biết làm gì?” Lâm An Nhàn mất hứng, khi không bị mắng là ngốc tử.

Quý Văn Nghêu cũng không biết mình nghĩ gì nữa? Hắn gặp Trần Mộng Khiết khi mới phát triển sự nghiệp, hai người đều thưởng thức lẫn nhau. Gắn bó khoảng nửa năm, Trần Mộng Khiết muốn xuất ngoại trải nghiệm, hắn đưa cho nàng một số tiền và chia tay.

Đột nhiên, Trần Mộng Khiết trở về, tỏ vẻ muốn tái hợp. Lúc ấy, hắn cười nói đã có bạn gái, nhưng Trần Mộng Khiết thẳng thắn tuyên bố nam chưa hôn, nữ chưa gả chuyện gì cũng có thể thay đổi, mạnh mẽ muốn phân thắng thua. Hắn dở khóc dở cười, nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện Trần Mộng Khiết, nên hạn chế không liên lạc với Dương Quân.

Về phần sao lại tìm Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu cũng không rõ, hắn chỉ muốn nói với ai đó, một phần cũng muốn biết phản ứng của Lâm An Nhàn, bất quá hiện tại xem ra … lại tự đa tình.

Lâm An Nhàn cũng không ngu ngốc, thấy Quý Văn Nghêu không nói lời nào cũng đoán được vài phần, không nghĩ mình đáng tin tưởng đến như vậy?

“Có lẽ cô ấy hối hận nên trở về tìm anh?” Chẳng lẽ nữ nhân kia ngắm vào tài sản của Quý Văn Nghêu.

“Cô thấy chuyện này thế nào?” Quý Văn Nghêu hỏi Lâm An Nhàn.

“Tính tình Dương Quân thế nào anh hẳn rõ hơn tôi, nếu bạn gái cũ của anh trở về không phải vì tiền, thì phải hỏi bản thân anh nghĩ thế nào.”

“Cô không nghĩ, không hối hận?”

Như thế nào lại "chỉa súng" đến mình nữa rồi?

“Không phải hối hận hay không, hiện tại chính là cố gắng cải thiện điều kiện sống thôi.”

Đúng vậy, căn bản không có ấn tượng, nói gì đến hối hận, nói qua nói lại lại nhắc tới chuyện cũ.

“Tôi không muốn tái hợp, nhưng không biết từ chối thế nào, cô ấy rất cố chấp nên không dễ dàng từ bỏ.”

Thật phiền toái, loại nữ nhân này rất can đảm, bất chấp tất cả theo đuổi nam nhân mình thích, Dương Quân nếu biết lại thương tâm... Ay...

Nghĩ đến Dương Quân lại thở dài, lấy lại tinh thần phát hiện tay Quý Văn Nghêu đang sờ mặt mình.

Lâm An Nhàn giật mình tránh thoát, người này lại nổi tật xấu.

Quý Văn Nghêu gặp Lâm An Nhàn né tránh cũng không sinh khí, cười nói: "Lo lắng cho tôi sao? Chuyện này dù có chút khó giải quyết, nhưng tôi chỉ lo Dương Quân suy nghĩ lung tung, có thời gian cô giúp khuyên nhủ cô ấy.”

Ai lo lắng cho hắn chứ, mình là nghĩ thay Dương Quân, tên Quý Văn Nghêu này không phải quá đề cao bản thân chứ!

Sau đó, không đợi Lâm An Nhàn trả lời, Quý Văn Nghêu lại hỏi: “Tình cảm của cô và Phó Minh Hạo rất tốt nhỉ?”

“Đương nhiên, anh hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, hôm đó tình cờ thấy hai người thân mật nên hỏi thôi, hơn nữa dáng người cô nhìn cũng được đó.”

Lâm An Nhàn lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, không nói nên lời.

Quý Văn Nghêu thích thú nhìn bộ dáng muốn phát hoả của Lâm An Nhàn, kề sát mặt Lâm An Nhàn thấp giọng hỏi: “Thẹn thùng?”

Đây là quấy rầy? Lâm An Nhàn hoàn toàn bị chọc giận.

“Làm gì vậy, có chuyện gì thì nói, nếu không tôi đi về.” Lâm An Nhàn tựa vào kính xe vội vàng nói.

Quý Văn Nghêu biết mình có chút đường đột, biết thân biết phận ngồi lại ngay ngắn.

“Tôi không ý gì khác, tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi tự về.” Lâm An Nhàn dùn dằn xuống xe.

Quý Văn Nghêu nhíu mày, không hài lòng về hành vi khác người của mình!

Vương Thu Dung vẫn chưa về, Lâm An Nhàn vào phòng, hoang mang nhìn mình trong gương.

Nửa ngày trôi qua…. nghe tiếng Vương Thu Dung trở về mới hoàn hồn đứng lên làm cơm chiều.

Dương Quân mấy ngày nay đều thấp thỏm không yên, chẳng lẽ trong lòng Quý Văn Nghêu chân chính bạn gái cũng không bằng một nữ bằng hữu? Sao không thể cùng mình chiêu đãi?

Càng nghĩ càng giận, không nguyện tiếp tục bị Quý Văn Nghêu “dắt mũi”, vừa lúc sắp nghỉ hè, tính toán thời gian tới công ty Quý Văn Nghêu. Bất quá, tới một mình lại sợ hắn phật ý, nên nghĩ tới Lâm An Nhàn …

“Chị còn ở cơ quan sao?”

“Không, hôm nay làm ca đêm nên chị đang ở nhà.” Dương Quân không phải muốn tìm mình tâm sự nữa chứ.

“Tốt quá, lát nữa em qua nhà chị, khi đến em điện thoại chị xuống dưới nhé.”

Lâm An Nhàn bất đắc dĩ thở dài, tối thiểu phải nói đi đâu chứ, không hỏi ý kiến mình liền tự quyết định. Dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn thay quần áo đến phòng khách ngồi chờ Dương Quân.

Vương Thu Dung nghe Lâm An Nhàn muốn ra ngoài cùng Dương Quân thì nở nụ cười: “Nên như vậy, Dương Quân là tương lai mệnh phú quý, cùng nó ra ngoài khẳng định không để con mất một đồng, không chừng còn mua cho con không ít quần áo!” Vương Thu Dung nói xong hớn hở về phòng.

Lát sau, nhận điện thoại của Dương Quân, Lâm An Nhàn vội vàng xuống lầu, bước vào chiếc taxi đang đứng đợi trước cửa tiểu khu: “Chúng ta đi đâu?”

Dương Quân cười nói: "Trước giờ em chưa từng tới công ty Văn Nghêu nên đi một mình sẽ không hay lắm, nghĩ chị từng tới nên quen thuộc đường lối.”

Thật là, chạy không khỏi trời nắng mà, vốn sợ Quý Văn Nghêu nhỏ mọn tính toán nợ cũ, nên cố ý tránh mặt, không nghĩ lại bị Dương Quân "lôi" đến trước mặt hắn. Dù vạn lần không muốn, bất quá Lâm An Nhàn là người chưa từng nói "không” với ai.

Đến nơi, Lâm An Nhàn dẫn Dương Quân lên tầng 15, nghĩ bạn gái tới gặp bạn trai không nhất thiết phải hẹn trước nên: "Em điện thoại để hắn ra đón, nhớ là đừng nói chị cũng cùng đến.”

Dương Quân hít một hơi thật sâu mới điện thoại cho Quý Văn Nghêu.

Quý Văn Nghêu buông di động, nhìn Trần Mộng Khiết đang ngồi xem tạp chí trên sôpha.

“Đột nhiên lại nhìn em như vậy, tới giờ nghỉ trưa rồi mau đi ăn cơm thôi.” Trần Mộng Khiết buông tạp chí đứng lên.

Quý Văn Nghêu liền nói: "Trưa nay anh có việc, em về trước đi. Mộng Khiết, chuyện gì đã qua thì cho qua đi, chúng ta vẫn là bằng hữu, là anh em.” Hắn không muốn thương tổn Trần Mộng Khiết.

Trần Mộng Khiết lại kiên định: “Văn Nghêu, em không tin tình cảm trước đây của chúng ta anh đều quên hết, em nghe bọn Đinh Triết nói, bạn gái hiện tại là do cha mẹ sốt ruột bắt ép nên anh mới thân cận, sao lại chọn một nữ nhân mà mình không yêu! Dù sao em vẫn kiên trì không thể buông tha, anh đừng quá sớm quyết định!”

Quý Văn Nghêu không biết nói gì nữa, đứng lên chuẩn bị xuống lầu.

Trần Mộng Khiết theo sát: “Cô ấy tới tìm anh sao, không phải mấy ngày nay không gặp mặt anh nên nổi tâm nghi ngờ? Vừa lúc em cũng muốn gặp một lần, yên tâm em sẽ không thất lễ.”

Dương Quân vừa khẩn trương không biết mình đến đây có hay không làm Văn Nghêu phản cảm, lại có chút hưng phấn khi Quý Văn Nghêu đích thân xuống đón, tương đương trước mặt nhân viên thừa nhận thân phận của mình.

Cửa thang máy vừa mở, Dương Quân tươi cười đi qua, nhưng vừa nhìn đến nữ nhân kiều diễm theo sau Quý Văn Nghêu sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Quý Văn Nghêu biểu hiện thật tự nhiên, ôn hòa hỏi: "Em như thế nào lại đây?"

Dương Quân ngoài mặt miễn cưỡng tươi cười, bất chấp bình thường rụt rè: "Lâu không gặp, em nhớ anh nên ghé qua.”

“Nha đầu ngốc, lại tự mình chạy tới. Giới thiệu với em, đây là Trần Mộng Khiết bạn anh từ nước ngoài mới về. Mộng Khiết, đây là cô giáo Dương Quân, bạn gái anh”

Dương Quân bị Quý Văn Nghêu một câu nha đầu ngốc, cảm động suýt khóc, thở sâu, giơ tay ra với Trần Mộng Khiết, có lễ nói: "Nhĩ hảo.”

Chỉ cần Quý Văn Nghêu không thừa nhận, nữ nhân này làm thế nào cũng là danh không chính ngôn không thuận.

Trần Mộng Khiết tự nhiên hào phóng bắt tay Dương Quân, cười nói: “Nhĩ hảo, nguyên lai là một lão sư đáng tôn kính nha, tôi và Văn Nghêu là bằng hữu lâu năm, lần này trở về là muốn hắn dẫn tham quan nhiều nơi nên mong Dương lão sư không phiền.”

Buông tay ra, lại đối Quý Văn Nghêu nói: "Văn Nghêu, không bằng chúng ta cùng Dương lão sư ăn cơm trưa."

Trốn ở chỗ rẽ, Lâm An Nhàn vẫn luôn liếc mắt theo dõi trận tuyến tình địch gây cấn. Nghe cuộc đối thoại, Lâm An Nhàn biết Trần Mộng Khiết là người không dễ chọc. Nữ nhân này thật lợi hại, lời nói tuy khách sao có lễ, nhưng từng câu từng chữ đều phủ nhận sạch sẽ quan hệ giữa Dương Quân và Quý Văn Nghêu, không phải ngấm ngầm ám chỉ Dương Quân không được quấy rầy cô ta và Quý Văn Nghêu sao. Không biết Dương Quân ứng phó được không?

Quý Văn Nghêu sao có thể để ba người cùng ăn cơm, nghĩ nên đưa Dương Quân trở về trước rồi nói sau, vừa muốn mở miệng dư quang liền thấy đầu Lâm An Nhàn nhấp nhô bên kia. Vì thế hỏi Dương Quân: “Em đến một mình?”

“Không phải, em đến cũng chị dâu, sợ đến không có anh hoặc anh đang bận, vả lại cũng định cùng chị dạo phố.” Dương Quân không nghĩ nói dối Quý Văn Nghêu.

Ai…. không phải đã dặn nếu tốt lành thì không cần đề cập đến mình sao, thế nào liền quên! Lâm An Nhàn nghe Dương Quân trả lời liền nóng nảy.

Quý Văn Nghêu cười gật đầu, xoay người đối Trần Mộng Khiết nói: “Mộng Khiết hôm nay không ăn cơm với em được.”

Dĩ nhiên là Trần Mộng Khiết không đáp ứng, chuẩn bị mở miệng tranh cãi thì thấy Quý Văn Nghêu lạnh như băng nhìn mình, nhất thời lạnh cả người, nàng biết đây là dấu hiệu Quý Văn Nghêu muốn tức giận. Chẳng lẽ mình theo sát quá sao? Thôi vậy, nên đổi chiến thuật lơi lỏng một chút, chủ yếu vẫn là chất lượng, không muốn chọc Quý Văn Nghêu sinh khí, Trần Mộng Khiết thỏa hiệp: “Vừa lúc chiều nay còn có cuộc hẹn, hẹn ngày khác gặp mặt, đi trước.”

Dương Quân thật cao hứng, xem ra Quý Văn Nghêu vẫn coi trọng mình!

Sau khi Trần Mộng Khiết vào thang máy, Quý Văn Nghêu đến chỗ Lâm An Nhàn đang núp, Lâm An Nhàn không cam lòng đành phải chui ra.

“Chị dâu sao lại trốn ở đây?” Quý Văn Nghêu hưng trí nhìn Lâm An Nhàn, ánh mắt phát sáng không ít.

“Tôi đưa Dương Quân tới, hai ngươi đã gặp mặt rồi, tôi về trước.”

Quý Văn Nghêu sao có thể khinh địch thả Lâm An Nhàn đi, thân thủ cản đường.

“Cùng ăn cơm đi, không phải còn muốn dạo phố sao? Hôm nay anh làm người tốt đưa em và chị dâu đi, muốn cái gì cứ chọn, anh trả tiền.”

Dương Quân cũng đi tới nắm cánh tay Lâm An Nhàn ngọt ngào cười: “Chị đi cùng đi, Văn Nghêu đã nói như vậy, chúng ta không thể tha cho anh ấy!”

Lâm An Nhàn bị Dương Quân lôi kéo cùng Quý Văn Nghêu vào thang máy xuống lầu.

Ba người đi ăn cơm, sau đó Quý Văn Nghêu lái xe đến trung tâm thương mại. Thấy Dương Quân tuy cao hứng, nhưng không dám chọn cái gì đắt tiền, mà Lâm An Nhàn thì hoàn toàn cự tuyệt, Quý Văn Nghêu tự mình đi vào nhũng cửa hiệu nổi tiếng.

Hôm nay, Dương Quân thấy mình như sống trong mơ, không nghĩ Quý Văn Nghêu tận tình như vậy.

Sau khi Dương Quân đi thử quần áo, Quý Văn Nghêu đến bên Lâm An Nhàn hỏi: “Sao không thử, tiết kiệm tiền dùm tôi?”

Lâm An Nhàn lắc đầu: “Tôi không cần, cám ơn.”

“Cô có ý gì, chẳng lẽ tôi không có tư cách mua quần áo cho cô, hay chỉ Phó Minh Hạo mới có quyền mua?”

Liên quan tới hắn sao, Lâm An Nhàn bình tĩnh nói: “Minh Hạo mua không nổi, thật sự tôi không thích cái gì, đi làm mà mặc những quần áo này người khác sẽ nghĩ tôi mặc hàng giả.”

“Hắn mua cái gì đều tốt? Cô không cần, có thể, bất quá tôi lại muốn mua!”

Không quản Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu bảo nhân viên gói lại những trang phục mình vừa chọn: “Dựa theo số đo của cô ấy, trực tiếp gói lại là được.”

Lâm An Nhàn nóng nảy, giỡn sao một cái cũng phải vài ngàn, trước thiên hạ tranh cãi lại không tốt nên vội vàng ngăn cản nhân viên: “Chờ một chút.”

Sau đó đối Quý Văn Nghêu nói: “Anh đừng tùy hứng được không?”

“Hoặc thử quần áo, hoặc trực tiếp mua, cô chọn đi.”

Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn Quý Văn Nghêu nói: “Tôi thử, bất quá tôi chỉ mua một cái.”

Quý Văn Nghêu cười: “Thử đi.”

Nhìn Lâm An Nhàn vào phòng thử, Quý Văn Nghêu trong lòng thoải mái ngồi trên sô pha, bất tri bất giác híp mắt cười.

Mua xong, Dương Quân sợ Lâm An Nhàn trễ giờ làm nên đề nghị về nhà.

“Cũng tốt, anh đưa em về trước, rồi tiễn chị dâu.” Quý Văn Nghêu cũng tán thành.

Ý Dương Quân là muốn đưa Lâm An Nhàn về trước, sau đó cùng Quý Văn Nghêu đi ăn cơm, không nghĩ Văn Nghêu nói như vậy, nhưng nghĩ hôm nay mình cũng nhờ vả nên không so đo.

Chờ Dương Quân xuống xe, Quý Văn Nghêu nhìn Lâm An Nhàn ngồi ở ghế sau: “Trưa nay cô ăn không nhiều lắm, là không hợp khẩu vị sao, nếu không chúng ta đến nơi khác ăn cơm chiều?”

“Không được, tôi còn có việc, đưa tôi về nhà là được.”

“Đi lâu như vậy không đói sao!” Quý Văn Nghêu không đáp ứng.

Lâm An Nhàn sợ Quý Văn Nghêu không đưa mình về, nhìn quanh thấy ven đường có bán thịt nướng, nhanh miệng nói: “Kia thịt nướng nhìn có vẻ ngon, anh mua cho tôi mấy xâu đi.” Quý Văn Nghêu nhìn cái sạp, nhíu mi hỏi: “Không vệ sinh, cô ăn cái này?”

“Thực sạch sẽ, tôi thích nhất cái này, thật muốn ăn.”

Quý Văn Nghêu dừng xe nói: “Cô lên ngồi phía trước, tôi đi mua.”

Lâm An Nhàn đành phải ngồi vào ghế bên cạnh tay lái, đợi Quý Văn Nghêu trở lại.

“Tôi chỉ mua mười xâu, bây giờ còn có thứ rẻ như vậy, mười xâu mười đồng.”

“Quá nhiều, cám ơn.” Lâm An Nhàn tiếp nhận.

“Cô đừng đối với tôi cái gì cũng cám ơn, vì thấy vui nên tôi mới mua, không phải cô đói bụng, sao không ăn?”

Này thịt phỏng chừng cũng không vệ sinh, Lâm An Nhàn cắn răng nuốt xuống.

“Lâm An Nhàn, cô ăn cái gì cũng không văn nhã? Cô xem nước sốt đều nhiễu xuống xe!” Lâm An Nhàn mới phát hiện mình cầm túi bị lệch.

Quý Văn Nghêu liếc nhìn Lâm An Nhàn không nói chuyện, không nhịn được cười.

Đậu xe ven đường, kéo tay Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu vừa tức vừa cười: “Tật xấu, sao lại dùng miệng liếm nước sốt nhiễu trên ngón tay?” Chính mình không câu nệ tiểu tiết, Quý Văn Nghêu còn không phiền, không chê mình ghê tởm a!

Nhìn Quý Văn Nghêu rút khăn tay giúp mình lau tay, Lâm An Nhàn càng ngày càng cảm giác có gì đó không ổn!