Đi khỏi bệnh viện , cô có thể đi đâu?
Về nhà sao? Nhỡ à bà hỏi cô sao lại khóc, cô phải trả lời thế nào? Nhỡ bà bà hỏi ba ba của Tiểu Vũ đâu? Cô lại phải trả lời như thế nào?
Không được, cô không thể về nhà... Bây giờ chắc cô chỉ có thể tới công trường mà thôi...
Đi làm việc cũng tốt, cô cần phải làm việc gì đó để dời đi lực chú ý ——
"cầu xin cô trả lại anh ấy cho tôi."
"Em muốn biết trong lòng anh có hay không có ... em, suốt thời gian qua có hay không yêu em? Nếu như còn thiếu cảm giác yêu, em sẽ cố gắng để anh yêu em."
Những lời nói của Hạ Lâm và Mại Khải từng lời hiện lên trong đầu cô, Lương Nhược Du tâm tính thiện lương, cô xoay người, nhìn cửa vào bệnh viện, nếu đã không có cảm giác với hắn, nếu không cảm động vì lời thề của hắn, nếu không như vậy, nếu chẳng nhiều dạng, cô tuyệt đối sẽ còn, tuyệt đối sẽ còn trốn hắn. Người mà sau sáu năm đều không thấy mặt, người mà sau sáu năm nữa, vô số sáu năm nữa không cần thấy mặt, như vậy lòng của cô sẽ không rung động nữa, sẽ không vì hắn mà đau đớn nữa?
Cô ngồi trên tắc xi đi vào công trường, tuy nói là đúng ngày, nhưng bởi vì công trình có bảng giờ giấc, các sư phụ không dám lơi lỏng, như trước ra sức công tác, huống hồ bọn họ đã làm việc nhiều năm, cho dù cô có việc xin phép, cũng đều có thể tự mình.
Chính là không nghĩ tới đến công trường, lại có Sơn ca ở đó, làm cho cô hoảng sợ.
Sơn ca cho rằng Kỳ Mại Khải vẫn còn ở trong lòng cô nên mới không tiếp tục theo đuổi, cô là người mà hắn để ý, biết được suy nghĩ của cô, đồng thời lựa chọn tôn trọng cô.
"Sơn ca? Sao anh lại ở Đài Bắc?"
"Anh muốn xem tiến độ công trình một chút, đúng rồi, chuyện lão Trương anh cũng có nghe nói ." Trương tiên sinh cũng có cung cấp cây cho hắn.
"Ác."
Sau vài giây trầm mực, Lâm DÂn Sơn nhịn không được hỏi: "Chuyện của các ngươi xác định sao?"
"Xác định chuyện gì?"
Lâm Dân Sơn gãi gãi đầu."Lão Trương nói em phải kết hôn ."
Cô sửng sốt, tâm như bị ai đó nhéo, cảm thấy được chính mình mau không thể hô hấp , cảm giác đau lòng thật là khó chịu, đúng vậy, cô tự nghĩ có lẽ sẽ lại kết hôn, nhưng hiện tại lại...
"Tôi không có kết hôn."
"Làm sao vậy?" Lâm Dân Sơn thấy bi thương trong mắt bạn.
"Anh ấy có bạn gái." Cô miễn cưỡng cười.
"Hạ tiểu thư , chuyện đó hắn vẫn chưa giải quyết sao?" Lâm Dân Sơn bị dọa!
Lương Nhược Du lắc đầu, hốc mắt ánh lệ hiện lên mong manh.
"Kia ý anh là anh còn có cơ hội rồi?" Lâm Dân Sơn không đánh lòng nhìn cô đau lòng, cố ý nói một câu vui đùa.
Cô nín khóc mỉm cười."Sơn ca, anh thật là..."
Lâm Dân Sơn rộng mở hai tay."Cười được là tốt rồi, nếu em cảm thấy vui vẻ rồi, hẳn là nên cho anh một cái ôm cảm tạ! Tuy không thể yêu mjau, nhưng mà làm huynh đệ cũng được chứ!"
Lương Nhược Du nghĩ tới những việc mà Sơn ca đã làm cho cô suốt mấy năm qua , nhịn không được đỏ hốc mắt, viecj làm của cô nếu không nhờ Sơn ca hỗ trợ đâu có thể được như ngày hôm nay, cô tuyệt đối không có được thành tích ngày hôm nay, hơn nữa hắn lúc nào cũng giúp cô được vui vẻ, là người bạn tốt nhất của cô!
Cô hào phóng ôm hắn, ôm thật chặt, dùng sức ôm hắn."Sơn ca, cám ơn ngươi!"
Đi theo Lương Nhược Du , Kỳ Mại Khải lại thấy được một màn, hắn ở ngoài phòng cấp cứu đã thấy cô lên xe rời đi, lập tuacs gọi xe khác theo đuôi, hắn muốn hỏi cô, Hạ Lâm nói: "Dù sao mẹ Tiểu Vũ cũng đã quyết định rời khỏi." Là có ý gì? Lại không ngĩ tới tới đây lại thấy được cảnh...
"Tiên sinh, muốn xuống xe sao?" Tắc xi lái xe hỏi.
"Không cần, phiền mang tôi tới một chỗ khác —— "
Kỳ Mại Khải nói giọng đau buồn, nói địa chỉ văn phòng hắn cho lái xe.
Hắn cần bình tĩnh nghĩ xem rốt cuộc trong đầu Nhược Du đã có suy nghĩ gì , mà văn phòng chính là nơi thích hợp để suy nghĩ việc này.
Châm chọc chính là, hắn tuy rằng bình tĩnh, tuy rằng thông minh, có thể đoán được, có thể nhìn thấu tâm tư mọi người, nhưng lại không đoán ra được suy nghĩ của người phụ nữ trong lòng mình.
Cô thương hắn sao?
Cô để ý hắn sao?
Thế sao cô lại có thể quyết tiệt chấm dứt quan hệ giữa hai người họ? Thế tại sao cô dễ dàng để người đàn ông khác ôm ấp mình như vậy?
Lương Nhược Du tuy lúc nào cũng để cảm xúc bày ra mặt, nhưng đôi khi lại giống như con diều bắt không được, nhiễu loạn sự bình tĩnh của hắn, làm cho hắn trở nên không thông minh, hay là do hắn đã yêu quá nhiều mà lại có thể thua trước mặt cô?
Kỳ Mại Khảinắm chặt nắm tay, từ trước đến nay chưa từng chịu phải cảm giác này...
Lương Nhược Du về đến nhà cảm xúc đã bình ổn lại, lại không thấy Kỳ Mại Khải.
"Mẹ còn nghĩ hai đứa cùng về?" Bà bà hỏi, bà còn chưa biết chuyện tai nạn xe.
Điềm xấu có vẻ như sắp tới, liền vọt tới diện thoại , hỏi nữ y tá chỉ dẫn của bệnh viện, lập tức gọi tới phòng cấp cứu ——
"Hắn có việc rời đi trước ?"
Sau khi trò chuyện cùng người của bệnh viện kết thúc nói chuyện , cô gọi Kỳ Mại Khải của di động, nhưng di động tắt máy, cô gọi tới văn phòng của hắn, văn phòng không ai nghe điện.
Mại Khải ở đâu? Hắn chạy tới đâu rồi ?
Lương Nhược Du nóng nảy, sao một người đang tốt như vậy lại biến mất cơ chứ?
"Mẹ, mẹ có số điện thoại của Hạ Lâm không?"
Bà bà sửng sốt."Số điện thoại của Hạ Lâm? Nhược Du a, sao con lại gọi tới bệnh viện?"
Lương Nhược Du không có tâm tư trấn an bà bà, sau khi tai nạn Kỳ Mại Khải đã đi đâu ? Hắn có được bình an không?
"Mẹ, co0n sẽ giải thích sau, mẹ có điện thoại của Hạ Lâm không?"
Bà Bà cô gắng nghĩ."mẹ có điện thoại của Trình luật sư, có lẽ Trình luật sư có điện thoại của Hạ Lâm, con chờ một chút, mẹ gọi đến hỏi —— "
Sauk hi bà bà hỏi xong, Lương Nhược Du liền gọi tới ——
"Co hỏi tôi Mại Khải ở đâu?"
Bây giờ là như thế nào? Tại sao cô ấy tìm người yêu lại hỏi cô?
Hạ Lâm về nhà, cô mới vừa thất tình, cô thực uể oải, tâm tư bỏ ra nhiều như vậy, vì cái gì mà Mại Khải lại không cảm thấy được?
Cho nên theo bản năng phản kích, cố ý nói dối."Thật buồn cười, tại sao tôi phải nói cho cô biết Mại Khải đi đâu? Mại Khải là bạn trai của tôi, cô phải tự mình hiểu lấy, mong cô hãy đúng mực được không? Hắn ở bên cạnh tôi, chúng tôi đang ở trên tắc xi, Mikan muốn tới nhà tôi, cô muốn cùng nói chuyện với hắn sao?"
Lương Nhược Du ngẩn người, lới nói vừa rồi như muốn đoạt đi hô hấp của cô."Không cần —— "
Cô mờ mịt buông điện thoại, vô lực ngã ngồi ở một bên sô pha ——
"Nếu thiếu mất cảm giác yêu, em liền cố gắng khiến cho anh yêu em."
Gạt người...
Ông trời, cô vì cái gì phải tin tưởng hắn? Cô che mặt, nước mắt chui qua kẽ tay mà chảy ra những vệt dài, sáu năm , cô thực cho rằng hắn còn yêu cô sao? Đương nhiên không có, hắn là một nam nhân có sự nghiệp, phải mấy trăm cái, mấy ngàn cái lương Nhược Du cũng không có vấn đề gì, huống chi nếu có cô, liền không có sự tồn tại của Hạ Lâm , Hạ Lâm mới là người quan trọng nhất, cô ta càng sẽ không nói cô là người thứ ba.
"Đừng khóc, đừng khóc, ai nha, rốt cuộc là có chuyện gì ? ! Nhược Du con đừng dọa mẹ ——" bà bà thấy con dâu chảy nước mắt, cả người liền sợ hãi.
Lương Nhược Du buông tay ra, lau quệt nước mắt."Mẹ, Mại Khải cùng Hạ Lâm ở một chỗ, không có việc gì , mẹ không cần lo lắng."
Cô đứng dậy trở lại trên lầu, nghe được giọng nói của Tiểu Vũ ——
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao mẹ lại khóc ? Đau bụng sao?" Tiểu vũ nhớ rõ hồi trước có lần mình bị viêm dạ dày , câu cũng đã khóc đến đau lòng.
Không có việc gì? Như vậy còn gọi không có việc gì? Bà không hiểu con bà đang nghĩ gì? Không phải đối với mẹ Tiểu Vũ tốt lắm sao? Tại sao lại chạy tới chỗ của Hạ Lâm? Bà bà vuốt hai má của cháu trai: "Mẹ không phải đau bụng, mẹ chỉ là tâm tình không tốt, Tiểu Vũ không cần tới làm phiện mẹ nha!"
Bà bà hành động nhanh chóng, bà bà phải gọi điện gọi con trai về, Mải Khải phải giải thích rõ ràng với cô, suy nghĩ chân chính của hắn là gì!
Bà gọi vào di động của con, không đáp lại, gọi vào di động Hạ Lâm thì tắt máy, tắt máy ——
Bà bà trừng mắt nhìn vào màn hình điện thoại. Điện thoại trong nhà rớt hư rồi sao? Làm sao có thể gọi thế nào cũng không được?"
Bà bà phiền lòng thở dài...
Lương Nhược Du tới lầu hai, cô đi đến cửa sổ sát đất, bầu trời tối đen , cả ngày hôm nay thật sự náo nhiệt, buổi sáng thì đấu tranh làm việc, buổi chiều thì bị đụng xe, buổi tối...
Cô hút hút cái mũi, buổi tối thì thương tâm.
Có lẽ như vậy mới đúng, hết thảy trở lại nguyên trạng, khi đó cô mới từ Hoa Liên quay lại Đài Bắc, hắn có bạn gái, cô tâm tình cũng rộng rãi, đương nhiên, nếu không bởi vì mỗi lời ngon tiếng ngọt , hư tình giả ý của Kỳ Mại Khải, cô tuyệt đối có thể càng rộng rãi...
Nếu như không có chuyện này, tâm tình của cô sẽ rất tốt.
Chính là, hiện tại đâu?
Yêu rối thì buông bỏ thế nào bây giờ?
Cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm như thế nào?
Cô còn dũng khí để cùng hắn ở chung sao?
Kỳ Mại Khải về nhà , một thân mùi rượu, cầm trên tay văn kiện, hắn không để ý tới mẹ đang chờ mình ở cửa, trực tiếp đi lên lầu hai, hơi thở lạnh lẽo, làm cho bà bà càng thêm lo lắng, đành phải đi theo cùng lên lầu, tiểu vũ theo phòng đi ra, nhìn đến ba ba đi vào phòng ——
"Tiểu vũ như thế nào còn chưa ngủ?" Bà bà hỏi.
"Ba ba đã trở lại, hắn nhất định có thể an ủi mẹ!"
Tiểu tổ tong đứng trước cửa phòng cha mẹ, mở ra một chút cửa phòng nhìn lén, nghĩ muốn xem một chút .
Lúc Kỳ Mại Khải tiến vào phòng ngủ, đã gặp cô đứng cạnh cửa sổ ——
"Tôi còn nghĩ tối nay cô sẽ không trở về?" Hắn lạnh lùng nói.
Lương Nhược Du không hiểu ý hắn, nhưng lựa chọn trực tiếp đánh trả."Tôi mới là người nên nói câu đó đấy chứ."
Cô tuy rằng khóc đỏ mắt, nhưng khí thế tuyệt đối không thua hắn!
Kỳ Mại Khải lãnh trào nói: "Như thế nào? Nghĩ rằng tôi sẽ ở bệnh viện không về nhà nữa sao?"
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cô sẽ không lôi chuyện này ra để cãi nhau."Tôi không hề có ý như vậy, huống hồ tôi đã hỏi bác sĩ, anh đã sớm rời đi."
Kỳ Mại Khải hừ lạnh một tiếng, không có nửa điểm cảm động, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia cảm động đối với cô đều đã chết sạch rồi, hắn bây giờ lạnh lung như đang trên tòa, làm Kỳ luật sư khiến cho người ta e ngại.
"Như thế nào? Cô quan tâm tôi?"
Lương Nhược Du không có khả năng để quan tâm, cãi nhau không phải là như vậy, thế nào cũng phải cãi nhau tới cuỗi cùng mới cam nguyện!
"Tôi không cần quan tâm anh." Có Hạ Lâm quan tâm anh là đủ rồi, nửa câu sau cô đau lòng đến nói không nên lời, chỉ có thể cậy mạnh nói. “ Đúng vậy mẹ hỏi tôi anh ở đâu."
Kỳ Mại Khải tự giễu nói: Đúng vậy a, cô không cần quan tâm tôi, dù sao những người quan tâm tôi đều không kém cô một cái." Hắn có mẫu thân, có đứa con, có rất nhiều bạn tốt, một chút cũng không kém một người không yêu hắn.
Lương Nhược Du nhịn nước mắt đang muốn tràn bên khóe mi, cô đấu không lại hắn, không thắng nổi sự thật tàn khốc kia—— hắn tuyệt không để ý đến cô.
Cô xoay người, còn muốn chạy ——
"Từ từ, trước ký nó." Hắn đem hiệp ước đưa cho cô.
"Đây là cái gì?" Lương Nhược Du cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Quyền giám hộ Tiểu Vũ ’. Cô trước ký nó, tôi sẽ đến chính vụ sở làm thủ tục."
Cô kinh hãi."Tôi sẽ không từ bỏ quyền giám hộ Tiểu Vũ! Vì cái gì anh muốn tôi ký cái này? !"
Hắn hừ lạnh một tiếng."Ký không phải tốt lắm sao? Cô có thể tới với cuộc sống cô mong muốn, không cần lén lút."
"Anh rốt cuộc đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi Tiểu Vũ, tôi sẽ không ký!" Lương Nhược Du hoàn toàn nghe không hiểu Kỳ Mại Khải đang nói cái gì.
Kỳ Mại Khải nhìn đến biểu tình trên mặt cô, mấy giờ trước biểu tình của cô không phải như thế, cô nở nụ cười ngọt ngào nép vào trong ngực của Lâm Dân Sơn,bộ dạng vui vẻ , ân ái.
"Nếu không ký, tôi sẽ bắt cô cùng Tiểu Vũ rời khỏi Đài Loan, tôi không cần cô ở tại chỗ này." Phải nói, hắn tình nguyện bắt cô và hắn ở cùng một chỗ, như vậy cô sẽ không cùng với nam nhân kgacs cười nữa, cũng sẽ không ôm nam nhan khác nữa.
"Vì cái gì? Nơi này có sự nghiệp của tôi, có bạn bè của tôi, tôi tại sao phải rời khỏi Đài Loan? !" Lương Nhược Du khẩn cấp muốn khóc, hắn hoàn toàn không giống như đang nói đùa, vì cái gì đột nhiên lại như vậy?
"Bạn bè?"
Kỳ Mại Khải lạnh lung con ngươi chứa đầy lửa giận."Cô đang nói đến Lâm Dân Sơn sao, ký vào đây , từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cô nữa, tiểu vũ cũng sẽ không tái trói buộc ngụ ở ngươi, ngươi tự do !"
Nước mắt của cô rơi xuống."Chuyện liên quan gì tới Sơn ca? ! Anh không muốn ôi ở lại Đài Loan, chính là không muốn tôi phá chuyện của anh và Hạ Lâm! Tôi sẽ không đi, cho dù phải đi, tôi cũng sẽ không đi nước ngoài, tôi muốn quay về hoa liên, tôi sẽ dẫn tiểu vũ cùng tôi đi hoa liên!"
"Nói đến nói đi đều là hoa liên, là bởi vì cái tên Sơn ca đó phải không? Có phải cảm thấy quay về Đại Bắc cảm thấy rất khổ phải không? Quan hệ của chúng ta, cái gia đình này cản trở chuyện tốt của cô cùng với tên sơn ca kia có phải hay không? !" Hắn giận không kềm được, thương tâm phẫn nộ như thủy triều bàn dâng lên.
Cô cũng phát hỏa, phải cãi nhau mới có thể có lợi, phương pháp duy nhất chỉ có."Đúng vậy, cái gia đình này không phải do tôi lựa chọn, chúng ta đã sớm ly hôn , chúng ta sớm liền không có bất cứ quan hệ nào , anh rõ ràng biết tôi sẽ quay về Đài Bắc chỉ là bởi vì tiểu vũ, nếu không bởi vì tiểu vũ tôi căn bản sẽ không quay về Đài Bắc, sẽ không cùng anh chung sống dưới một mái nhà, cũng sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa! Tôi có thể đi!" Cô giận dữ xoay người ——
Kỳ Mại Khải bắt lấy tay cô, hắn thực phẫn nộ, hắn nhíu mày."Cô có thể đi, có thể trở lại nơi Hoa Liên yêu thích của cô, có thể trở lại bên cạnh sơn ca của cô, nhưng là, đừng nói tôi không cảnh cáo cô, chỉ cần cô bước ra khỏi căn phòng này, tôi lập tức sẽ lấy quyền giám hộ Tiểu Vũ, cho cô cả đời đều không nhìn thấy thằng bé, lấy thực lực của tôi tuyệt đối làm được!"
Lương Nhược Du vừa buồn vừa giận nói: "Anh không thể làm như vậy!"
Hắn rống giận: "Thử hỏi, tôi vì cái gì không thể như vậy? !"
"Kỳ Mại Khải —— "
"Tiểu vũ!"
Tiếng hét của bà bà làm cuộc cãi nhau của hai người gián đoạn, bọn họ không hẹn mà cùng hướng tới chỗ phát ra âm thanh, nhìn đến bà bà hổn hển đứng ở cửa phòng."ầm ĩ như vậy! Tiểu hài tử đều bị các ngươi dọa chạy rồi!"
Dọa chạy? ! Tiểu vũ?
Hai người không nói hai lời lập tức liền xông ra ngoài, tiểu vũ chạy trốn thật nhanh, hắn không phải quay về phòng của hắn, mà là hướng tới cổng trước, lao ra bên ngoài ——
Lương Nhược Du kinh hãi, lớn tiếng la hét: "Tiểu vũ con đừng chạy, tiểu vũ —— "
Kỳ Mại chạy phía trước, lại không đuổi kịp cước bộ của đứa nhỏ, miệng hắn nhất nhéo, cảm giác đau đớn càng phát ra mãnh liệt ——
"Tiểu vũ —— "
Hắn nghe được tiếng của Nhược Du.
"Tiểu vũ a —— "
Hắn nghe được tiếng của mẹ hắn.
Hắn bịt miệng, dừng bước.
Bên tai là đầy tiếng gió, tầm mắt của hắn dần dần mơ hồ, suy nghĩ bay lên không, trước mắt nhìn đến chính là hình ảnh Nhược Du ôm Lâm Dân Sơn,mỗi hình ảnh đều giống nhau, rành mạch, không muốn xem cũng không được, Kỳ Mại Khải nhắm lại hai mắt, hôn mê——
Lương Nhược Du sợ hãi, cô hướng quay về bên cạnh hắn, hai đầu gối rơi xuống đất, ôm lấy kỳ Mại Khải, tại sao có thể như vậy?"Mại Khải ! Mại Khải! Đừng dọa em..."
Bà bà vọt lại đây."con trai a, tại sao có thể như vậy a? !"
"Mẹ, kêu xe cứu thương!" Lương Nhược Du khóc đến không thể tự khống chế.
Tiểu vũ nghe được thanh âm sau quay đầu lại, nhìn đến baba đang hôn mê nằm ở bên đường, hoảng sợ đứng sửng sờ ở tại chỗ ——
Xe cứu thương khẩn cấp đến, nhân viên cấp cuuws đem người bệnh lên cáng, đưa lên xe cứu thương, lương Nhược Du đi theo lên xe, Tiểu Vũ nắm tay mẹ khóc oa oa, xe cứu thương dùng tóc đổ nhanh nhất để đi.
Nhân viên cuuws hộ giúp Kỳ Mại Khải làm chẩn đoán bệnh, buông tai nghe xuống, nhíu mày nói: "Người bệnh từng gặp tai nạn sao?"
Lương Nhược Du lau nước mắt, nghĩ đến tai nạn buổi chiều."Buổi chiều có, vì né tránh một chiếc xe, nên khoongcaanr thận bị chạm vào đường bảo hộ... Bác sĩ, hắn làm sao vậy?"
"Người bệnh có hiện tượng xuất huyết trong, bởi bị va chạm lần nữa nền nội tạng bị thương , cần phải đưa bệnh nhân đi kiểm tra kĩ càng , cô có bẹnh án lần va chạm trước của bệnh nhân không?"
Cô gật gật đầu."Có chụp X quang, nhưng tôi không giữ kết quả kiểm tra..." Cô chỉ lo cùng hắn cãi nhau, chỉ lo tức giận, lại quên hỏi hắn thế nào, lương Nhược Du đột nhiên cảm thấy được rất áy náy.
Nhân viên cứu hộ đặt máy thổ ô xi, đồng thời nói về tình trạng của bệnh nhân.
Hai mắt của Lương Nhược Du lại đầy lệ, cô cầm tay của Kỳ Mại Khải, hôn vào tay hắn, nóng vội nhìn hai mắt nhắm chặt của hắn."Mại Khải đừng làm em sợ, anh không thể có việc, nghe thấy không, anh không thể có việc! Ông trời, van cầu ngài, đừng để anh ấy xảy ra chuyện, tôi không thể không có anh ấy..."
Cô một lần lại một lần gọi tên hắn, hai hang nước mắt của cô làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi...
Như là cảm ứng được của cô đang gọi, kỳ Mại Khải hơi hơi mở hai mắt ——
"Mại Khải!" Lương Nhược Du nín khóc mỉm cười.
"Đây là nơi nào..." Hắn cảm giác được độ xóc nảy của chiếc xe, chỉ cần chấn động lớn một chút, đều đã làm cho hắn đau đến nhíu mày.
"Chúng ta ở trên xe cứu thương, anh vừa mới té xỉu ."
Hắn suy yếu giơ tay đẩy mặt nạ o-xi ra."Tôi té xỉu ? Thế tiểu vũ đâu?"
Cô giúp hắn đeo lại cái mặt nạ o-xi."Tiểu vũ không có việc gì, anh đừng nói nữa, bác sĩ nói anh bị xuất huyết trong, buổi chiều bác sĩ không nói cho anh biết sao? Tại sao anh lại rời đi bệnh viện?"
"Anh không thời gian nghe, anh vội vả đuổi theo em..." Hắn lại đẩy mặt nạ o-xi ra, nhìn mặt cô đầy lệ, nghĩ đến so với việc bị đau do xuất huyết thấy cô khóc anh càng đau hơn ——
"Trả lời anh, em yêu anh không? Hay vẫn là yêu Sơn ca?"
Lương Nhược Du lại giúp hắn đeo lại cái mặt nạ o-xi."Anh sao lại hỏi như vậy? Không được nói nữa ."
Hắn tóm lấy tay cô, chính mình rất rõ ràng cả đời chỉ yêu mình cô, rồi lại đẩy mặt nạ o-xi."Anh đi sau xe của em, nhìn thấy em ôm hắn..."
Lương Nhược Du nghĩ đến cái ôm ở công trường, đối với thái đổ lên ná của hắn, nàng vừa tức vừa buồn cười, sau đó sẽ giúp hắn treo cái mặt nạ o-xi lên."Lại nữa, đây chẳng qua là cái ôm giữa bạn bè với nhau thôi, căn bản không có gì ám muội, nhưng anh, anh không phải cùng hạ lâm ở cùng một chỗ, muốn trải qua thế giới của hai người sao?"
Kỳ Mại Khải hừ lạnh một tiếng đau đến nhíu mày."Tôi quay trở về vắn phòng soạn thảo hiệp ước rồi cùng em cãi nhau còn không kịp , lấy đâu ra thời gian cùng Hạ Lâm ở một chỗ?"
Cô do dự hỏi: "Quan hệ giữa anh và Hạ Lâm —— "
Hắn lập tức muốn làm sáng tỏ nói: "Trời đất chứng giám, anh và cô ấy kết thúc rồi, trên thực tế anh cùng Hạ Lâm không phải người yêu chân chính, có lẽ đi được gần, nhưng tuyệt đối không giống chungd ta năm đó..."
"Thật sự?" Cô hỏi, trên mặt không đấu được vui sướng.
"Anh toàn thân đau đến chết, không nói dối được đâu, còn có, anh thật muốn hỏi rõ ràng, hạ lâm nói, em buông tha cho anh ? Lời này là có ý gì? Giải thích..."
Cho dù hắn bị xuất huyết trong, vẫn là không quên trở mình thẩm vấn, Lương Nhược Du lắc đầu, người nam nhân này làm luật sư lâu rồi nên mắc bệnh nghề nghiệp , phải không?
Nhưng, Cô tam tình bình tĩnh, chỉ cần hắn thanh tỉnh, chỉ cần hắn đối với cô cười, cho dù là cãi nhau cũng không sao cả, chỉ cần hắn còn hô hấp, chỉ cần hắn nhìn cô ——
"Đừng nói nữa , chưa từng thấy có người nam nhân nào nói nhiều như vậy."
"Em buông tha cho anh ?"
Hắn cố ý muốn được đáp án, lại không nghe lời đẩy ra mặt nạ."Nếu em buông tha cho anh, anh tình nguyện bị đâm xe, anh tình nguyện bị đau đến chết, em không hiểu đâu, cái loại này cảm giác đau lòng đó so với bây giờ còn phải đau hơn gấp một ngàn lần!"
Lương Nhược Du cười cười, cảm giác ngọt ngào xen vào trong lòng, không lâu trước là cãi nhau, bây giờ đối chọi gay gắt cũng không còn quan trọng nữa , cô cúi người hôn vào trán hắn, lại đeo mặt nạ o-xi cho hắn."Em sẽ không buông tay anh, anh đừng nói nữa được không?"
"Thật không?"
"Thật sự, anh không cần nói nữa ."
Kỳ Mại Khải thâm tình chắm chú nhin cô, mỗi lần hô hấp đều làm cho hắn rất đau, nhưng tâm tình lại vì lời nói của cô mà trở nên thoải mái."Nói lại đi."
"Không nói , anh phải nghỉ ngơi... Chẳng nhẽ những người bị xuất huyết ai cùng nhiều lời như anh vậy sao?" Cô nhẹ giọng ở bên tai hắn oán giận.
Kỳ Mại Khải cầm lấy tay cô, khóa lại mắt của cô."Mẹ đứa nhỏ, em nguyện ý gả cho anh sao?"
Cô giật mình lần thứ hai lệ lại đảo vòng quanh mắt, lúc này không có bi thương, mà là tràn đầy cảm động, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng.
"Em nguyện ý sao?"
"Ân."
Cô mỉm cười lau nước mắt, còn nói: "Em nguyện ý, nhưng mà phải đáp ứng em, anh nhất định phải sống tốt đấy , biết không?"
Hắn khó khăn gật gật đầu, cảm giác đau đớn không ngừng tăng lên, xuất huyết bên trong tính cái gì, đau đớn tính cái gì, cô đáp ứng gả cho hắn, đây mới là quan trọng nhất, chuyện bui vẻ, hắn nhắm lại hai mắt, lần thứ hai hãm sâu vào màn đêm, bên tai truyền đến tiếng kêu ——
Một tiếng tiếp theo một tiếng, rành mạch.
Kết thúc
Trời xanh, những tia nắng vàng chói mắt chiếu vào phòng, phòng bệnh có ánh mặt trời, còn có thoang thoảng mùi hoa bách hợp.
"Khi nào thì chúng ta cưới ?" Kỳ Mại Khải la hét.
Không ai để ý đến hắn, tùy ý để hắn ở trên giường bệnh oa oa kêu.
Không để ý tới hắn? Như vậy được không? Hắn chính là người đầu tiên xuất huyết bên trong còn có thể nằm úp sấp nằm úp sấp đi, viết hiệp nghị thư, cùng vợ cãi nhau, ác, đã quên nói, còn lấy tiểu vũ uy hiếp cô, còn muốn lấy quyền giám hộ, còn có thể chạy bộ đuổi theo tiểu hài tử... A, hắn ưu tú như thế, nam nhân đến cả bác sĩ cũng phải bội phục, lương nếu du không nghĩ để ý đến hắn thực bình thường.
Bà bà biết miệng, cũng không muốn để ý đến con trai, hắn nhìn bác sĩ, chụp X quang thế nhưng không nghe báo cáo? Thế nào cũng phải nháo đến nghiêm trọng đến nỗi té xỉu? Vội vả như vậy đuổi vợ, hắn mới hai mươi tuổi thôi sao?
"Tức a, này cây táo thực mới mẻ!"
"À, đó là Trương tiên sinh đưa tới, Trương tiên sinh riêng mượn hai chiếc xe, một nhà lớn nhỏ toàn bộ từ phía bắc đưa tới, thực ngại quá."
"Uy uy uy, bọn họ là đến thăm bệnh, không phải đến đưa cây táo." Kỳ Mại Khải xen mồm.
Hai người nói chuyện tiếp tục không để ý tới hắn, tiếp tục nói về việc nhà."Lần sau tới Chương Hóa, nhất định phải đi Trương gia một chuyến, người ta khách khí như vậy đưa cây táo đến, chúng ta có phải hay không nên đưa quà đến cảm ơn họ?"
"Mua đồ chơi tốt lắm, Trương tiên sinh rất nhiều tôn tử, mua đồ chơi là tốt nhất."
"Con cũng phải đi, con có thể cùng nhau chơi đùa với họ!" Tiểu vũ nhô đầu ra.
Lương nếu du cười nói: "OK a, vậy thì không còn ván đề gì nữa."
"Gả cho anh! Anh muốn kết hôn rồi!" Nam nhân trên giường bệnh lại oa oa kêu.
Lương Nhược Du cúi đầu, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, cô chính là cố ý như vậy, ai kêu hắn đem cô dọa cái chết khiếp, nước mắt cũng không biết dã chảy bao nhiêu vì hắn!
"A, khi nào lo liệu việc vui a? Đừng đùa nữa, con cũng nên gả cho hắn rồi, lúc này ta muốn cho con dâu vào cửa, nghe kỹ, tuyệt đối không được trộm đi tái hôn!" Bà bà rất vui vẻ, mọi chuyện đều đang vào quỹ dạo, trưởng bối vui vẻ nhất.
"Được thôi, cho con đi ngắm cảnh một chút thôi là được ~~" mấy năm nay, bà bà tựa như mẹ ruột của cô, cô liền làm nũng.
Lương Nhược Du tưới nước cho cây táo,rồi đi đến giường bệnh."Nhạ, ăn chút táo đi, nói nhiều."
"Gả cho anh." Hắn tiếp nhận quả táo, cắn một miếng.
"Không cần."
"Lúc ở trên xe cứu thương chẳng phải đã hứa với anh rồi sao."
Cô hừ lạnh một tiếng."Em cũng không phải ngu ngốc, ngu ngốc mới đem tương lai của mình đặt vào trong tay nam nhân, em đã trải qua một lần ngu ngốc , không có lý do nào lại làm lại lần nữa."
"Em rất thông minh mà, anh sẽ không để cho em thành ngu ngốc nữa đâu." Hắn chớp chớp mắt.
Đây là cao thủ giới luật sư sao!"Em không lấy chồng."
Hắn bịt miệng."Oa, đau quá đau quá."
Vẫn là không ai để ý đến hắn.
"Hành động rất kém cỏi."
"Anh yêu em."
"Em biết." Cô nhún nhún vai, đã là lão phu thê rồi còn.
"Vậy em yêu anh không?"
"Yêu."
"Hứ, yêu anh sao không gả cho anh? !" Kỳ Mại Khải không lộn xộn nữa, giống như tiểu hài tử cáu kỉnh.
"Hừ, Ái nói yêu sẽ cưới đâu?" Cô lơ đễnh nói.
Tiểu Vũ một bên nghe không nổi nữa, ngày đó hắn đột nhiên chạy ra đi là bởi vì ba mẹ cãi nhau dọa đén hắn, đồng thời cũng nghĩ đến ba ba không cần hắn cùng mẹ nữa, mới đưa bọn họ ra nước ngoài, hắn thực thương tâm, không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải chạy đi.
Tiểu vũ đi đến bên cạnh mẹ, rất có nam tử khí khái nói: "Bằng không mẹ chờ con sau khi lớn lên gả cho con là được, Con ngoan hơn ba, sinh bệnh sẽ không nói chuyện."
Lương Nhược Du cười to, bà bà cũng nhịn không được cười ha ha, chỉ có ba ba của đứa nhỏ là vẻ mặt tràn đầy đau khổ , hoàn toàn cười không nổi.
"Mới loại bỏ ‘ sơn ca ’, lại tới nữa một cái tiểu vũ, con à, sao con có thể nhẫn tâm tranh mẹ với ba!"
Tiểu vũ nhún nhún vai."Bởi vì ba rất ồn ào, khiến con không thể đọc truyện !" Nói xong, hắn ôm truyện của mình để vào chỗ cũ.
"Làm sao bây giờ? Con trai chê anh rất ồn ào kìa ." Kỳ Mại Khải cầm tay vợ.
Lương Nhược Du gật đầu nếu như đảo tỏi."Đúng vậy, Anh thật sự thật sự rất ồn."
Không có lúc nào yên lặng hết?
Kỳ Mại Khải vươn cánh tay, nắm lấy eo nhỏ của vợ, đem cô ôm vào trong lòng.
Lương Nhược Du kinh hô, cũng không dám giãy mạnh, chỉ sợ thương tổn được hắn.
"Như vậy thật ngoan?" Nam nhân vẻ mặt đắc ý, xấu xa cười.
"Buông." Cô trừng hắn.
Hắn khiêu khích nói: "Vĩnh viễn cũng không thả ra."
Cô thấy đôi mắt hắn nóng rực, hô hấp chậm rãi gia tốc."Anh muốn như thế nào?"
Kỳ Mại Khải vỗ về trước ngực của cô, con ngươi rực nóng nhìn vào đó."Vợ à, ngàn vạn lần đừng hỏi nam nhân vấn đề này, bởi vì anh muốn —— "
Hắn hôn cô, lưu luyến nói."Gả cho anh."
Dục hỏa sau sáu năm chợt tỉnh lại."Được."
Cô ôm cổ của hắn, hưởng ứng nụ hôn của hắn ——
Đúng vậy, sáu năm sau, cô lại đem tốc đọ nhanh nhất, lần thứ hai quay trở về vị trí Kỳ phu nhân.
【 Hoàn 】