Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Chương 8: 8: Câu Truyện Cổ Tích Của Mẹ





Trưa về, Thiễu Ngưng trổ tài nấu ăn của mình cho mọi người thấy.

Khao mọi người một bữa thật lớn tại nhà mình cho an toàn, và hứa rằng nếu bản thân giành được vị trí ảnh hậu năm nay sẽ mời mọi người ăn tại nhà hàng thượng hạng.

Khác với mối quan hệ hợp tác khác, cô vô cùng thân thiện và cởi mở với cả hộ vệ lẫn quản lý, cũng vì vậy mà chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn mối quan hệ mới có thể tiến triển tốt như thế này.
Tối muộn cũng dần đến, cô đưa Ngọc Nhiêu đi vệ sinh cá nhân rồi lấy đưa cô bé nên giường chuẩn bị ngủ.

Khi nghe con gái mình nói muốn nghe chuyện cổ tích thì nhanh chóng vực dậy và tìm một cuốn truyện cho Nhiêu Nhiêu.

Nhưng chưa kịp rời đi thì đã bị cô bé níu ở lại, thủ thỉ nói ‘’Con muốn nghe câu truyện cổ tích của mẹ cơ,’’
Trầm giọng xuống Thiễu Ngưng đáp ‘’Mami làm gì có câu truyện cổ tích nào đâu Nhiêu Nhiêu.’’
‘’Con muốn nghe câu truyện của mẹ và cha.


Mẹ chỉ nói cha mất do tai nạn lúc mẹ đang mang thai con mà không nói thêm gì cả, Nhiêu Nhiêu rất tò mò mẹ ạ.’’
Tuy không muốn nói ra câu chuyện của bản thân mình và Sở Đãng Nhân vì nó không phải là một câu truyện cổ tích mà là bi kịch của cuộc đời cô.

Nhưng đối diện với sự tò mò và đôu mắt long lanh của Ngọc Nhiêu thì cô không kìm lại được mà nói ra.
‘’Nhiêu Nhiêu nghe câu truyện cô bé Lọ Lem rồi nhỉ? Con có nhớ kết cục của cô ấy sau hai phần phim được Disney Chanel công chiếu không?’’
‘’Con có nhớ chứ, đó là công chúa Disney mà con thích nhất mà mẹ.

Sau hai phần phim thì cô ấy cũng đã tìm được hạnh phúc đích thực và sống cùng hoàng tử đến cuối đời.’’
‘’Đúng vậy, nó khá mộng mơ đó phải không? Nhưng con đã nghe về kết cực khác của Cinderella chưa? Một kết cục mà không bộ phim nào nói tới.’’
‘’Con chưa có nghe ạ, mà kết cục khác của Cinderella là gì thế mẹ?’’ Vốn ở đây chẳng có kết cục khác của Cinderella nào cả, mà chỉ là Thiễu Ngưng đang ẩn dụ nói tới câu truyện tình yêu của mình khởi đầu tốt đẹp, hạnh phúc như truyện cổ tích ra sao, và đang tính nói kết cục của nó tồi tệ như thế nào.
Câu truyện cô bé Lọ Lem của cô rất khác, khác hoàn toàn những phiên bản đã được công khai.

Vì chàng hoàng tử ở đâu chẳng nhớ nổi khuôn mặt của người mình yêu, còn một tiểu thư Cinderella chẳng còn niềm tin vào tình yêu này nữa, bởi anh không còn nhớ đến những điều mà cả hai đã trải qua và sống cùng người phụ nữ khác, một tiểu thư, công chúa khác có lẽ là đến hết đời.

‘’Nghe hơi giống với một phần cốt truyện trong nàng tiên cá Ariel mẹ nhỉ?’’
‘’Khác lắm con của mẹ ạ.

Mụ phù thủy trong nàng tiên cá Ariel là giúp phép thuật để thôi miên chàng hoàng tử của công chúa, còn trong câu truyện mẹ kể là hoàng tử này cam lòng ở bên người con gái đó.’’
‘’Hmm, sao mẹ không nghĩ chàng hoàng tử ở câu truyện mẹ kể lại không bị thôi miên hay phù phép, mà tin rằng anh ấy thay lòng đổi dạ vậy ạ?’’
Nghe được câu hỏi này thì Thiễu Ngưng sững người ra một hồi, bởi cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Nhưng rồi cũng nhanh chóng phủ nhận và cho rằng hoàng tử trong câu truyện của mình không còn yêu nàng công chúa nhỏ của anh nữa.


Nhìn Ngọc Nhiêu khó hiểu nhưng cô cũng không giải thích gì thêm, đồng thời cho rằng do Nhiêu Nhiêu còn nhỏ chưa hiểu sự đời thì mới nói vậy.

Tối hôm đó cuộc nói chuyện của hai mẹ con kết thúc trong đầu khúc mắc và cụt ngủn.

Rồi một đêm dài cũng trôi qua, ngày hôm sau chính là ngày đầu tiên Ngọc Nhiêu đi học tại trường.

Tuy có chút vội vàng nhưng cô sợ con gái mình không kịp tiến độ của bạn bè và cũng đã thông qua ý kiến của cô bé về việc có đi học hay không thì Nhiêu Nhiêu cũng vui vẻ mà nói có, cô bé cũng chẳng phải là một câu bé trầm tính gì nên rất thích kết giao bạn bè.

Mặc cho con gái mình bộ đồng phục của trường mói nhỏ nhắn xinh xinh, cô không hết lời khen ngợi cho những thiết kế vừa gọn gàng vừa lịch sự, đáng yêu này.

Mà đến khi con gái cô mặc lên thì càng đẹp hơn, với hai bím tóc nhỏ xinh thì đáng yêu hết sảy, tiện tay cô gắn lên cho Nhiêu Nhiêu hai chiếc nơ cùng tone màu chủ đạo với bộ đồng phục.

Sau khi ăn sáng, cô cùng Nhiêu Nhiêu tới trường để đưa cô bé nhân ngày đi học đầu tiên ở trường mới và sẵn tiện hoàn thành một số thủ tục giấy tờ khác cùng với nhà trường.

Bước xuống xe thì điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là sự vui vẻ của những học sinh trong trường, từng nụ cười khúc khích càng nhìn càng đáng yêu và trong trẻo, khiến cô hoài niệm về thanh xuân của mình biết bao.


Chỉ tiếc là thời gian không quay lại được nữa.
Diệp Ngọc Nhiêu vì chưa quen với môi trường mới mà nhìn trái ngó phải, ánh mắt tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.

Sau khi đưa con gái mình vào lớp và đợi cô bé giới thiệu cũng như làm quen bạn bè và thầy cô mới thì Thiễu Ngưng theo sự chỉ dẫn của một giáo viên khác mà tới phòng ban giám hiệu để xử lý một thủ tục khác.

Trên đường đi ở hành lang cô thấy Sở Đãng Nhân cùng Oán Phục Nghiên nắm tay một đứa bé tầm tuổi Ngọc Nhiêu vào lớp học bên cạnh.

Dù đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng cô nhìn thôi cũng thấy cô ghen tị, cô ghen thay Nhiêu Nhiêu bao năm chẳng nhận được tình thương của cha ruột, ghen tị với sự vui vẻ của họ.

Nước mắt theo tự nhiên mà lăn dài trên má, đứng bất động ở đó một hồi, sau khi nghe cô giáo thúc giục thì cô mới lau những giọt lệđang lăn dài trên gò má ửng hồng xinh đẹp của bản thân..