Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Chương 23: 23: Tớ Không Có Cha Cậu Không Có Mẹ





‘’Giai đoạn 2, bám riết không rời.’’
‘’Được.’’
Bữa nay, cô lại phải quay về muộn.

Như một thói quen, Nhiêu Nhiêu ngoan ngoãn đợi mẹ mình trong lớp trong khi các bạn khác đều đã được bố mẹ hay người thân đón về nhà và chuẩn bị một bữa tối ấm cúng.

Nhưng cô bé không buồn, vì cô bé hiểu được tính chất công việc của mẹ mình chứ, sao có thể trách cô được.

‘’Nhiên Nhiên, bố cậu chưa tới đón sao?’’
‘’À, chắc lại vướng lịch ở công ty, cha tớ cũng bận lắm.

Vậy còn cậu, cũng thế chứ?’’
‘’Ừm, mẹ tớ làm việc hơi thất thường á.

Đôi hôm quay xong về sớm, có hôm về rất muộn luôn.

Nhưng nếu mẹ tớ không nhờ người khác tới đón thì chắc chắn sẽ tới đón tớ thôi.

Tớ sẽ chờ.’’
‘’Được, vậy tớ và cậu cùng đợi bố mẹ.’’
‘’Đúng rồi, cho cậu cái này.’’ Nói dứt câu, Nhiêu Nhiêu kéo khóa chiếc cặp nhỏ xinh xuống vfa lấy ra một hộp nhỏ.

Đây là một số món ăn vặt mà Thiễu Ngưng chuẩn bị, phòng khi Ngọc Nhiêu buồn mồm thì có thể lấy ra nhâm nhi.


‘’Oa, mẹ cậu kĩ lưỡng đó.’’ Thấy bạn mình khen vậy thì cô bé rất vui, tỏ ra vẻ tự tin và rất tự hào về người mẹ của mình.

Nhưng suy nghĩ một lúc thì lại hơi ủ rũ.

‘’Cậu sao thế? Mình đã nói gì sai sao?’’ - Chước Nhiên vội vàng hỏi.

‘’Không có, chỉ là tớ rất ngưỡng mộ Chước Nhiên.

Có cả cha cả mẹ, còn tớ thì không được may mắn như thế vì từ khi sinh ra cha tớ đã không còn trên cõi đời này.’’
‘’Cũng không hạnh phúc cho lắm.’’ - Chước Nhiên thở dài trả lời bạn, đôi mắt thờ ơ nhìn về phía cổng trường.

‘’Sao cậu lại nói thế?’’
‘’Không sao.

dù gì ai cũng nghĩ vậy., Người mà cậu nghĩ đó là mẹ của tớ thực ra không phải như vậy.

bà ấy là người do bà nội tớ chọn để kết hôn với cha tớ trong tương lai.

Hừm… cũng có thể gọi là mẹ, nhưng mình không thích cho lắm.

Vì từ khi sinh ra, mẹ tớ đã qua đời, bà ấy đã hy sinh bản thân mình để đưa tớ tới thế giới này.

Còn cha vì sợ tớ buồn nên chưa từng cho tớ xem ảnh của mẹ tới 1 lần, người trong gia đình cũng rất kín tiếng khi nhắc tới mẹ tớ.

Phục Nghiên cô ấy không phải mẹ ruột tớ nên dĩ nhiên là không thích tớ rồi, dẫu sao cũng là con chồng có phải do mình mang nặng đẻ đau ra mà sinh đâu.’’
‘’Vậy mà tớ cứ tưởng….

Nhưng này, chúng ta có vài điểm khá tương đồng đấy.’’
‘’Tương đồng?’’
‘’Cậu từ khi sinh ra khôing được thấy mẹ, còn tớ từ khi khi sinh ra thì chưa từng thấy cha ruột.

Cũng như cha cậu, mẹ tớ vì sợ tớ suy nghĩ nhiều nên cũng rất kín tiếng khi tớ cố hỏi về cha.’’
‘’Hay thế này, tớ với cậu kết giao tình nghĩa chị em.

Cậu sinh ngày bao nhiêu?’’
‘’23 tháng 4, tầm gần năm giờ sáng.’’
‘’Lại trùng hợp nữa rồi, đó cũng là ngày sinh nhật của tớ.

Tớ sinh trước cậu 1 tiếng.


Vậy dựa vào đó, tớ là chị, cậu là em, tớ sẽ luôn luôn bảo vệ cậu.’’
‘’Được.’’
Hai cô bé vừa móc tay thề nguyện xong thì Sở Đãng Nhân đánh xe tới, Nhiêu Nhiêu cố nhìn ra sau, nhưng vẫn chưa thấy hình bóng của mẹ mình.

Anh xuống xe, tay cầm hai túi đồ nhỏ tiến về phía hai cô bé với vẻ mặt trìu mến và ấm áp.

‘’Nhiêu Nhiêu cũng đợi mẹ à?’’ - Anh hỏi.

‘’Dạ, mẹ con chắc là chưa tan làm.’’
Nghe cô bé trả lời xong thì anh lấy trong túi trên tay mình một côc cốc trà sữa nóng và một hộp mứt dẻo nhỏ con đưa cho Nhiêu Nhiêu, phần còn lại bên trong cũng y như thế, là của Chước Nhiên.

‘’Hôm nay chú ghé phim trường thấy mẹ con diễn rất hăng hái, có lẽ vì nhiều cảnh phim nên cô ấy sẽ về muộn.’’
‘’Con cảm ơn chứ Sở ạ.’’
Nghe cô bé đáng yêu, hiểu chuyện trả lời, anh dịu dàng xoa đầu đáp ‘’Hôm nay chú Sở có việc, không thể đưa Nhiêu Nhiêu về được.

Nhiêu Nhiêu đừng giận nhé?’’
‘’Mà… chú làm cùng với mẹ con sao?’’
‘’À không, chú là nhà đầu tư, đôi lúc qua xem tình hình ý mà.’’ Nói với cô bé xong thì anh có hơi chột dạ trước lời nói của mình, bởi vì không chỉ đôi lúc mà tần xuất anh xuất hiện tại phim trường của cô là điều thường xuyên và luôn luôn có thể xảy ra rồi.

Cũng chẳng gán lại lâu, anh dặn dò cô bé vài ba câu rồi nhấc bổng Chước Nhiên nên tay và đưa về.

Nhiêu Nhiêu nhìn thế cũng chỉ biết ước, tuy cô bé có cha nuôi, anh rất tốt với cô bé, nhưng cha ruột luôn là thứ gì đó mà cô bé ước ao.

Nhìn từ xa, hai người như một đức vua quyền năng nâng niu trên tay mình cô con gái bé bỏng tựa trân châu quý giá.

‘’Người như chú Sở tốt thật, nhưng mình cũng thích cha nuôi.

Nếu giờ mẹ mình lấy cả hai người có được không nhỉ? Dù gì Chước Nhiên cũng không thích người mà bà nội cậu ấy chọn, nhưng biết đâu cậu ấy lại thích mẹ mình thì sao?’’


Một thời gian sau, cuối cùng Thiễu Ngưngt cũng tới nơi.

Vừa tới, cô vội vàng tới xin lỗi con gái.

Ngọc Nhiêu hiểu chuyện liền gật gù rồi vẫy tay thân mật chào cô giáo rồi cùng mẹ trở về nhà.

Lên xe, không quên chia sẻ với mẹ chút thành quả sau vài phút tâm sự của mình và chú Sở đẹp trai.
Cô đang lái xe, tiện tay mở chai nước khoáng có sẵn lên uống.

‘’Mẹ ơi, con hỏi mẹ cái này nhá? Hơi ngu xíu nhưng mẹ phải trả lời thật đấy.’’
‘’Hỏi ngu thì ai chả từng.

Được, con hỏi đi.’’
‘’Mẹ cưới hai người được không ạ?’’ Nghe con gái cưng của mình nói xong thì liền xuýt chút nữa thì phút hết nước trong miệng ra ngoài.

Vẫn may kiềm chế lại nên không sao.
‘’Nhiêu Nhiêu, con thích hai bạn trai cùng một lúc? Nên… mới hỏi mẹ như vậy?’’ Cô nghi hoặc hỏi con gái 4 tuổi rưỡi của mình.

Trong tâm lý thì cũng chuẩn bị sẵn rồi, dù sao cũng còn nhỏ nên thích một bạn nào đó cũng là bình thường thôi, chẳng có gì đáng trách.

Nhưng còn phải xem thái độ của phụ huynh đứa trẻ như thế nào đã.