Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 256-257




Chương 256: Cô không thể nhúng tay vào

Nước mắt của Trần Tuyết Nhung lập tức rơi trên tay Vũ Linh Đan. Môi bà khẽ run lên, vẻ mặt đầy kích động. Thì ra trong lòng con gái vẫn có mình. Bà gật đầu lia lịa, thế là đủ rồi.

Bùi Tiêu Nhân đứng bên cạnh sửa soạn lại áo khoác, khinh thường nhìn cảnh mẹ con tình thâm này, chậc lưỡi cắt ngang hai người: “Tốt nhất là cô nên về nhà với tôi ngay bây giờ đi, sau đó phát biểu thanh minh, từ nay về sau chuyện của Vũ Linh Đan không liên quan gì đến cô, không thì nhà họ Bùi sẽ không bao giờ chấp nhận cô.”

“Bùi Văn Cường đâu? Kêu Bùi Văn Cường đến đây nói với mẹ tôi, bà là cái thá gì?” Vũ Linh Đan quay lại, lạnh giọng quát bà ta.

“Mày…” Bùi Tiêu Nhân tức giận đến mức thay đổi sắc mặt. Xưa nay bà ta luôn tự nhận mình là người tao nhã có giáo dưỡng, cho dù cãi nhau cũng chưa từng thấy ai thô lỗ mất lịch sự như Vũ Linh Đan, lập tức không còn lời nào để phản bác.

Bà ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới rặn ra một câu: “Tôi không so đo với cô, loại đàn bà không có giáo dưỡng.”

“Không có giáo dưỡng còn tốt hơn là mụ già độc ác như bà. Mẹ tôi ở nhà họ Bùi, ngày nào không tận tâm hầu hạ bà? Cho dù là con gái bà thì chắc gì đã làm được đến mức đó? Làm người thì đừng độc ác quá, coi chừng bị báo ứng đấy.” Vũ Linh Đan nguyền rủa.

“Cô…” Bùi Tiêu Nhân không cãi thắng Vũ Linh Đan, bèn chĩa mũi nhọn vào Trần Tuyết Nhung, đanh mặt hét lên: “Trần Tuyết Nhung, rốt cuộc cô có đi theo tôi không hả?”

“Con…” Trần Tuyết Nhung chần chờ. Đương nhiên bà muốn đi theo bà cụ, nhưng nếu thế thì sẽ làm tổn thương Vũ Linh Đan. Thấy Vũ Linh Đan bảo vệ mình, sự tủi nhục bao nhiêu năm qua cũng coi như được giải tỏa. Bà bỗng quyến luyến cảm giác này.

Ngay khi hai bên còn đang tranh chấp thì cửa thang máy lại mở ra, Trương Thiên Thành mặc tây trang màu đen đứng trước mặt mọi người.

Vừa thấy mọi người đều đứng bên ngoài, Trương Thiên Thành nhíu mày, sau đó nhìn Vũ Linh Đan như đang hỏi. Vũ Linh Đan quay sang, không muốn quan tâm đến Trương Thiên Thành: “Tổng giám đốc Trương, hôm nay tôi rất bận, có việc gì chờ tôi đi làm rồi nói sau.”

“Tổng giám đốc Trương, không ngờ lại gặp cậu ở đây, đúng là trùng hợp.” Bùi Tiêu Nhân lại không còn dáng vẻ ngạo mạn như vừa rồi, chủ động khiêm tốn chào hỏi Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành liếc xéo bà ta, thấy Trần Tuyết Nhung cũng ở đây thì đoán được mấy phần.

“Chúng ta quen biết sao?” Trương Thiên Thành ngẩng cao đầu, lạnh lùng châm chọc. Bà ta lại không nhận ra mà còn vội vàng giải thích: “Tôi là phu nhân của Bùi thị, trước kia có qua lại với bố cậu, cho nên thường xuyên gặp gỡ.”

“Thế à.” Trương Thiên Thành lạnh nhạt nói, sau đó nhìn Vũ Linh Đan: “Có việc gì thì vào trong rồi nói đi.”

“Đúng đấy đúng đấy.” Bà cụ nháy mắt với Trần Tuyết Nhung rồi hùa theo.

“Có việc gì thì cứ ở đây nói rõ ràng rồi hẵng vào nhà. Nhà tôi không phải là ai cũng có thể bước vào.” Vũ Linh Đan khoanh tay nhìn hai người này. Cô chẳng chào đón ai trong số họ.

Trương Thiên Thành lại liếc nhìn bà cụ: “Xem ra, sau khi già đi, Bùi Mẫn An không có việc gì làm, ngay cả phu nhân cũng chỉ có thể sống bằng cách gây phiền toái cho người khác.”

“Tổng giám đốc Trương, chỉ là hiểu nhầm tôi, tôi đến đón con dâu về nhà ấy mà, không phải là gây phiền toái đâu.” Bùi Tiêu Nhân nói rồi cười nhìn Trần Tuyết Nhung: “Còn không mau về nhà với mẹ. Lớn to đầu rồi mà còn giận dỗi bỏ nhà đi, khiến người ta chế giễu.”

Trần Tuyết Nhung lập tức muốn đi qua, Vũ Linh Đan lại ngăn cản bà ấy, không hề nể mặt nói: “Vừa rồi ai đó nói câu khác mà nhỉ. Mẹ tôi chịu nhục cả đời, bây giờ đã già rồi mà còn phải làm trâu làm ngựa cho người khác, đúng là không biết xấu hổ.”

“Nhà họ Bùi đều có người hầu, nào cần cô ta ra tay.” Bùi Tiêu Nhân phản bác.

“Thế à?” Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo tay Trần Tuyết Nhung chìa ra trước mặt bà cụ: “Bà nhìn đôi tay này có giống như được bảo dưỡng cẩn thận, không cần phải làm lụng không?”

Tay Trần Tuyết Nhung không xấu, ngược lại là ngón tay mảnh khảnh, chẳng qua da tay rất tệ, cộng thêm bị cắt móng tay, không đeo nhẫn, nhìn kiểu gì cũng không giống tay của phu nhân nhà giàu.

Mặt Bùi Tiêu Nhân bị vả bôm bốp. Cuối cùng bà ta dứt khoát trở mặt: “Dù gì thì đây cũng là việc nhà của nhà họ Bùi, cô không thể nhúng tay vào.”

“Đây là mẹ tôi, cho nên tôi phải nhúng tay vào! Hôm nay mẹ tôi sẽ không về nhà với bà đâu! Tốt nhất là bà hãy cút đi cho tôi!” Vũ Linh Đan không hề yếu thế, khí thế hoàn toàn bùng nổ.

Chương 257: Đừng tiếp tục nữa

Bầu không khí lại trở nên căng thẳng. Bùi Tiêu Nhân ngại Trương Thiên Thành đang ở đây nên không dám càn quấy như lúc nãy, chỉ có thể nói: “Hôm nay cô ta không về nhà thì sau này đừng hòng về nữa.”

“Ha ha!” Vũ Linh Đan cười lạnh: “Con trai bà đâu? Kêu con trai bà đến đây nói chuyện.”

“Linh Đan, đừng nói nữa, bây giờ Bùi Văn Cường không ở Cần Thơ.” Trần Tuyết Nhung khẽ nói.

“Vậy thì chờ Bùi Văn Cường về rồi đến đón bà. Nếu là con gái bà thì bà ở đây, không ai dám nói nửa câu không phải!”

Lần này, Trương Thiên Thành lên tiếng. Bà cụ có chút không vui, không khỏi nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trương, đây là việc nhà của chúng tôi.”

Ý là dù Trương Thiên Thành lợi hại đến mấy thì cũng là chuyện trên thương trường của đàn ông, còn việc nhà thì anh không có quyền nhúng tay.

Trương Thiên Thành xòe tay, bất đắc dĩ nói: “Mấy trò mèo trong nhà bà, tôi chẳng có tâm trạng mà nhúng tay đâu. Chẳng qua tôi gặp phải, lại thấy bà khó xử người của tôi nên xin lỗi, chuyện này có liên quan đến tôi.”

Người của anh ta ư?

Vũ Linh Đan lập tức xì hơi, chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống. Đây không phải là lần đầu tiên anh nói như thế. Rốt cuộc anh đến đây để giúp mình hay là bôi nhọ thanh danh của mình?

“Nhưng hai người đã ly hôn rồi.” Bùi Tiêu Nhân cẩn thận thăm dò. Nếu Vũ Linh Đan vẫn còn quan hệ với Trương Thiên Thành thì bà ta cũng phải thay đổi thái độ với Trần Tuyết Nhung. Thế là bà ta nhất thời suy nghĩ lung tung, làm thế nào mới có lợi cho mình nhất.

“Đúng là ly hôn rồi, bà Bùi đừng nghĩ nhiều.” Vũ Linh Đan phản bác.

Trương Thiên Thành nhíu mày, khó chịu trừng Vũ Linh Đan, thầm nghĩ có phải cô ấy bị ngốc hay không? Sau đó Trương Thiên Thành nói: “Ly hôn thì đã sao? Nếu tôi đã gặp chuyện này thì sẽ không bỏ mặc. Nếu bà Bùi không muốn đi thì đừng hòng ép bà ấy.”

Bà cụ bị bật lại liên tục nên cũng không nhịn được, nhìn Trần Tuyết Nhung quát: “Cô còn không mau cút lại đây!”

“Tôi nói rồi, có tôi ở đây, bà đừng hòng dẫn mẹ tôi đi.” Vũ Linh Đan lại chặn trước mặt Trần Tuyết Nhung. Lần này cô trực tiếp đẩy Trần Tuyết Nhung vào phòng, còn đóng cửa lại, cắt đứt suy nghĩ muốn trở về của Trần Tuyết Nhung.

“Vũ Linh Đan, cô…” Bùi Tiêu Nhân lại nổi giận, cuối cùng chỉ vào Vũ Linh Đan mắng: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy, hai mẹ con cô đều là loại người như nhau, loại đàn bà này nhà họ Bùi chúng tôi không cần cũng được.”

“Đi thong thả không tiễn.” Vũ Linh Đan cười lạnh.

Vũ Linh Đan không quan tâm bà cụ mắng mình như thế nào, dù sao cô cũng đã nghe người ta mắng còn chói tai hơn. Nhưng Trương Thiên Thành lại lập tức thay đổi sắc mặt: “Mẹ nào con nấu ư? Mụ già, bà nói thế à?”

“Tổng giám đốc Trương, đây là việc nhà tôi.” Bùi Tiêu Nhân không ngờ Trương Thiên Thành lại nhúng tay vào chuyện này, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm.

“Được.” Trương Thiên Thành cắn răng, gật đầu rồi lấy điện thoại ra.

Bà cu lo lắng hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

“Nếu không liên quan tới tôi thì tôi sẽ gọi tổng giám đốc Bùi về. Nếu ông ta cũng thừa nhận câu nói này thì được rồi, nhà họ Bùi các người đừng đón ai về hết, về sau tất cả hợp tác với Trương thị cũng đừng tiếp tục nữa.”

“Dù sao thì mẹ nào con nấy, thấy tính cách của mụ, tôi rất nghi ngờ năng lực của tổng giám đốc Bùi.”