Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 219




Chương 219: Ra đi với hai bàn tay trắng

Dương Thanh My nhân cơ hội nhìn Trương Đức Phú, bắt cậu ta phải nhìn lại mình, ánh mắt u ám đầy hận thù: “Con phải tránh xa Vũ Linh Đan ra, nếu không con và mẹ sẽ không bao giờ có cuộc sống tốt đẹp.”

“Cái gọi là cuộc sống tốt đẹp, không phải muốn con tới Tập đoàn Á Đông sao?”

Trương Đức Phú bỗng nhiên bùng nổ.

Bị ép bức lâu như vậy, giờ lại còn tước đi quyền thích người khác, Trương Đức Phú chưa bao giờ hận thân phận của mình như lúc này.

Nếu cậu ta chỉ là một người bình thường, không có nhiều tài sản để tranh giành, cậu ta có thể lặng lẽ thích một người phụ nữ.

“Đúng vậy.”

Dương Thanh My không quan tâm đến cảm xúc của Trương Đức Phú, cái gọi là bộc phát trong mắt Dương Thanh My, chẳng qua là sự bốc đồng của một đứa trẻ, không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Chỉ cần cậu ta đi theo sự hướng dẫn, Trương Đức Phú sẽ không phản kháng.

“Đức Phú, bây giờ mẹ có thể nói rất rõ ràng với con rằng thái độ này của con hoàn toàn không xứng làm người. Chỉ khi con ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của Tập đoàn Á Đông và được hàng nghìn người ngưỡng mộ, không ai dám khinh thường con, thì khi đó con mới là một con người. “

“Đủ rồi!”

Trương Đức Phú ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không ngừng cào tóc.

“Con đứng lên cho mẹ, Trướng Đức Phú.”

Sắc mặt Dương Thanh My cứng ngắc, trái tim bà ta lạnh như đá, không chút cảm xúc.

Thấy Trương Đức Phú vẫn ngồi xổm dưới đất trong tình trạng đau đớn, Dương Thanh My chỉ đơn giản cúi xuống kéo mạnh người lên, sau đó tát mạnh vào mặt cậu ta.

Trương Đức Phú lùi lại hai bước, ánh mắt thất thần và mất mát.

Trái tim của Dương Thanh My dường như trở nên xúc động.

Bà ta muốn tiến tới để chạm vào nơi Trương Đức Phú bị đánh, nhưng trong tiềm thức cậu ta lùi lại một bước giữ khoảng cách với Dương Thanh My.

“Đức Phú, con đừng như thế.”

Dương Thanh My lẩm bẩm.

Trương Đức Phú ngây người nhìn Dương Thanh My, không có nhiều biểu cảm, lẩm bẩm: “Thứ mẹ muốn, không phải để con đấu với Trương Thiên Thành sao? Đây là điều mẹ đã dạy con từ khi con còn nhỏ.”

“Con chưa một ngày cảm nhận được tình mẹ con. Đối với mẹ, con chỉ là công cụ để mẹ tranh giành tình cảm. Đáng tiếc, Trương Thiên Thành quá tốt, sẽ mãi là tồn tại mà con không thể sánh kịp. Đáng tiếc, ngay cả như vậy mẹ cũng không từ bỏ dù chỉ một ngày…”

“Câm miệng!”

Tình cảm mẹ con vừa được khơi dậy của Dương Thanh My đã bị kích thích bởi những lời oán hận, châm chọc và gần như sa đọa của Trương Đức Phú. Trong mắt bà ta, con trai bà ta là người toàn năng, chỉ là không tìm thấy cơ hội đó mà thôi.

“Mẹ không cho phép con nói về mình như vậy. Con phải quên tất cả mọi thứ ngày hôm nay cho mẹ.”

Dương Thanh My ra lệnh.

“Ha ha.”

Trương Đức Phú cúi đầu, vẻ phờ phạc và hồ đồ hơn.

“Trương Đức Phú.”

Dương Thanh My gọi một tiếng.

Thấy Trương Đức Phú không lên tiếng, Dương Thanh My nói: “Mẹ không muốn ép buộc con, nhưng con sinh ra trong một gia đình như vậy Nếu con không xông lên trước sẽ có người bóp chết con. Nếu con không tranh giành, cuối cùng chỉ có thể ra đi với hai bàn tay trắng.”

“Nếu đúng như vậy, thì con thà sinh ra trong một gia đình nghèo khó còn hơn.”

Trương Đức Phú cười buồn cắt ngang lời của Dương Thanh My.