Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 209




Chương 209: Tức mà không dám nói gì

Không lâu sau, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Vũ vang lên tiếng hét rung trời. Đám thư ký ở bên ngoài nhìn nhau bằng ánh mắt tin tưởng.

Những lửa giận này chắc chắn sẽ không trút giận lên người mình.

“Tôi nghe nói là vì Giám đốc Hải Yến đi ra ngoài mua sắm nên Tổng giám đốc Vũ mới lớn nổi giận như vậy.”

Có một thư ký dường như biết chuyện nên đã nói, bọn họ tụ lại buôn chuyện.

“Cô ta là con gái của Tập đoàn Bạch Đằng, cũng chỉ có cô ta mới dám đi mua sắm trong giờ làm việc. Đáng tiếc chúng ta chỉ biết đứng nhìn.”

Một thư ký khác than thở.

Đồng thời cũng có rất nhiều người hả hê khi thấy người khác gặp họa, lúc trước do Tổng giám đốc Vũ không thèm để ý tới, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Giám đốc dự án nên mới khiến Vũ Hải Yến tự tung tự tác như vậy.

Bây giờ, nhìn bộ dạng tức giận của Tổng giám đốc Vũ, xem ra những ngày tốt đẹp của Vũ Hải Yến sắp kết thúc rồi.

“Không phải đâu, cô có nhớ chẳng phải Vũ Linh Đan cũng là con gái của Tổng giám đốc Vũ sao, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa từng đi muộn về sớm. Hơn nữa, nhiệm vụ mà Tổng giám đốc Vũ sắp xếp, cho dù khó khăn đến đâu, đều hoàn thành trước thời hạn.”

Cô thư ký than thở trước đó đột nhiên nghĩ đến Vũ Linh Đan.

Trước kia bọn họ cảm thấy Vũ Linh Đan không có gì nổi bật, nếu không biết thân phận của cô, ai có thể đoán được Vũ Linh Đan chính là con gái của Vũ Phong Toàn.

Vũ Phong Toàn quả thực coi Vũ Linh Đan như một người hầu, nói một cách tàn nhẫn thì chính là muốn làm khó dễ linh Đan. Ngay cả đám thư ký bọn họ cũng không thể chịu đựng được.

Khi nhắc đến Vũ Linh Đan, mọi người đều im lặng.

“Các người có phát hiện từ khi Vũ Linh Đan rời khỏi đây, ngay cả giờ làm việc của chúng ta cũng thay đổi, tất cả chúng ta đều phải tăng ca.”

Có người bổng nhiên nhắc đến chuyện đó.

“Có người chơi vui vẻ,đương nhiên có người sẽ gặp nạn, một người đùn đẩy một người. Cuối cùng, người chịu cuối cùng chẳng phải đều là chúng ta sao. Hơn nữa còn không thể phàn nàn. Bây giờ Tổng giám đốc Vũ đang giúp chúng ta có thể thở một hơi.”

Nói một vài câu, tất cả mọi người đều nhớ đến Vũ Linh Đan, đồng thời họ cũng tức giận với Vũ Hải Yến mà không dám nói gì.

“Tôi thực sự hy vọng Vũ Linh Đan có thể nhanh chóng trở lại, để chúng ta cũng có thể thoải mái một chút.”

“Còn không phải sao?”

“Đừng nói nữa, có người tới.”

Không biết là ai người tinh mắt. Vừa nghe thấy tiếng thang máy, lập tức nhìn sang, thấy Vũ Hải Yến đang bước trên giày cao gót 10 phân, dáng vẻ như hận trời cao, mặc một chiếc váy dài bó màu hồng, tư thế bước đi phong trần, không khác nào như đang đi dự tiệc.

Đám thư ký liếc nhau, bĩu môi, chào Giám đốc Hải Yến, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường.

Cuộc họp phê bình của đốc dự án cuối cùng cũng kết thúc với sự xuất hiện của Vũ Hải Yến.

Giám đốc dự án là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, vốn dĩ sự nghiệp vẫn rất thành công, nhưng hôm nay lại bị Vũ Phong Toàn mắng như cháu trai, đầu cúi thấp liên tục vâng vâng dạ dạ, tức mà không dám nói gì.

Vũ Phong Toàn chỉ một ngón tay về phía Giám đốc dự án, hai mắt gần như trừng lớn, uy nghiêm như vậy, ngay cả Vũ Hải Yến ở bên cạnh cũng sợ hãi, cô ta chưa từng thấy Vũ Phong Toàn tức giận như vậy.

Từ lời nói của trợ lý, Vũ Hải Yến mơ hồ biết Giám đốc dự án bị mắng là chuyện có liên quan tới mình.