Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 201




Chương 201: Không phải vẫn sống tốt đấy sao?

Vũ Hải Yến nhìn thẳng vào mắt Vũ Linh Đan. Hôm nay cô ta đi làm không nghe thấy tin tức gì, hơn nữa Vũ Linh Đan mới đi ra khỏi phòng làm việc của Vũ Phong Toàn, Vũ Hải Yến lập tức khó chịu, cảnh giác hỏi: “Không phải chị nên ở công trường sao?”

“Gì cơ?”

Vũ Linh Đan giả vờ không hiểu, cũng lười đáp lại.

Vũ Hải Yến khoanh tay trước ngực, lần trước làm gãy gót giày trên công trường không chỉ khiến cô rất mất mặt, còn khiến người nhà họ Trương nhục nhã trước mặt mọi người mấy lần, cô ta không thể bỏ qua chuyện này.

Nghiễm nhiên, Vũ Hải Yến coi công ty là nhà mình, cô ta trừng mắt nhìn Vũ Linh Đan ánh mắt cực kỳ khinh thường nói: “Chị không biết công ty có quy định là trừ khi Tổng giám đốc Vũ có chuyện muốn tìm chị, nếu không thì chị không thể tùy tiện rời khỏi công trường sao?”

Trong đầu Vũ Hải Yến đã nghĩ ra một câu chuyện, Vũ Linh Đan nhất định là không thể chịu đựng được những khó khăn vất vả của công trường nên đã chạy về kể khổ với Vũ Phong Toàn.

Bất kể Nguyễn Kim Thanh nghĩ gì, dù sao cô cũng sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.

Vũ Linh Đan giơ tài liệu dự phòng trong tay lên, nghiêng đầu, ngây ngô hỏi: “Nếu là về hợp đồng vật liệu xây dựng công trường thì sao?”

“Chị đã ký hợp đồng?”

Vũ Hải Yến vội vàng chạy tới, nhanh chóng biến thành trạng thái nghi hoặc, cô ta do dự: “Không phải nói dự án vật liệu xây dựng có vấn đề lớn, trong thời gian ngắn không thể lấy được, rốt cuộc chị đã hợp tác với công ty nào vậy?”

“Có thể đây chỉ là suy nghĩ của cô Yến.”

Vũ Linh Đan lại giơ hợp đồng trong tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai Vũ Hải Yến, nhưng người kia lại nhanh chóng tránh khỏi.

Vũ Linh Đan không bận tâm, cô chỉ cười khinh miệt, rồi nói: “Vả lại, hình như tôi không có nghĩa vụ đặc biệt phải báo cáo với cô Yến.”

Ngay khi thang máy vừa mở ra, Vũ Linh Đan liền bước vào.

Vũ Hải Yến vốn định đuổi theo, nhưng cô ta nghĩ Vũ Phong Toàn hiếm khi mới có chuyện tìm mình, cô ta không nên lãng phí thời gian, vì vậy cô ta trơ mắt nhìn Vũ Linh Đan vẫy tay với mình rồi đi xuống lầu, cô ta tức giận giậm chân nhưng cũng không thể làm gì.

“Bố, bố nhìn Vũ Linh Đan này, càng ngày càng không xem con ra gì. Gặp con bên ngoài, không chỉ giễu cợt mà nói rằng bố xem những việc con làm là thứ bỏ đi.”

Vũ Hải Yến vừa vào văn phòng đã bắt đầu phàn nàn.

Thêm mắm dặm muối vào tất cả những gì Vũ Linh Đan đã nói.

Vũ Phong Toàn không khỏi nhíu mày.

Không phải là bởi vì Vũ Linh Đan nói những điều kỳ lạ đó, dù sao con bé cũng không thu liễm trước mặt mình, huống chi là trước mặt Vũ Hải Yến.

Nếu nó thực sự tức giận thì cũng tốt thôi, có nghĩa là nó vẫn phải kiêng kỵ mình .

Đây là một chuyện tốt!

Vũ Phong Toàn không hài lòng với thái độ của Vũ Hải Yến, từ khi cô ta mới vào công ty làm việc cũng vô tội vạ như thế này, bây giờ cũng vẫn không có tiến bộ gì, về mặt thành tích cũng chẳng làm được gì, ngay cả tu dưỡng bản thân cũng cực kỳ kém.

“Con nói, nên để Vũ Linh Đan ở lại công trường mãi mãi, không có gì đặc biệt thì không nên để chị ấy trở về. Nhìn thật là khó chịu, bố xem con nói có đúng không?”

Vũ Hải Yến tiếp tục oán giận.

Lông mày Vũ Phong Toàn nhíu lại thành một đường thẳng, vẻ mặt càng lộ ra vẻ không vui.

“Trước khi oán trách người khác, hãy nhìn lại mình đi. Nếu đã làm đủ tốt thì không có lý do gì phải sợ người khác nói. Những năm gần đây, chị gái của con bị không ít người trong công ty nói, không phải vẫn sống tốt đấy sao?”