Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 196




Chương 196: Đã thông qua phê duyệt

“Trương Thiên Thành cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Cũng không biết đã qua bao lâu Vũ Linh Đan khóc cũng đã mệt, mắng cũng đã đủ cuối cùng mệt mỏi buồn ngủ nằm xuống bên cạnh anh, cô nghiêng người một bên rồi cuộn tròn người ở bên mép giường chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh lại Vũ Linh Đan mơ hồ cảm thấy có tiếng động xung quanh mình.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh không biết tỉnh lại từ khi nào đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt u ám nhìn mình chằm chằm.

Cô giật mình ngồi bật dậy nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã xuống giường không nói một lời nào mà bước vào phòng tắm tắm rửa.

Sau đó vẻ mặt anh không hề thay đổi trực tiếp nói: “Mau bôi thuốc cho tôi lát nữa còn phải đi làm.”

Anh không hề hỏi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì như thể anh một chút cũng không biết chuyện gì xảy ra khi anh say rượu vào đêm qua.

Vũ Linh Đan chỉ ờ một tiếng sau đó tiện tay khoác một chiếc áo ngoài, động tác đơn giản của cô ở trong mắt anh lại thêm một tầng ý nghĩa khác, trong miệng bỗng có chút mỉa mai.

Cô cũng không thèm quan tâm anh nghĩ về mình như thế nào, nếu như hai người đã ly hôn thì không nên gần gũi như vậy.

Trong quá trình bôi thuốc hai người đều không nói gì cả, sau khi bôi xong cô đang thu dọn thì anh bất chợt lên tiếng: “Vũ Linh Đan cô có hận tôi không?”

Trái tim Vũ Linh Đan lạnh lẽo, như thể sắp ngừng đập.

Vài giây sau, Vũ Linh Đan mới chậm rãi cất đồ trở lại hộp thuốc, cũng không ngẩng đầu, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?”

“Không có gì, chỉ là tối hôm qua tôi nằm mơ, trong mơ cô nói hận tôi, nếu không phải thì tốt rồi.”

Trương Thiên Thành lắc đầu nguầy nguậy, giả bộ thản nhiên nhìn Vũ Linh Đan, lúc phát hiện mắt Vũ Linh Đan đờ đẫn, mặt tái nhợt, dáng vẻ như đã bị dọa sợ.

Trương Thiên Thành nhếch khóe miệng, mắt anh xẹt qua một tia chế nhạo.

Vì Vũ Linh Đan không nói nên Trương Thiên Thành đứng dậy, làm ra vẻ như mình không biết gì và nói: “Có lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng thật ra bây giờ tôi không thể nhớ mình đã mơ gì. Quên nó đi.”

Vũ Linh Đan vẫn cúi đầu, giả vờ bận rộn, không lên tiếng.

Cho đến khi Trương Thiên Thành lên lầu thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề, Vũ Linh Đan mới nói: “Anh cho tôi đi nhờ một đoạn nhé.”

“Vừa khéo tiện đường.”

Trương Thiên Thành hiếm khi tốt tính không từ chối, anh nhìn đôi môi nhợt nhạt không chút máu của cô, có lẽ cô bị dọa vẫn chưa bình thường lại.

Trương Thiên Thành giật giật khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trực tiếp nói: “Đi thôi.”

Trong xe, cả đoạn đường không ai nói gì.

Cả hai đều có tâm sự riêng nhưng không ai muốn nói trước, cứ lúng túng như vậy cho đến khi Vũ Linh Đan xuống xe, cô mới làm như chợt nhớ ra và nói: “Đúng rồi, anh đừng quên hôm nay phải đến gặp bác sĩ kiểm tra lại. Còn nữa, uống ít rượu một chút sẽ giúp miệng vết thương mau lành. “

Trương Thiên Thành nhếch khóe miệng: “Đây có coi như là đang quan tâm đến tôi sao?”

Tim Vũ Linh Đan đập loạn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười của anh, Vũ Linh Đan càng lộ vẻ mất bình tĩnh.

Cô bắt đầu lắc đầu phủ nhận, cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Trương Thiên Thành biến mất, cô mới nói: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, anh không muốn nghe thì thôi.”

“Cô có tư cách gì mà quan tâm tôi. Vũ Linh Đan, cô cho rằng cô là ai, cô cho rằng cô vẫn là bà Trương sao?”

Trương Thiên Thành mặt lạnh, giễu cợt.

Chỉ một câu nói mà Vũ Linh Đan không thể trả lời được, hiện tại cô chỉ muốn tự vả miệng mình một cái, ai bảo lắm miệng chứ.

“Coi như tôi chưa nói gì!”

Vũ Linh Đan cười thê lương.

Cô không muốn giải thích gì nữa, anh nói gì thì là cái đó đi.

Vì ngày hôm qua vội vàng rời đi nên Vũ Linh Đan còn rất nhiều việc phải làm, cả buổi sáng cô đều ngâm mình trong bản kế hoạch, mãi đến trưa mới có tin tức từ phía Tập đoàn Á Đông thông báo là đã thông qua phê duyệt.