Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 153




Chương 153: Sự si tình của Trương Đức Phú

Bà ta không ngờ rằng thứ mình yêu cầu là họ phải cắt đứt quan hệ, thế mà đổi lại là một lời tỏ tình còn đáng sợ hơn cả một lời cầu hôn.

“Con muốn mẹ tức chết đấy à?”

Một Dương Thanh My cao cao tại thượng bị Trương Đức Phú làm cho sững sờ, đứng trước mặt nhiều người như vậy, bà ta không thể làm gì được cậu con trai này, vì thế Dương Thanh My trút hết sự giận giữ lên người Vũ Linh Đan.

“Vũ Linh Đan, có tôi ở đây, cô đừng hòng được như ý muốn.”

Dương Thanh My cảnh cáo một lần nữa.

Khuôn mặt của Vũ Linh Đan không có chút biến sắc, tâm lý cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, giống như đám đông đứng xung quanh xem buổi biểu diễn mà thôi.

Những lời đe dọa của Dương Thanh My không phải chỉ một hai lần, Vũ Linh Đan trả lời bà ta một cách thẳng thắn: “Bà Trương, bà cũng thấy rằng vấn đề không phải ở tôi. Nếu bà thực sự không muốn tôi bước vào cửa nhà họ Trương, thì làm phiền bà hãy bảo ban con trai bà đi.”

Phản ứng ngang ngược mạnh mẽ của Vũ Linh Đan khiến nhiều người xem xung quanh phải tán thưởng.

Suốt cuộc nói chuyện, Vũ Linh Đan đều không biện minh một lời nào, cô cũng không nói gì quá đáng cả, ngược lại Dương Thanh My cứ tỏ thái độ hung hăng, rõ ràng bà ta biết con trai mình thích người ta, nhưng lại cứ làm khó Vũ Linh Đan, đúng sai thế nào mọi người nhìn qua là có thể hiểu ngay.

Trong lòng Trương Đức Phú có chút xót xa, lời nói của Vũ Linh Đan không phải lời từ chối mà còn hơn cả lời từ chối.

Nhưng bây giờ cậu ta không thể bảo vệ cô, sao cậu ta có thể yêu cầu Vũ Linh Đan làm gì cho mình được. Trương Đức Phú cúi đầu, nói nhỏ với mẹ: “Mẹ, chúng ta lên trước đi, các cổ đông còn đang chờ chúng ta đấy!”

Dương Thanh My lập tức đáp lại: “Hừ, ba trăm năm mươi tỷ này mẹ không thể để mất không như thế được, sau này con đừng qua lại với Vũ Linh Đan nữa.”

Trương Đức Phú không nói lời nào, không biết có phải là ngầm đồng ý hay không.

Sắc mặt Vũ Linh Đan lạnh tanh, cô chỉ mong người phụ nữ này mau chóng lên tầng để cô được rời khỏi đây.

Dương Thanh My lại khuyên nhủ con trai mình: “Trương Đức Phú, con nhớ kỹ cho mẹ, đây là ba trăm năm mươi tỷ, con chỉ có thể chơi đùa với cô ta thôi, đừng nghĩ là thật.”

“Mẹ, Vũ Linh Đan không phải như những gì mẹ nghĩ đâu, con… Con cũng không nghĩ như vậy đâu!”

Mặt Trương Đức Phú bỗng đỏ bừng, rồi lại tái nhợt.

Vũ Linh Đan có chút xao động, nhưng cô vẫn cố kìm chế lại, đang định quay người bước đi thì cô lại nghe thấy tiếng tát, Vũ Linh Đan vô thức nhìn lại.

Quả nhiên trên mặt Trương Đức Phú in dấu tay đỏ bừng.

Dương Thanh My đầy kiêu ngạo, không một chút hối hận nào, đối với bà ta mà nói, chuyện bà ta không làm chủ được, bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận.

Ngay cả con ruột của mình!

“Mẹ thấy con đúng là điên rồi. Người phụ nữ này rốt cuộc đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Tại sao con lại muốn liều mạng vì cô ta như thế? Ngoài kia có bao nhiêu cô gái theo đuổi con cơ mà, con bị điên rồi sao?”

Dường như Dương Thanh My đang cảm thấy rất đau lòng, tay bà ta run lên vì tức giận.

Trương Đức Phú cúi đầu, nhưng vẫn là thái độ phản đối như cũ, tiếp tục nói: “Mẹ không thể nào bắt con từ bỏ Vũ Linh Đan được đâu.”

Như vậy có thể lấy lại chút mặt mũi cho Vũ Linh Đan, cũng là một lần được thể hiện thái độ của bản thân.

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Linh Đan với vẻ mặt phức tạp, giống như được khích lệ, lại nói tiếp: “Cho dù có từ bỏ tập đoàn Á Đông, cho dù có phải chống đối lại tất cả mọi người, con cũng phải ở bên Vũ Linh Đan!”

“Vậy sao? Thế thì phải xem xem tôi có đồng ý hay không!”

Cửa thang máy lại mở ra, Trương Thiên Thành trong bộ vest đen, dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như một thiên sứ bước ra từ địa ngục vậy.

Tay chân Vũ Linh Đan dường như cứng lại, cô biết rằng lần này Trương Thiên Thành có thể sẽ lại hiểu lầm cô.

Nhưng ngay sau đó, Vũ Linh Đan đã kịp phản ứng lại, tại sao cô phải sợ Trương Thiên Thành hiểu lầm chứ?

Vì vậy, cô từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt lãnh đạm nhìn Trương Thiên Thành bước đến.

Sự xuất hiện của Trương Thiên Thành ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Trương Đức Phú vẫn chưa nói xong liền bị ngắt lời. Trương Thiên Thành mở miệng: “Sao lại ồn ào thế, bảo vệ ở đây để làm cảnh hay sao vậy, để người phụ nữ hống hách này làm loạn ở tập đoàn Á Đông à?

Ngay sau khi những lời này thốt ra, một vài nhân viên bảo vệ đang hóng chuyện liền vội vã đi tới, nhưng dù sao thì thân phận của Dương Thanh My cũng rất đặc biệt, họ hoàn toàn không nghĩ “người phụ nữ” trong miệng Tổng giám đốc là Dương Thanh My, cho nên chạy đến chỗ Vũ Linh Đan: “Tôi xin lỗi, phiền cô hãy rời khỏi đây. Nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Cậu bị mù à? Ai là người phụ nữ hống hách, còn cần tôi chỉ cho cậu biết sao?”

Trương Thiên Thành cao giọng, ngữ điệu càng ngày càng không vui.

Câu nói này đủ khiến cho nhân viên bảo vệ đổ mồ hôi lạnh, như thể đối mặt với kẻ địch vậy, người phụ nữ hống hách không phải là Vũ Linh Đan, lẽ nào là…

Đội trưởng đội bảo vệ sợ hãi, đứng đờ người ra, không dám nhìn Dương Thanh My, mà chỉ dám nhìn Trương Thiên Thành, hy vọng anh có thể nói rõ ràng người đó là ai.

Chuyện này nếu làm sai, đừng nói là mất việc, e rằng cả cái mạng này cũng không còn nữa.

Tuy nhiên, không cần Trương Thiên Thành xác nhận nữa, Dương Thanh My đã phản ứng lại. Trương Thiên Thành đang có ý ngầm chửi bà ta, bà ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị, giọng nói có vẻ không hài long: “Thiên Thành, cậu nói thế  là có ý gì?”

“Bà Trương hiểu như thế nào thì nó chính là như thế đấy.”

Trương Thiên Thành vốn không muốn nhìn Dương Thanh My một chút nào, chứ đừng nói đến giữ mặt mũi cho bà ta.

Đám người xem xung quanh vừa mới giải tán, nghe được câu nói của Trương Thiên Thành liền không kiềm chế được mà quay lại xem vở kịch hay đang diễn ra này.

“Anh à, đừng khiến mọi chuyện rắc rối như vậy!”

Trương Đức Phú nhắc nhở Trương Thiên Thành.

Dù gì thì đây cũng là công ty, vụ bê bối của gia đình họ Trương mà lan ra ngoài thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả.

Ha!

Trương Thiên Thành khinh khỉnh khịt mũi hừ nhẹ một tiếng.

Vốn dĩ Trương Thiên Thành đã nhận được tin từ sớm, anh chỉ muốn xem Dương Thanh My làm khó Vũ Linh Đan như thế nào, và Trương Đức Phú ứng phó chuyện này ra sao mà thôi.

Kết quả là Vũ Linh Đan bị bắt nạt nhưng không nói gì, còn nghe được những lời ngụy biện khó chịu kia nữa.

Nếu người phụ nữ ngốc nghếch này bị kẻ địch làm động lòng, thì cái được không bù nổi cái mất.

Trương Thiên Thành liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, thấy vẻ mặt cô lạnh tanh, sự bình tĩnh của cô có phần kỳ lạ. Bởi vì anh không nhìn thấu được tâm tư của Vũ Linh Đan, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.

“Còn nữa, chơi gái? Bà Trương so sánh cũng hình tượng thật, xem ra bà cũng hiểu sâu sắc hình tượng của chính mình nhỉ. Tôi còn nhớ, bà Trương vừa mới qua đời, ông Trương đã nóng lòng muốn đưa nhân tình về nhà. Suy cho cùng, chữ “gái” này có vẻ hợp với bà hơn đấy!”

Trương Thiên Thành nở nụ cười nhẹ, những gì anh nói ra giống như một mũi dao đâm thẳng vào tim bà ta.

Dương Thanh My run lên sợ hãi, bà ta lùi về sau hai bước, Trương Đức Phú phải đỡ lấy bà ta.

Vì sự việc này, Dương Thanh My thường xuyên bị chỉ trích sau lưng, bao năm qua bà ta vẫn luôn cố gắng lấy lại sự trong sạch của mình, nhưng chỉ cần ở trước mặt Trương Thiên Thành, mọi sự tự tin của bà ta đều sụp đổ.

Hận!

Dương Thanh My nắm chặt tay lại, tiếng nghiến răng ken két.

Rõ ràng Trương Thiên Thành đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Trương, nhưng Trương Chính Hiền vẫn giao lại vị trí lãnh đạo cao nhất của công ty cho Trương Thiên Thành, cục tức này, dù thế nào bà ta cũng không thể nuốt trôi được.

Trương Đức Phú thì thầm bên cạnh bà ta: “Mẹ…”

“Chuyện này bỏ qua đi.” Giống như Trương Đức Phú vừa thỏa hiệp trước mặt bà, Dương Thanh My không thể nào giẫm lên vết xe đổ được, bà ta buộc phải hạ thấp mình trước Trương Thiên Thành.