Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 147




Chương 147: Nợ ba trăm năm mươi tỷ

Đối với một tình địch không có bất kì uy hiếp gì, nếu coi trọng anh ta quá, anh ta lại càng kiêu ngạo hơn.

Cuối cùng, Trương Đức Phú chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi, trước khi đi còn không quên kiêu ngạo dặn dò một câu: “Tôi phải dùng rất nhiều tiền mới đấu giá được Trái Tim Đại Dương, tôi không muốn nó có bất kì khuyết điểm nào cả.”

Nhân viên công tác bên cạnh vội vã đáp lời.

Phan Bảo Thái vẫn lạnh mặt, nắm chặt tay, không nói câu nào.

Trương Đức Phú lại cười nói: “Tôi muốn nghe chính miệng nhà thiết kế Bảo Thái đảm bảo.”

Tự tay làm nhẫn cho tình địch, ừm, cảm giác này rất không tệ.

Nhất là bây giờ Phan Bảo Thái đang tức giận nhưng vẫn phải nhịn, càng khiến nỗi thất vọng khi bị Vũ Linh Đan từ chối của cậu ta giảm bớt đi nhiều

Nhân viên công tác nhìn sang Phan Bảo Thái, mặc dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là chưa giải quyết xong. Tuy Phan Bảo Thái là nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, nhưng nếu muốn về nước phát triển thì không thể đắc tội với tập đoàn Á Đông được.

Thấy Phan Bảo Thái không nói gì, nhân viên công tác ở bên cạnh vội hòa giải, cười xòa nói: “Giám đốc Trương, việc sửa lại trang sức không phải là việc của nhà thiết kế, cho nên không thể hứa được ạ.”

“Tôi không cần biết, bây giờ tôi chỉ muốn một câu nói đó thôi.”

Trương Đức Phú lơ đãng, khóe miệng nhếch lên.

Dùng ba trăm năm mươi tỷ để mua Trái Tim Đại Dương, nếu không phải vì Vũ Linh Đan thì dù chỉ xuất hiện chút vết xước cũng đủ đau lòng rồi.

“Nhà thiết kế Thái, anh xem…”

Nhân viên công tác khó xử, chỉ mong Phan Bảo Thái có thể nhường một chút: “Hay là anh hỗ trợ giám sát nhé?”

“Không cần giám sát, nếu là tác phẩm của tôi thì đương nhiên tôi phải có trách nhiệm đảm bảo sự hoàn mỹ của nó. Giám đốc Đức Phú đã trả một cái giá lớn như vậy để có được Trái Tim Đại Dương, tôi đương nhiên là rất cảm kích.”

Phan Bảo Thái cắt ngang lời nhân viên công tác, vẻ mặt lạnh lùng có thêm chút ý cười như có như không, bầu không khí lập tức dịu đi nhiều.

Trương Đức Phú kinh ngạc, nhưng không bới móc được gì, chỉ có thể gật đầu, ngượng ngùng nói: “Nếu anh đã đảm bảo thì tôi không có vấn đề gì cả.”

Nói xong, cậu ta mới rời khỏi.

Phan Bảo Thái nhìn Trương Đức Phú bằng ánh mắt thâm thúy đầy ẩn ý, chẳng biết tại sao anh ta lại chắc chắn rằng Vũ Linh Đan sẽ không bao giờ ở bên một người như vậy.

Tiếc cho Trái Tim Đại Dương quá.

Phan Bảo Thái khẽ thở dài, người đi rồi, bây giờ vấn đề mà anh ta quan tâm là không biết Trái Tim Đại Dương có xảy ra vấn đề gì không. Sau khi hỏi nhân viên công tác chỗ để Trái Tim Đại Dương xong, anh ta liền vội vàng đi tới đó.

Trên xe.

Vũ Linh Đan nghe thấy Trương Thành Vũ nhắc tới Trái Tim Đại Dương xong thì lập tức phản ứng lại, không nhịn được quát lớn: “Thì ra anh đã tới từ lâu rồi.”

Trương Thành Vũ lạnh mặt, không nói câu nào.

Rất nhanh, Vũ Linh Đan lại phát hiện ra một bí mật động trời, dường như tất cả các vấn đề đều được giải đáp: “Vậy có phải người thần bí tranh giành với Trương Đức Phú… Chính là anh không?”

“Sao nào? Đau lòng à?”

Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng không kìm được sự tức giận của mình.

Người phụ nữ này, lén trốn khỏi mình rồi, lại còn dám để người khác cầu hôn.

“Không có.”

Vũ Linh Đan lập tức phủ nhận, đó cũng là sự thật.

Chỉ có điều, nếu không phải vì Trương Thiên Thành nhúng tay vào thì Trương Đức Phú cũng chẳng tốn nhiều tiền để lấy được Trái Tim Đại Dương như thế.

Trương Thiên Thành cũng không tin, bổ sung thêm một câu: “Phải đau lòng chứ, cô cho rằng Trương Đức Phú có thể bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ thật sao?”

“Vậy…”

Vũ Linh Đan nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt.

Cho dù cô không thích Trương Đức Phú, cũng bị đánh giá của Phan Bảo Thái về Trương Đức Phú làm kinh ngạc, nhưng ngoài những chuyện đó ra, cậu ta đối xử với cô rất tốt. Cho dù không thể ở bên nhau, cô cũng không muốn Trương Đức Phú chịu bất kỳ tổn thất nào cả.

Trương Thiên Thành liếc nhìn Vũ Linh Đan một cái, nhìn rõ được tất cả cảm xúc trên mặt cô. Anh khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng.

Vũ Linh Đan vô cùng căng thẳng, không biết câu nói kia lại chọc tới vị ôn thần này rồi.

“Nếu là hôm qua, hoặc một giờ trước thì Trương Đức Phú vẫn còn khả năng đó, nhưng bây giờ thì… Đương nhiên, nếu nhà họ Trương đồng ý cho cô vào cửa, đồng ý tiêu tiền như rác vì cô thì không còn chuyện gì nữa.”

Trương Thiên Thành dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Vũ Linh Đan thấy vậy chỉ thấy lạnh cả người, ánh mắt cũng lạnh băng: “Vậy có nghĩa là anh đã động tay động chân vào sao?”

Tuy Trương Thiên Thành không nói tỉ mỉ, nhưng chỉ cần anh ra tay, cô cũng biết hậu quả của Trương Đức Phú sẽ thế nào.

“Đúng thế thì sao?”

Trương Thiên Thành dám làm dám chịu, không hề sợ người khác chất vấn, nhưng Vũ Linh Đan hỏi đi hỏi lại như vậy giống như đang cầu xin cho Trương Đức Phú vậy, thái độ đó đã chọc giận Trương Thiên Thành.

Anh lập tức đứng dậy, túm lấy cổ Vũ Linh Đan, tốc độ cực nhanh, cô không thể phản kháng được.

Trương Thiên Thành tới gần cô, hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt anh.

Trương Thiên Thành lạnh giọng chất vấn: “Có phải là hối hận không, hả?”

“Anh yên tâm, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ đồng ý lời cầu hôn của Trương Đức Phú cả.”

Vũ Linh Đan khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng trả lời.

Lúc này, sắc mặt Trương Thiên Thành mới dịu đi một chút: “Vậy trước đây đều là gạt tôi sao?”

Ai ngờ, Vũ Linh Đan lập tức đáp lời, không hề cho Trương Thiên Thành chút mặt mũi nào: “Nhưng anh yên tâm, chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh cả, cuộc sống của tôi không nhất định phải lựa chọn một trong hai người.”

Ô!

Vừa dứt lời, Trương Thiên Thành đã khóa cứng cổ cô, đừng nói đến nói chuyện, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng không phát ra được.

Ánh mắt lạnh lùng mà cao quý của người đàn ông hóa thành một lớp không khí vô hình bao phủ xung quanh Vũ Linh Đan.

Không khí ấm áp trong xe cũng lập tức trở nên ngột ngạt lạnh lẽo.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị khóa cổ.

Cảm giác hít thở không thông, khát vọng sống vô tận nhưng lại không thể dãy dụa, cảm giác đau khổ đó khiến Vũ Linh Đan sống không bằng chết.

Bàn tay vô thức đánh lên người Trương Thiên Thành, ánh mắt tuyệt vọng.

Nhưng ánh mắt Trương Thiên Thành vẫn vô cùng lạnh lùng, tay không hề có ý muốn buông ra, giọng nói ác độc vang lên: “Không phải bọn tôi… Thì là ai? Phan Bảo Thái sao?”

Giọng nói của anh giống như sấm rền, nổ vang trong đầu Vũ Linh Đan, tai ù đi, gần như không thể nghe anh nói gì nữa.

Phan Bảo Thái?

“Không… Không…”

Vũ Linh Đan rất muốn nói “Không phải”, nhưng bây giờ cô còn không thể hít thở được, sao có thể nói nhiều hơn một chữ chứ.

Có một số chuyện, Vũ Linh Đan cảm thấy mình không hiểu Trương Thiên Thành, có một số chuyện, cô lại hiểu anh rất rõ.

Nếu để Trương Thiên Thành cho rằng cô và Phan Bảo Thái có quan hệ gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Phan Bảo Thái.