Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 143




Chương 143: Cô đi thử xem

 

Kết quả là, Vũ Linh Đan còn chưa lên tiếng thì Trương Thiên Thành đã nghiêm mặt, trợn mắt, tức giận rồi, giọng nói trầm hẳn: “Nếu cô không đồng ý thì thôi, tôi cũng không nài nỉ, nhưng chó của cô làm bẩn nhà tôi, chắc chắn không thể cứ để như vậy được.”

“Anh… Rõ ràng anh đã nói, Coco ở đây cũng không sao kia mà.”

Giờ mới qua mấy ngày mà Trương Thiên Thành đã trở mặt vô tình, Vũ Linh Đan tức giận phản bác, nhưng Trương Thiên Thành chỉ cười giễu cợt, đến một câu dư thừa cũng không thèm nói.

Giờ Coco còn đang ở trong tay Trương Thiên Thành, không phải anh ta nói gì thì phải như thế đó hay sao.

Vũ Linh Đan tức giận cũng chẳng thể làm gì.

Dù là khi kết hôn hay đã ly hôn, Vũ Linh Đan phát hiện mình vẫn luôn bị anh chèn ép.

“Giờ tôi không thể chăm sóc Coco được, giống như lúc trước tôi đã nói, nếu chỗ anh không tiện thì tôi sẽ tìm cho Coco một hoàn cảnh mới.”

Vũ Linh Đan xoay người, trầm giọng nói.

“Ồ, tìm Trương Đức Phú sao?”

Trương Thiên Thành vạch trần lời nói dối của Vũ Linh Đan, lòng buồn bực.

Đương nhiên, Coco ở chỗ anh cũng không thành vấn đề, nhưng cô gái này lại khiến Trương Thiên Thành không thấy yên lòng. Chỉ cần anh không nhìn thấy, cô gái này sẽ không an phận.

Anh phải nghĩ cách để trị Vũ Linh Đan.

“Nếu cô không đồng ý ở đây cũng được, nhưng cô phải đảm bảo mỗi ba ngày phải đến đây một lần, không thể xem tôi như bảo mẫu cho chó của cô được.”

Trương Thiên Thành lạnh mặt, anh không vui, nên sau khi lạnh lùng nói xong thì đẩy Vũ Linh Đan vào phòng của Coco.

Vũ Linh Đan tức giận há hốc miệng, bực không thể tả.

Người đàn ông này biết điều ghê, lúc trước rõ ràng anh ta chỉ hận không thể đoạt lấy Coco về, giờ thì hay rồi, còn muốn mình phải chịu trách nhiệm.

“Trương Thiên Thành, anh chờ một chút.”

Vũ Linh Đan đuổi theo, vẻ mặt hơi phiền muộn, nhưng cô cũng không thể vô cớ gây sự được.

“Sao thế?”

Trương Thiên Thành có vẻ khá khó chịu với hành động làm mất thời gian của Vũ Linh Đan.

Cô hít sâu một hơi, lần này không để anh quay mòng mòng nữa mà trầm giọng nói: “Giờ tôi có thể mang Coco đi.”

“Đương nhiên là không được.”

Trương Thiên Thành từ chối không chút do dự.

Khóe miệng Vũ Linh Đan cười mỉa mai, cô cũng biết kết quả sẽ thế này, thế là cô nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành, ánh mắt vô tội nói: “Nếu không được thì để Coco ở lại chỗ anh vậy, dù có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến tôi.”

“Ý cô là nếu Coco chết cũng không liên quan đến cô sao?”

Trương Thiên Thành bỗng nhiên đi thẳng về phía cô, cách Vũ Linh Đan không đến nửa bậc thang thì dừng lại, dù phải ngẩng đầu nhìn Vũ Linh Đan nhìn anh vẫn mang khí thế mãnh liệt khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó mà coi thường.

Đáy mắt anh như lóe lên từng tia sáng lấp lánh, hăm dọa nhìn Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan bất giác nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khô khốc, mặc dù ánh mắt hoang mang, nhưng thái độ vẫn vô cùng kiên quyết: “Đương nhiên là không phải!”

Trương Thiên Thành nhún vai một cái, hai tay mở ra: “Vậy thì còn vấn đề gì không?”

Vũ Linh Đan nghẹn lời lần nữa.

Cô cứ có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được.

“Được rồi.”

Vũ Linh Đan khuất phục, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Thế thì nhanh dọn dẹp trên đó đi, xuống dưới nấu cơm, tôi sắp chết đói rồi.”

Trương Thiên Thành ra vẻ thoải mái thản nhiên, giọng nói còn có phần bất mãn.

Vũ Linh Đan không nói nữa, cô đi tới phòng bếp thật, nhìn nguyên liệu nấu ăn đơn giản trong tủ lạnh, so với khi mình còn ở đây, đồ ăn chất đống thành núi, còn giờ trong bếp lại không có thứ gì, làm sao mà Trương Thiên Thành sống được.

“Bình thường anh không nấu cơm ở nhà à?”

Vũ Linh Đan không nhịn được hỏi.

Dạ dày của anh không tốt, yêu cầu các món lại hơi cao, cho dù mời một dì đầu bếp cũng được chứ.

“Tôi cần làm cơm sao?”

Kết quả là, người nào đó đang làm việc trong phòng khách lạnh lùng thốt lên câu trả lời đó.

“Được rồi.”

Vũ Linh Đan không còn lời nào để nói, chỉ trách mình nói bậy, với kiểu đàn ông như thế này thì mình không nên quan tâm anh ta để làm gì.

Sau khi nấu đơn giản ba món một canh, Trương Thiên Thành nhìn thấy mấy món ăn trên bàn thì sắc mặt mới dịu đi đôi chút, thoải mái cầm đũa trước, anh ta còn tùy ý nói một câu: “Tôi thấy, cô kiếm việc đầu bếp nấu cơm cho người ta nhiều khi còn tốt hơn bây giờ đấy.”

Vũ Linh Đan đang múc cơm, bình tĩnh thấp giọng trả lời: “Tôi không thấy bây giờ có gì là không thể cả.”

“Cũng đúng. Làm chó quen rồi giờ bỗng nhiên làm người thì nhất định sẽ không quen.”

Trương Thiên Thành vừa nhai vừa bình tĩnh nói.

Mấy câu nói ác độc như vậy tuôn ra từ miệng anh ta mãi cũng thành quen.

Vũ Linh Đan còn buồn tức giận, cô giả vờ như không nghe thấy, vừa múc cơm xong, Trương Thiên Thành đã đưa tay ra, thoải mái nhận lấy.

Cảm giác này giống như chỉ vừa mới hôm qua.

Tay Vũ Linh Đan thoáng run lên, Trương Thiên Thành ngạc nhiên mà bất mãn.

Vũ Linh Đan nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ bình tĩnh ăn cơm, không nói gì.

Sau đó Vũ Linh Đan mới chuẩn bị đi về, lúc nãy Trương Thiên Thành vẫn còn đang bình tĩnh, chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã nhíu lại, đôi mắt trừng cô.

Hai tay Vũ Linh Đan mở ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Trương Thiên Thành, tôi phải đi làm rồi.”

“Hôm nay không được đi.”

Trương Thiên Thành quả quyết nói, cũng vô cùng kiên định.

“Tại sao?”

Vũ Linh Đan không rõ.

“Hôm nay cô đừng mong rời đi.”

Vẻ mặt Trương Thiên Thành âm trầm, anh ta nói tiếp câu sau rồi nghênh ngang rời đi, để lại Vũ Linh Đan há hốc mồm trợn mắt, đứng đời tại chỗ, mãi không nói nên lời.

Sau đó Vũ Linh Đan tiếp tục thu dọn đồ, cô không định chào hỏi Trương Thiên Thành mà cứ thế đi luôn.

Cô đến đây hoàn toàn là vì thăm Coco, nếu anh không nói đến chuyện vật liệu xây dựng thì cô cũng không cần thiết phải ở đây làm gì.

Trương Thiên Thành đứng ở trên lầu, nhìn Vũ Linh Đan đeo túi xách lướt nhanh như bay, vẻ mặt âm u như mây đen cuồn cuộn, ly rượu whisky trong tay suýt nữa bị anh bóp nát.

“Giỏi lắm.”

Trương Thiên Thành cắn răng, nghiến ra một từ.

Dường như cùng lúc đó, Vũ Linh Đan cũng liếc mắt nhìn lên lầu, hình như có bóng người thoáng qua, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Vũ Linh Đan run sợ, đi nhanh hơn, chỉ mong Trương Thiên Thành không phát hiện ra chuyện mình rời đi.

Mãi đến tận khi lên xe, không thấy Trương Thiên Thành đuổi theo, cuối cùng Vũ Linh Đan mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc nhận được điện thoại của Trương Đức Phú, hai người hẹn chỗ gặp mặt.

“Có lẽ là không trễ đâu nhỉ?”

Vũ Linh Đan vội vàng lên xe, cô thấy hơi có lỗi về hành động thình lình rời đi của mình.

Trương Đức Phú liếc nhìn đồng hồ, nụ cười vẫn ấm áp như trước, cũng không nhắc tới Trương Thiên Thành, cậu ta nói: “Đúng là hơi muộn. Nhưng mà với tốc độ xe của tôi thì nhất định có thể đến đúng giờ.”

Chiếc xe dừng lại dưới lầu nơi triển lãm, Trương Đức Phú và Vũ Linh Đan báo tên xong, không lâu sau họ đã được phát hai vé, cậu ta cười nói với cô: “Tôi lấy hai vé khách quý, để lát nữa có thể gặp riêng nhà thiết kế mà mình thích.”

Vũ Linh Đan gật đầu, cô không hứng thú lắm với đồ trang sức, chỉ đơn thuần là vì đồng ý với Trương Đức Phú rồi nên mới tới mà thôi.

Bên trong phòng triển lãm trống trải dạo trước, bây giờ lại bày biện không ít trang sức châu báu, được chuyên gia dắt đi, hai người nhanh chóng đi lên lầu, đến phòng riêng.