Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 139




Chương 139: Gừng càng già càng cay

 

Đương nhiên Trương Đức Phú biết rằng mình có tỏ thái độ hay không đã không còn quan trọng. Hành động lần này của Trương Thiên Thành rõ ràng là đang làm nhục mình.

Dù biết vậy nhưng cậu ta cũng không còn cách nào thay đổi nên chỉ có thể cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Tôi cũng ủng hộ Tổng giám đốc Trương.”

“Được, nếu không còn chuyện gì thì tôi có chuyện gấp phải đi trước.”

Trương Thiên Thành nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực, anh là người đầu tiên nhanh chân rời khỏi phòng họp.

Sau đó có một số cổ đông rối rít cúi đầu muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Nhưng Trương Đức Phú đã vọt tới cửa trước nhất rồi ầm một tiếng đóng cửa lại, nơi này không còn người ngoài nên cậu ta trực tiếp lớn tiếng chất vấn: “Cuối cùng thì chuyện này là như thế nào?”

Không ai trả lời cậu ta.

Một cổ đông duy nhất ủng hộ Trương Đức Phú, hiện tại trong lòng sớm đã hối hận không thôi. Thật ra ông ta cũng nhận được tin nhắn của Trương Thiên Thành nhưng ông ta mở miệng quá sớm nên đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.

Hiện giờ ông ta nghĩ đến nên làm sao cứu lại hình tượng của mình trước mặt Trương Thiên Thành nhiều nhất.

“Tổng giám đốc Trương đừng nói nữa, việc này coi như là chúng tôi có lỗi với cậu.”

Cổ đông đứng ở trước nhất, cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói.

Trương Đức Phú đi đến trước mặt ông ta, mặt mày âm trầm lạnh lùng nói: “Là Trương Thiên Thành làm có đúng không?”

Cậu ta chỉ mới thông báo cuộc họp vào sáng nay, Trương Thiên Thành hẳn không có thời gian chuẩn bị mới đúng, nhưng dưới tình cảnh này thì ngoại trừ Trương Thiên Thành ra, cậu ta thực sự không nghĩ ra còn ai có bản lĩnh lớn như vậy.

Đám cổ đông lại không nói mà chỉ thở dài và không ngừng lắc đầu.

“Mọi người hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Trước cuộc họp mọi người đều ủng hộ tôi, hiện tại thì… mọi người cho rằng Trương Thiên Thành dễ dàng buông tha cho mọi người như vậy sao?”

Mặt Trương Đức Phú vừa lạnh lùng vừa khó thở.

“Giám đốc Trương, không phải chúng tôi không giúp cậu, thật sự là… ôi chao, trước cuộc họp Tổng giám đốc Trương gửi cho mỗi người chúng tôi một tin nhắn, mỗi người chúng tôi đều bị anh ta bắt được nhược điểm, cậu nói xem nếu chúng tôi thật sự giúp cậu thì đó mới là chặt đứt đường sống của chúng tôi.”

“Gì chứ? Làm sao có thể!” Trương Đức Phú không thể tin.

“Giám đốc Trương, những lời khác chúng tôi không thể nói ra, tóm lại cậu cho rằng cậu làm rất bí mật nhưng trên thực tế Tổng giám đốc Trương đã sớm phát hiện và còn nắm giữ tất cả chứng cứ, anh ta vốn không sợ cậu làm gì anh ta đâu.”

“Đúng vậy, nếu chúng tôi ủng hộ cậu thì coi như chúng tôi xong đời rồi.”

“Mặc dù Tổng giám đốc Trương không có tình người nhưng quả thật thành tích của công ty hoàn toàn không tệ, mọi người chúng tôi đều được nhờ, chúng tôi cũng không muốn có thêm trục trặc gì.”

Từng người đều im lặng, không để ý đến sự ngăn cản của Trương Đức Phú mà rối rít rời khỏi.

Không bao lâu sau, Trần Đức Bảo bước đến thông báo với Trương Thiên Thành: “Tổng giám đốc Trương, bên ngoài có mấy cổ đông muốn gặp anh.”

“Còn họp thành nhóm để tới à.”

Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, đáy mắt đầy khinh thường và trêu tức: “Nói với bọn họ là tôi không muốn gặp.”

“Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ hình như có chút sốt ruột, vả lại…bọn họ đã đứng mười mấy phút rồi, nếu anh là không gặp chỉ sợ bọn họ sẽ không đi đâu.” Trần Đức Bảo bối rối nói.

“Đây là chuyện tôi cần quan tâm sao?”

Trương Thiên Thành liếc qua một cái, trông rất lạnh lùng và độc ác: “Tôi nghĩ nên cho mấy ông già này chút dạy dỗ rồi, không thì bọn họ lại cho rằng Trương Thiên Thành tôi mắt mù. Cậu ra ngoài nói với bọn họ rằng nếu ai trong số họ cảm thấy mình mắt mờ hay cơ thể không ổn thì có thể trực tiếp cút về nghỉ dưỡng, về phần tiền công ty nên trả sẽ không trả thiếu đồng nào.”

“Chuyện này. . .” Trần Đức Bảo có chút khó khăn.

Dù sao đều là cổ đông lâu năm của công ty,Trương Thiên Thành nói như vậy thật sự không khỏi không có tình người, vả lại làm khó sẽ gây thêm thù hằn cho bản thân.

Trương Thiên Thành lại không thèm để đến những thứ này chút nào, anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cau mày nhìn anh ấy.

Trần Đức Bảo bất đắc dĩ cúi đầu nói: “Tôi đã biết.”

Mấy phút sau, bỗng nhiên Trần Đức Bảo tươi cười bước vào vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Trương, anh thật là giỏi, lời anh vừa nói ra thật có tác dụng, em vừa nói xong thì mấy ông già kia đã liếc nhìn nhau rồi đi cả.”

“Hừ!”

Trương Thiên Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Lúc nãy mấy ông già kia chọn sai người nên muốn tranh thủ thời gian tỏ lòng trung thành cũng thuận tiện lôi kéo quan hệ trước mặt anh, nếu là lúc trước thì nói không chừng Trương Thiên Thành sẽ còn cho đám người này chút mặt mũi, nhưng hiện tại phóng mắt ra nhìn cả công ty này còn ai dám trắng trợn chống đối anh chứ.

Nếu mấy ông già này nghe lời, tất cả đều dễ nói chuyện, còn nếu không nghe lời thì cũng đừng trách anh không khách sáo.

“Vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây Tổng giám đốc Trương?”

Trần Đức Bảo phục Trương Thiên Thành sát đất, mỗi lần bản mình bị dọa đến nơm nớp lo sợ là Trương Thiên Thành lại nhẹ thoải mái lấy lại chiến thắng.

Trương Thiên Thành không có chuyện gì, nụ cười trên mặt Trần Đức Bảo cũng nhiều hơn để chờ chỉ thị tiếp theo của anh.

“Không cần quản mấy ông già kia, sau chuyện này bọn họ hẳn sẽ trung thực một khoảng thời gian, ngược lại thì Trương Đức Phú…”

Trương Thiên Thành híp mắt lại, ý của anh là Trương Chính Hiền cũng biết chuyện này, mặc dù nói không hoàn toàn tham dự vào nhưng ý của nhà họ Trương thì anh còn phải suy nghĩ thật kỹ.

Lời của Trương Thiên Thành còn chưa nói hết thì Trần Đức Bảo đã hiểu, anh ấy nhẹ gật đầu nở nụ cười bước ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vũ Linh Đan thu dọn túi lớn túi nhỏ lên đường đến công trường.

Đúng lúc cô trông thấy một chiếc Porsche màu lam ngừng dưới lầu, mặc dù còn chưa nhìn thấy người nhưng Vũ Linh Đan biết là Trương Đức Phú tới.

Từ lần trước Trương Thiên Thành cũng ở đây, hai người họ còn tình cờ có cuộc chiến lớn thì Trương Đức Phú cũng không còn xuất hiện, cô còn tưởng rằng Trương Đức Phú đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện.

Vũ Linh Đan định đi vòng đằng sau để ra đến chỗ đậu xe nhưng vừa mới xoay người thì sau lưng đã truyền đến giọng nói của Trương Đức Phú: “Linh Đan.”

Vũ Linh Đan vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mặt trời sáng sớm chiếu trên khuôn mặt Trương Đức Phú, nụ cười trên khuôn mặt ấy càng thêm dịu dàng nho nhã.

Vũ Linh Đan cười theo, giả bộ như vừa mới trông thấy cậu ta: “Trương Đức Phú, sao cậu lại tới đây?”

“Không phải hôm nay em muốn tới công trường à, đương nhiên tôi đến tiễn em rồi. Em chỉ có chút đồ này thôi sao?”

Trương Đức Phú hỏi rồi thuận tay nhận hành lý trực tiếp đặt trên xe mình.

Trên xe, Vũ Linh Đan còn đang có chút xấu hổ vì chuyện hôm trước nhưng Trương Đức Phú lại thoải mái cười nói: “Em còn đang tức giận vì chuyện hôm đó hả? Tôi nói không sao rồi mà, tôi chỉ không muốn làm căng với anh cả trước mặt em thôi.”

Nghe Trương Đức Phú nói như vậy, tất nhiên Vũ Linh Đan cười ngượng ngùng mà không hỏi gì thêm.

“Đến nơi rồi, em cố gắng làm quen mấy ngày đã, nếu thực sự không được  thì tìm nhà ở gần đó, em muốn cố gắng làm việc cũng không cần thiết phải ở lại đó đâu.”

“Còn một chuyện nữa nữa… Chủ nhật này có triển lãm châu báu và tôi đã lấy được vé rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến đón em.”

Trên đường đi Trương Đức Phú quan tâm hỏi han mọi thứ, lúc nói đến triển lãm châu báu thì Trương Đức Phú cười hỏi một câu: “Không phải em đã quên rồi chứ?”

Vũ Linh Đan hoàn toàn quên mất do bận rộn nhưng cô vẫn lắc đầu một cái nói: “Không đâu.”

“Tôi nghe nói lần này còn có không ít bậc thầy trong và ngoài nước, em còn có thể giao lưu trao đổi với bọn họ và cũng có thể đặt hàng một món thuộc về riêng mình.”

“Nghe cũng không tệ lắm!” Vũ Linh Đan trả lời lúc có lúc không vì lòng dạ cô cũng không ở đây.