Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 113




Chương 113: Nói nhảm

“Không được, nhất định tôi phải xác định xem chị tôi có an toàn hay không, dù sao tổng giám đốc Trương và chị tôi cũng đã ly hôn rồi. .”

Vũ Hải Yến đứng bên ngoài nói nhưng nói cuội.

Còn hai người trong xe nghe được lời cô ta nói thì hai mắt nhìn nhau.

Trương Thiên Thành không biết bây giờ quan hệ của hai người lại tốt như vậy, còn Vũ Linh Đan thì trợn tròn mắt, cô không ngờ khả năng nói dối của Vũ Hải Yến lại lưu loát đến vậy.

Sắc mặt của Trần Đức Bảo trở nên u ám, anh ấy vất vả lắm mới tìm được cơ hội cho Trương Thiên Thành ở riêng với Vũ Linh Đan một lúc mà giờ lại có người tới phá đám, Trần Đức Bảo tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, cho dù có là ai đi nữa thì cũng không được phép đến làm phiền hai người, anh ấy lập tức lấy điện thoại di động ra: “Nếu cô còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”

“Chị. .”

Vũ Hải Yến làm bộ quay lưng bước đi nhưng sau đó cô ta lại nhanh chóng quay đầu lại hộ một tiếng.

Vẫn không có chút động tĩnh nào.

“Lần này thì cô đã yên tâm chưa?”

Trần Đức Bảo khó chịu, trước giờ anh ấy chưa gặp qua người đàn bà nào có da mặt dày như vậy, cô ta thật sự là em của Vũ Linh Đan à, sao tính cách lại khác nhau đến vậy chứ.

Cho tới lúc cô ta rời đi, Vũ Hải Yến vẫn không thấy được bóng dáng của Trương Thiên Thành hay Vũ Linh Đan, nhưng cô ta khẳng định cô ta không có nhìn lầm. Cô ta đến phòng làm việc, phát hiện bình thường Vũ Linh Đan vẫn luôn đến công ty sớm nhưng bây giờ lại không thấy chị ta đâu cả thì lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình.

“Tôi không tin chị cứ núp ở trong xe miết không bước ra ngoài”

Vũ Hải Yến đứng trong phòng làm việc của Vũ Linh Đan hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe Maybach đang đậu dưới lầu.

Cho dù cô ta không thể thành đối với Trường Thiên Thành được thì cô ta cũng nhất quyết không cho phép Trương Thiên Thành quay lại với Vũ Linh Đan.

Bên trong xe.

Vũ Linh Đan cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi cánh tay của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan nhíu mày một cái: “Anh còn không mau buông tôi ra?”

“Lúc nãy cô tới tìm tôi để đòi bao nhiêu tiền?”

Trương Thiên Thành bỗng nhiên đặt câu hỏi, anh nở một nụ cười tà ác, nom rất đáng sợ.

Đầu của Vũ Linh Đan ong lên một tiếng, cô biết bây giờ anh ta tới tìm mình tính số. Mặc dù cô biết Trương Thiên Thành sẽ tức giận nhưng cô lại không ngờ anh ta sẽ trực tiếp chạy tới đây tìm cô như vậy.

Nhưng mà lời cô nói đều là thật, không có việc gì phải sợ. Cô ngước đầu lên mặt không đổi sắc nhìn vào mắt của anh, lạnh lùng nói: “Dù sao thì Vũ Linh Đan này cũng chả còn chút sĩ diện nào đáng nói nữa, nhưng mà sĩ diện của tổng giám đốc Trương ngài thì lại rất quan trọng, tôi chỉ cần mấy trăm triệu mà thôi, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ”

“Vậy sao?”

Trương Thiên Thành cắn răng nói, anh ta siết chặt tay cổ làm Vũ Linh Đan đau đến nhíu mày, cô cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay của mình đã bị anh siết đến mức đỏ chét.

“Trương Thiên Thành, anh mau buồng tôi ra!”

Vũ Linh Đan nói lại một lần nữa.

“Tôi muốn nhìn xem cả cải thành phố Cần Thơ này có tòa soạn nào dám đăng chữ nào tố cáo Trương Thiên Thành này, Vũ Linh Đan, cô có giỏi thì cứ thử đi!”

Trương Thiên Thành cười nhạt.

Anh hoàn toàn không coi lời đe dọa của Vũ Linh Đan ra gì.

Nhưng mà Vũ Linh Đan biết, nếu như anh thật sự không quan tâm thì cũng sẽ không bất chấp tất cả đích thân chạy tới đây như vậy. Lập tức, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nếu như không có tòa soạn nào dám đăng thì tôi đành đăng lên mạng vậy.”

“Vũ Linh Đan!”

Trương Thiên Thành cau mày, trong ánh mắt anh xẹt qua một tia nguy hiểm.

Lần này, anh thật sự tức giận.

Người đàn bà này bị điên rồi à, cái cách ngu xuẩn như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được.

Vũ Linh Đan yên lặng chớp cơ hội thoát khỏi vòng tay của anh, cô sửa sang lại áo sơ mi mà lúc nãy bị anh làm cho nhàu nát sau đó bình tĩnh nói: “Anh cũng đừng nói là tôi ép anh, chẳng qua tôi chỉ trả lại cho anh những gì mà anh đã từng làm

với tôi thôi.”

Trương Thiên Thành cau mày.

Hiển nhiên anh không hiểu ý cô.

Vũ Linh Đan cũng không ngại giải thích cho anh nghe: “Lúc trước anh dùng thủ đoạn bị ổi cướp nhà của tôi đi, nếu bây giờ tôi vẫn chẳng làm gì thì có vẻ như tôi đang sợ anh vậy, giống như cái cách mà anh làm từ trước tới giờ thôi, nhưng lần này sẽ do tôi quyết định, hơn nữa ban nãy tôi đột nhiên đổi ý rồi.”

Vũ Linh Đan bỗng nhiên qua quơ bàn tay trước mặt anh, ánh mắt cô kiên định, môi khẽ mở: “Tôi muốn con số này.”

“Một tỷ bảy!”

Trương Thiên Thành thấp giọng nói.

“Có lẽ tôi có thể đòi hỏi nhiều thứ hơn, ví dụ như lấy lại căn nhà, thậm chí có thể đòi nhiều tiền hơn, nhưng tôi sẽ không độc ác giống như anh, ngay cả con đường sống cuối cùng của người ta mà anh cũng chặt đứt”

Nói tới chỗ này, Trương Thiên Thành đã hiểu.

Lúc này, anh giống như một con thú hung ác đang bổ nhào về phía con mồi, đôi mắt anh trợn to nhào tới túm lấy cổ áo của cô, siết chặt đến nỗi cô sắp thở không nổi, anh kề sát mặt mình vào, nhìn chằm chằm cô lạnh lùng nói: “Tôi không ngờ sau khi

cô và tôi ly dị thì cô lại không biết xấu hổ đến vậy.”

“Tôi không biết xấu hổ chỗ nào, tôi dựa vào bản thân mình

kiểm cơm ăn thì có gì sai à.”

Vũ Linh Đan không cam lòng nói.

Cô biết con đường này rất nguy hiểm nhưng cô nhất định không cho phép tên đầu sỏ này ở đây xỉa xói cố.

Đáy mắt Trương Thiên Thành xẹt qua một tia châm chọc, sự khinh thường tràn ngập trong con mắt vừa đen vừa sâu hun hút ấy, anh nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như cô đã không biết xấu hổ như vậy sao lại không dùng tên của mình mà lại đi dùng tên giả, hay là cố làm vậy để cho tôi chú ý tới cô!”

“Trương Thiên Thành, anh là tên khốn kiếp!”

Vũ Linh Đan giận đến mức mũi đau xót, nước mắt xém chút nữa rơi xuống, tên khốn kiếp này có tư cách gì nói mình:” Trương Thiên Thành, ở trong mắt tôi, anh và bọn họ chả có gì khác nhau cả!”

Nếu như không phải anh ta thường xuyên đến chỗ đó thì sao có thể trùng hợp đến mức vừa khéo đụng phải có như vậy.

Lúc trước anh ta giả bộ không quan tâm tới chuyện gái gú, thậm chí không có bất cứ tin đồn gì, làm như bản thân trong

sạch lắm vậy, bây giờ xem ra tất cả đều là dối trá.

“Hừ!”

Trương Thiên Thành hừ lạnh, ngay sau đó anh buông Vũ Linh Đan ra, thuận thể ngồi lại cho ngay ngắn, khuôn mặt anh không chút thay đổi nói: “Muốn tiền, một xu cũng không có. Nếu cô dám đăng, tôi sẽ cho cô phải hối hận vì đã tồn tại trên đời này!”

“Tôi đã không còn gì đáng giá để anh có thể uy hiếp nữa rồi, tôi cũng rất muốn biết còn có cái gì có thể làm cho tôi hối hận, tập đoàn Bạch Đằng à?”

Vũ Linh Đan nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, đáy mắt cô trong trẻo lạnh lùng, nói xong cô mở cửa xe bước ra ngoài.

Trần Đức Bảo vẫn đứng canh ở cửa, anh ta thấy vành mắt của Vũ Linh Đan ửng đỏ thì tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

Từ nãy tới giờ Vũ Hải Yến vẫn đứng ở trên lầu nhìn chằm chằm xuống dưới, lúc cô ta vừa nhìn thấy Vũ Linh Đan đi ra ngoài thì khóe miệng hơi giơ lên, cô ta biết bản thân không nhìn lầm!

“Lái xe!”

Trường Thiên Thành ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại lạnh lùng nói.

Trần Đức Bảo biết tâm tình của Trương Thiên Thành không tốt cho nên cũng không nhiều lời, nhưng mà sau khi khởi động xe anh ta lại lắm mồm nói một câu: “Em nghe nói hai ngày nữa giám đốc Vũ sẽ đến công trường đấy. .”

Còn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc bén của Trương Thiên Thành đã bắn về phía anh ta, Trần Đức Bảo chột dạ cúi đầu xuống, chuyên tâm lái xe.

Mặc dù anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết vốn dĩ Trương Thiên Thành cũng không cần phải đích thân chạy đến đây như vậy, chẳng qua anh mượn cớ để đi gặp cô ấy thôi, chẳng hiểu sao một anh lại làm cho mọi chuyện trở nên rối tung như vậy!

Vũ Linh Đan mới tới phòng làm việc thì thấy Vũ Hải Yến ngồi ở vị trí của mình, cô khẽ cau mày đi thẳng đến chỗ cô ta ngồi.