Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 107




Chương 107: Vũ Hải Yến xem mắt thành công

“Cũng không tệ lắm” Đáy mắt của Vũ Hải Yến nổi lên một ngôi sao nhỏ.

“Gì mà cũng không tệ lắm, con nói cụ thể với mẹ xem nhân phẩm của đối phương thế nào, hình dáng ra sao, còn tính cách nữa, vả lại cậu ta có nói khi nào sẽ kế thừa Châu Thiên không?”

“Mẹ, sao mẹ có thể tầm thường như thế, hiện tại chúng con đang bàn chuyện tình cảm chứ không phải bàn những thứ này” Vũ Hải Yến giậm chân một cái, có chút oán trách và cũng có chút hờn giận.

Lời này vừa nói ra khiến Nguyễn Kim Thanh sững sờ, bàn chuyện tình cảm mà không xem điều kiện thì sao mà bàn được, nhưng sau đó bà ta nhìn thấy dáng vẻ Vũ Hải Yến mất hồn mất

vía và đang rạo rực vì tình yêu thì lập tức hiểu được.

Yêu đương với dạng con ông cháu cha như Phan Phùng Hiếu thì quả thật chỉ cần chú trọng tình cảm là được.

“Nhìn lại con đi, không phải trước đó còn không muốn đi đủ kiểu, hiện tại lại hồn vía lên mây cứ như mất hồn ấy. Nếu truyền ra ngoài con không sợ làm trò cười cho người khác à!”

Nguyễn Kim Thanh sờ sóng mũi cao của Vũ Hải Yến, cho dù là trách móc nhưng đáy mắt bà ta cũng đầy tình yêu thương.

Vũ Hải Yến đặt mông ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn còn nhớ khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau, cảm thấy sợi hết hồn hết vía.

Đây là điều trước kia cô ta chưa từng cảm nhận được, cô ta cảm thấy yêu đương thật là tốt.

“Con sẽ không cho người khác có cơ hội chê cười con đâu, vả lại Phan Phùng Hiếu rất hài lòng với con, anh ấy còn hẹn cuối tuần này đi biển chơi đấy” Vũ Hải Yến vẫn rất có tự tin với bản thân.

“Vậy con đồng ý chưa?” Nguyễn Kim Thanh hỏi.

“Đương nhiên là có rồi!”

Vũ Hải Yến không cần nghĩ ngợi sau đó nói: “À sắp đến cuối tuần rồi, con còn chưa chuẩn bị nên mặc gì đây, tiêu rồi tiều rồi, đây lần đầu tiên con hẹn hò đàng hoàng đấy.”

Vũ Hải Yến nói xong thì vội vã chạy lên lầu, Nguyễn Kim Thanh nhìn thấy không nhịn được mà lắc đầu.

Đứa nhỏ này, một khi vui lên là không thèm để ý hình tượng chút nào.

“Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ”

Không bao lâu thì trên lầu đã truyền ra giọng nói phấn khởi của Vũ Hải Yến, trong tay cô ta còn cầm một bộ váy màu lam nhạt không tay.

Chắc hẳn Nguyễn Kim Thanh đã sớm biết sẽ có kết quả này, vì thế đã sớm chuẩn bị xong quần áo cho cô ta.

Vẻ mặt Vũ Hải Yến nịnh nọt trực tiếp ôm cổ Nguyễn Kim Thanh: “Cũng chỉ có mẹ là tốt với con nhất.”

“Con không thử sao?” Nguyễn Kim Thanh nhướng mày lên.

“Dĩ nhiên phải thử rồi!”

Hai mẹ con đi về phòng thử mấy bộ quần áo khác, trời sinh Vũ Hải Yến đã là móc quần áo, cô ta mặc lên người mấy bộ quần áo có phong cách khác nhau cũng không tìm ra được khuyết điểm nào, Nguyễn Kim Thanh cười nói: “Chờ bố của con về biết việc này, nhất định sẽ rất vui”.

“Ông ấy sẽ không vui đầu, ông ấy còn ước gì gả con đi lập tức đó” Vũ Hải Yến còn có chút tức giận.

“Nói bậy, bố của con còn trồng cây con có thể kế thừa công ty này.” Sắc mặt Nguyễn Kim Thanh có chút không vui nhíu mày nói.

“Được được, con cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. mẹ không biết đâu, hôm nay bố còn quát con ngay trước mặt Vũ

Linh Đan đấy, làm con rất mất mặt”

Đang nói thì dưới lầu đã truyền đến tiếng động, Nguyễn Kim Thanh mở màn cửa sổ ra xem chợt sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bố con đã về, Vũ Linh Đan cũng quay về rồi.”

“Cô ta về làm gì? Không phải đã mua nhà bên ngoài rồi sao? Chẳng lẽ còn muốn về đây ở hả?” Vũ Hải Yến nghe xong thì tranh thủ thời gian mở cửa sổ ra nhìn thoáng qua rồi tức

giận nói.

“Hải Yến, con nghe mẹ nói trước, trong khoảng thời gian này mặc kệ Vũ Linh Đan làm gì thì tạm thời con không được tức giận cũng không được phản ứng lại, trước tiên con phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bố con. Dù gì thì Vũ Linh Đan sắp phải đi rồi, con còn sợ công ty không ai nghe lời con sao?”

Nguyễn Kim Thanh tận tình khuyên bảo, Vũ Hải Yến cũng hiểu sâu cạn trong đó, cô ta nắm tay Nguyễn Kim Thanh rồi hai mẹ con cùng nhau xuống lầu.

Trên bàn cơm, Nguyễn Kim Thanh cố ý nhắc đến Phan Phùng Hiếu.

Vũ Phong Toàn gật đầu: “Tôi nghe nói đó là một người tài mới xuất hiện, cậu ta rất là giỏi, học ở nước ngoài ba năm đã có bằng tiến sĩ rồi.”

“Cuối tuần này anh ấy còn hẹn con đi biển chơi đấy”

Vũ Hải Yến phấn khởi, không nhịn được chen miệng vào.

Đầu tiên Vũ Phong Toàn sững sờ, sau đó nhìn thấy đáy mắt của Nguyễn Kim Thanh rất vui vẻ thì ông ta cũng hiểu được nên lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò thâm sâu: “Nếu hai bên đã có ý vậy thì hãy nắm bắt cho tốt, con cũng không còn nhỏ mà trưởng thành rồi, con không thể tùy tiện..”

Vũ Linh Đan đang yên lặng nghe, chuyện chiến công to lớn của Phan Phùng Hiếu cô cũng nghe qua không ít nhưng có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là về mặt lý thuyết, anh ta vẫn kém người tài kinh doanh của Vũ Phong Toàn một khoảng.

Thấy cả nhà rất vui vẻ phấn khởi, hiển nhiên bọn họ rất hài lòng chuyện hai người này qua lại.

Nhưng trong cả quá trình Vũ Linh Đan đều không mở miệng. Cơm nước xong xuôi, Vũ Phong Toàn muốn giữ Vũ Linh Đan ngủ lại thì bị cô từ chối, cô chỉ muốn lập tức về nhà mình.

Từ khi nhận Coco về nuôi thì Vũ Linh Đan càng muốn về nhà hơn. Một người một chó đùa giỡn trong phòng một lúc thì Vũ Linh Đan mới rửa tay nấu cơm.

“Xem ra sau này cũng chỉ có mình chị chăm sóc cho em rồi, hi vọng thức ăn chị nấu em sẽ thích ăn.” Vũ Linh Đan bỏ thức ăn cho chó sang cái bàn khác rồi sờ đầu con chó dịu dàng nói.

Trong nhà có một con chó cũng có thêm tiếng động, cô

cũng cảm thấy sôi nổi hơn nhiều.

Công Nữ Hoàng San gọi điện thoại tới hỏi khi nào thì cô có thể đi làm.

Vũ Linh Đan nghĩ đến đêm nay không có việc gì, tất nhiên muốn càng nhanh càng tốt nên quyết định đêm hôm nay.

Công Nữ Hoàng San hưng phấn nói trong điện thoại: “Cậu yên tâm, đêm nay mình nhất định sẽ đến cổ vũ cho cậu.”

“Không phải cậu đang ở thành phố Hà Giang sao?”

“Cậu yên tâm đi vì mình đang chạy về đây, mình nhất định có thể xem cậu biểu diễn mà.”

Bảy giờ tối.

Vũ Linh Đan xuất hiện ở quán bar Hải Âu, người phụ trách giới thiệu đơn giản mấy câu thì cô đang chuẩn bị trang điểm sau hậu trường.

Để phòng ngừa bị người khác nhận ra nên cô đã cố ý mua một chiếc mặt nạ màu tím, bên trên nó phủ một lớp kim tuyến, dưới ánh đèn sẽ phản chiếu ra ánh sáng chói lóa.

“Số chín, đến lượt cô lên sân khấu rồi.”

Người phụ trách vọt ra hậu trường kêu một tiếng, Vũ Linh Đan đứng dậy từ trước gương trang điểm, bởi vì mang mặt nạ cho nên Vũ Linh Đan trang điểm hơi mỏng, cô mặc chiếc váy

dài khêu gợi hở rốn phần trên bước lên sân khấu.

Dưới âm nhạc định tại nhức óc thì quán bar càng ồn ào, ánh đèn năm màu xoay trên đầu làm Vũ Linh Đan lập tức bối rối.

Cô không có nhiều kinh nghiệm trên sân khấu, lần này xuất hiện ở đây chỉ vì kiếm tiền mà thôi.

“Bắt đầu đi, sao thế, còn chưa chịu nhảy à?”

Dưới đài đã có người lớn tiếng phàn nàn.

Bên tại của Vũ Linh Đan nghe thấy tiếng quản lý không kiên nhẫn nói: “Số chín, cô ngây ra đó làm gì, không nhảy thì mau xuống đây cho tôi.”

Vũ Linh Đan nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi để ép mình tỉnh táo lại, sau đó giảm nhỏ tiếng nói bên tai lại rồi dần dần tiến vào trạng thái.

Trong phòng bao giữa lầu hai có một đám đàn ông đang uống rượu chơi đánh bài, chợt trên sân khấu bỗng nhiên yên tĩnh lại làm hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Nghe nói cô gái này mới tới, thật thú vị!” Có người xào bài, thuận theo đó phát biểu cảm nghĩ.

“Tôi thấy vóc dáng rất được, nhưng không biết khuôn mặt trông thế nào mà lại mang mặt nạ ra vẻ thần bí như vậy làm gì. Ôi chao bắt đầu nhảy rồi kìa.”

“Ấy, đến lượt anh chia bài rồi, nhìn gì mà nhìn lắm thế?”