Hoắc lão gia được coi là đột quỵ, được đưa đến bệnh viện bệnh viện tuy rằng cấp cứu kịp thời, nhưng lại bị liệt nửa người.
Không chỉ có như thế, nói chuyện cũng rất khó khăn, cả người nằm liệt trên giường bệnh, mắt mở to khó chịu, khuôn mặt già nua khô gầy toát vẻ âm u.
Mặc cho ai cũng nhìn ra được, Hoắc lão gia tới tuổi này rồi, có thể bước chân vào cửa quan tài bất cứ lúc nào, tùy lúc có thể buông tay mà đi bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Hoắc lão gia biến thành như vậy, Cố phu nhân ít nhiều cũng có chút chột dạ, dù sao cũng là do bà nói một khó nghe mới khiến ông tức giận như vậy.
Hoắc Nam Phong sau khi đến bệnh viện, Cố chủ tịch kể lại mọi việc cho hắn.
Cố phu nhân mang áy náy nói xin lỗi: "Lão gia nhà cậu tuổi đã lớn là trưởng bối, tôi làm tiểu bối, không nên chống đối ông ấy."
Hoắc Nam Phong khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ nói một câu "Bác không cần áy náy" liền đi đến phòng bệnh.
Hai vợ chồng Cố thị nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết Hoắc Nam Phong là thông tình đạt lý vẫn là không thèm để ý đến Hoắc lão gia.
Thật ra đều không phải.
Hoắc Nam Phong biết tình hình sức khoẻ của Hoắc lão gia, càng hiểu biết tính tình của hắn, biết sớm hay muộn Hoắc lão gia cũng có một ngày như này.
Mấy năm nay bác sĩ nói qua rất nhiều lần là Hoắc lão gia phải khống chế được cơn giận, phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng, nhưng lão gia không để trong lòng.
Kể cả không phải Cố phu nhân, Hoắc lão gia cũng sẽ bị những người khác làm cho tức giận đến đột quỵ.
Hôm nay buổi tối, Hoắc Nam Phong đứng ở trong phòng khách Cố gia, dùng một bộ rất thành khẩn tỏ vẻ muốn cùng vợ chồng Cố thị nói chuyện.
Thẩm Thần đang muốn lên lầu đi xem hai tiểu bảo bối, nghe vậy quay đầu lại nhìn một chút, nhìn thấy Hoắc Nam Phong đứng thẳng lưng, biểu tình trầm ổn, dáng vẻ thu liễm.
Cũng không biết Hoắc Nam Phong rốt cuộc cùng Cố thị vợ chồng nói chuyện gì, hơn một giờ sau, Cố phu nhân đi vào phòng của bọn trẻ, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Thẩm Thần.
Hai tiểu bảo bối đang ngủ, Thẩm Thần sợ đánh thức bọn chúng, liền nhỏ giọng nói: "Mẹ, có nói cái gì thì chúng ta đi ra ngoài nói."
"Ừ." Cố phu nhân gật gật đầu, ánh mắt dừng ở hai em bé trên giường không kìm được mà lộ ra yêu thương tươi cười.
Thẩm Thần ôm lấy bả vai Cố phu nhân đi đến bên ngoài ban công: "Mẹ, mẹ muốn nói gì với con?"
Cố phu nhân nhẹ nhàng thở dài: "Vừa nãy Hoắc Nam Phong cùng bố mẹ vừa mới nói chuyện một lát, hắn muốn cho A Kiệt mang họ Hoắc. Mẹ và bố con cũng nghĩ qua, nhà của chúng ta đối với việc nối dõi tông đường này cũng không phải quá để ý, cho nên đáp ứng hắn rồi, chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ không phản đối."
A Kiệt là tên gọi của bé con.
Sở dĩ lấy tên này, bởi vì Cố phu nhân tìm người xem tính tình bọn chúng, tính ra ca ca mang hệ thủy, dứt khoát lấy tên A Kiệt.
Còn em trai, so với ca ca sinh muộn hơn vài phút, ngũ hành đầy đủ hết. Cố phu nhân trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được tên nào, lại thấy con người bé tròn xoe, liền kêu bé là Quả Quả.
Cố phu nhân sau khi nói xong, sợ Thẩm Thần không vui, lại vội vàng bổ sung một câu: "Con yên tâm, chuyện này bố mẹ đều nghe con."
Thẩm Thần cười cười, nói: "Chỉ cần không đem bọn chúng khỏi tay con, bọn chúng họ Hoắc hay là họ Cố cũng không sao cả."
Mặc kệ là họ gì, hai tiểu bảo bối đều là con của cậu. Huống hồ trên người bọn họ cũng có dòng máu của Hoắc gia, không có Hoắc Nam Phong, cậu cũng sẽ không có này hai
tiểu bảo bối đáng yêu này.
Thẩm Thần tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ cùng bố như thế nào lại Hoắc Nam Phong thuyết phục?"
"Còn không phải bởi vì lão gia nhà bọn họ sao." Cố phu nhân liên tục lắc đầu.
"Hôm nay mẹ làm cho Hoắc lão gia tức giận đến phát bệnh. Xem ông ấy nằm ở bệnh viện, uống miếng nước cũng không được, lời nói cũng nói không rõ, rất đáng thương. Con nói xem Hoắc lão gia tử bị như thế này bởi vì sao? Đây là thời đại nào rồi chứ, một hai phải có người hương khói? Cứ để theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?"
Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Khả năng là nhà bọn họ có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa đó."
Cố phu nhân cười nắm lấy tay cậu: "Đừng nói hươu nói vượn. Mẹ thấy nếu là không cho Bảo Bối họ Hoắc, chỉ sợ Hoắc lão gia trăm năm về sau đều không nhắm mắt."
Hai mẹ con nói thêm một lát, Cố phu nhân bị Cố chủ tịch kêu đi hoa viên tản bộ, phu thê bọn họ mỗi ngày đều chăm chỉ phát cơm chó.
Thẩm Thần trở lại phòng của bé con không bao lâu, Hoắc Nam Phong tay chân nhẹ nhàng mà đi đến, từ phía sau ôm chặt Thẩm Thần.
"Buông tay." Thẩm Thần hạ giọng, mang theo một tia cảnh cáo.
"Cho tôi ôm một chút, rất mau sẽ buông." Hoắc Nam Phong hai tay nắm chặt, thân mật mà cọ cọ sườn mặt cậu, lại ở khóe môi cậu hôn một cái.
Thẩm Thần đang giãy giụa, đột nhiên tay trái bị Hoắc Nam Phong nắm lấy, ngay sau đó ngón áp út bị đeo vào cái gì đó.
Cúi đầu nhìn thấy, là một chiếc nhẫn vàng, mặt trên được khảm một viên mã não đen, vừa thấy đã biết độ tinh khiết không thấp.
Mã não tuy rằng không đá quý cao cấp, nhưng mã não đen lại thưa thớt hiếm có, đặc biệt là loại trên tay Thẩm Thần không có chút tạp chất nào độ tinh khiết cao, giá cả tuyệt đối khiến người khác khiếp sợ.
Thẩm Thần nhướng mày, kéo Hoắc Nam Phong ra khỏi phòng, giơ tay hỏi: "Hoắc tiên sinh, tôi cùng anh chưa có quay lại đâu?"
Hoắc Nam Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em không phải muốn đi nước Pháp sao? Tôi đây là muốn giúp em giải quyết một số phiền toái thôi mà. Em không phải không biết, người ở nước ngoài đều là người có suy nghĩ thoáng. Nhưng nếu là em mang nhẫn cưới, bọn họ sẽ biết điều mà không làn phiền em."
Thẩm Thần cười nhạo một tiếng, đối với tâm tư này của Hoắc Nam Phong còn không biết hắn có ý gì sao.
Người này rõ ràng chính là muốn chiếm hữu cậu, muốn cho người khác biết cậu đã có chủ, đánh vỡ ý nghĩ muốn theo đuổi cậu của người khác.
Cậu nhìn liếc qua tay Hoắc Nam Phong một cái, nhìn thấy trên ngón áp út của đối phương cũng mang một chiếc nhẫn kiểm dáng y hệt, trong lòng có chút xúc động.
Nhưng cũng chỉ là một chút ngắn ngủi.
Thẩm Thần tháo nhẫn xuống, đưa trả Hoắc Nam Phong: "Cái này không hợp lý. Tôi nói rồi, tôi có thể cho anh một cơ hội lần nữa theo đuổi tôi, nhưng cơ hội này cũng không phải chỉ cho anh. Nếu có người ưu tú hơn anh, làm tôi động tâm xuất hiện, chúng ta liền kết thúc."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Nam Phong lần đầu tiên xuất hiện biểu tình dại ra ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như đã đã chịu đả kích trầm trọng.
Thẩm Thần cố nén cười, cố gắng làm cho bản thân lạnh nhạt nói: "Anh nếu là không thể tiếp thu, hiện tại rời đi còn kịp."
"Không bao giờ!" Hoắc Nam Phong cắn răng, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, "Em là của tôi, tôi tuyệt không sẽ để cho những người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu đâu!"
Thẩm Thần vừa muốn mở miệng, tiếng khóc của trẻ con trong phòng bỗng nhiên vang lên.
Hai người lập tức quay lại phòng
Trẻ con trong phòng, vú em không ở đây, A Kiệt khóc thật sự to, gót chân nhỏ dùng sức đập đập giường, tay nắm cũng rất chặt, một bộ dạng tiểu ma vương.
Bên cạnh Quả Quả chỉ mở to một đôi tròn xoe, tò mò mà nhìn ca ca, giống như không hiểu vì sao mà ca ca lại khóc.
Thẩm Thần vội vàng đi ôm A Kiệt, Hoắc Nam Phong ngăn cậu nói: "Để tôi, thân thể em còn chưa có khôi phục."
Hoắc Nam Phong bế đứa lớn lên, sờ sờ quan người bé, sau đó động tác vô cùng thuần thục mà thay tã mới cho bé.
Mới vừa đổi xong cho đứa lớn, đứa bé cũng nhấp miệng nhỏ lên nức nở. Hoắc Nam Phong đem A Kiệt đặt lại giường em bé, sau đó lại đứa bé lên. Nhìn hắn đâu vào đấy mà thay tã cho hai tiểu bảo bối Thẩm Thần như suy tư gì đó.
Có lẽ Hoắc Nam Phong không phải một người bạn đời tốt, nhưng hắn nhất định là một người bố tốt.
Bóng đêm chậm rãi buông xuống.
Vú em lại đây dỗ dành bé con, Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Thẩm Thần phải về phòng ngủ nghỉ ngơi, Hoắc Nam Phong không kêu một tiếng theo sát ở cậu.
"Anh cần phải trở về." Thẩm Thần che ở cửa không cho hắn tiến vào.
"Đêm còn dài, tôi cô đơn không ngủ được." Hoắc Nam Phong hơi hơi rũ mắt, nhìn cậu thật lâu mới nói, "Tôi phải có người ở cùng mới bớt cô đơn ngủ được mới khoả mạnh."
Thẩm Thần mặt không biểu tình: "Tôi đếm tới ba...... Ưm ưm ưm......"
"Ba" mới phát ra, cậu đã bị Hoắc Nam Phong chặn môi!
Hoắc Nam Phong lớn lên cao lớn cường tráng, không chút khó khăn nào đem cậu ôm vào lòng, đôi tay cố định đầu Thẩm Thần, ôn nhu lại cường thế mà hôn người ở trong lòng lồng người.
Thẩm Thần hồi lâu không bị người làm như thế, lập tức ngơ người, bị hôn đến tay chân nhũn ra, trong cổ họng nhịn không được phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ.
Hoắc Nam Phong dừng lại, ngay sau đó càng dùng thêm sức mà ôm Thẩm Thần.
Hai người ước chừng hôn năm sáu phút, miệng Thẩm Thần đều sưng lên.
Hoắc Nam Phong ôm cậu, thấp giọng nói: "Tôi cho em bố trí phòng mới cùng thuê phòng, em qua đó nhìn xem được không?"
Nói là nhìn xem, kỳ thật là ám chỉ Thẩm Thần dọn qua ở cùng hắn.
Thẩm Thần cự tuyệt: "Không đi."
Hoắc Nam Phong không khỏi thất vọng, rầu rĩ mà nói: "Hai ngày sau tôi phải quay về A thành rồi."
Hắn vẫn luôn ở đây tĩnh dưỡng sức khoẻ,, tập đoàn còn rất nhiều việc chưa xử lý.
Hiện giờ thân thể hắn khôi phục gần như lúc trước rồi, Thẩm Thần cũng sinh xong rồi, hắn cần phải quay về công ty làm việc, bằng không qua thời gian dài, mọi việc đều không kiểm soát được.
Hắn hy vọng Thẩm Thần cùng hai đứa nhỏ có thể cùng hắn trở về bên nhau, người một nhà vui vẻ ở bên nhau.
Nhưng lời này hắn không tư cách để nói.
Thẩm Thần trầm mặc trong chốc lát, nói: "Sớm hay muộn cũng phải tách ra, anh sớm cùng phải qua về công ty thôi."
Hoắc Nam Phong trong lòng căng thẳng, ôm chặt cánh tay Thẩm Thần.
"Em nhất định phải đi nước Pháp sao?"
"Tôi đi nước Pháp cũng không phải vì tránh đi anh, tôi muốn đi để học tập. Làm một thiết kế sư châu báu, mấy năm nay tôi lạc hậu quá nhiều. Giờ Paris là thủ đô thời trang nơi đó nhất định có thứ tôi cần, cho nên tôi nhất định phải đi!"
Hoắc Nam Phong nhận thấy được Thẩm Thần nói đến Paris để học tập, giọng điệu tràn ngập ủ rũ, đành phải nói: "Đi bao lâu?"
"Ba năm." Thẩm Thần nói.
"Lâu như vậy sao......" Hoắc Nam Phong thở dài một tiếng, "Xem ra tôi phải mua đường hàng không từ quốc nội đến Paris rồi."
Thẩm Thần cong một lên một chút: "Tùy anh"
Hoắc Nam Phong rời đi không bao lâu, A Lâm lại đây tìm Thẩm Thần, cũng nói phải về A thành.
Nửa tháng này ở Cố gia chơi, A Lâm đều đi chơi hết ở đây rồi.
Nếu không phải hôm nay lão bản gọi điện thoại tới thúc giục cậu trở về đi làm, cậu đã quên mình còn có công việc đang làm.
Thẩm Thần ôm ôm cậu: "Tháng sau tớ muốn đi nước Pháp để học tập, chúng ta muốn thật lâu mới có thể gặp lại đó."
A Lâm làm mặt quỷ nói: "Nhớ mang một soái ca nước Pháp trở về nha."
Thẩm Thần: "...... Mang cho cậu sao?"
"Đúng vậy" A Lâm hưng phấn mà chà xát tay, lại hừ một tiếng, "Đến lúc đó tớ muốn làm tức chết tên họ Đường kia."
Thẩm Thần nhìn cậu một cái: "Hai người các cậu vẫn còn qua lại sao?"
A Lâm lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Hắn cùng người phụ nữ siêu mẫu gì đó qua lại lâu rồi, tớ mới mặc kệ hắn."
Lời tuy như thế, Thẩm Thần lại nghe ra trong đó có sự ghen ghét.