Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 94: Thăm Hoắc Nam Phong




"Hộc hộc hộc..." Thẩm Thần từ trong mộng bừng tỉnh, dùng sức mà thở hổn hển mấy hơi, đôi tay vô thức mà nắm chặt lấy ga giường, sắc mặt đều tái nhợt.

Qua một hồi lâu, cậu mới lấy lại được tinh thần, ý thức được chỉ là mình mới gặp ác mộng thôi, nhưng trong mộng Hoắc Nam Phong cả người đầy người là máu, bộ dáng hắn ở trong đầu không sao khiến cậu quên được.

Trong bụng hai bé con giống như cảm nhận được sự bất an của cậu phảng, ở trong bụng lăn qua lộn lại, như là dùng chân nhỏ ra sức đạp vào bụng cậu.

"Đừng làm loạn nữa nha." Thẩm Thần vuốt bụng nhẹ giọng nói, khuôn mặt trở nên ôn nhu hiền hoà, "Hai người các con hiện tại chưa ra được đâu."

Ngày thường cậu cũng nói chuyện với chúng nó như vậy như vậy, thai động sẽ có chút yên tĩnh lại, cậu cũng dễ chịu một ít.

Nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, hai bé con lại càng làm loạn hơn, bất kể là Thẩm Thần dỗ dành như thế nào cũng không được, có chút giống như Tôn Ngộ Không bảo thế nào cũng không được.

Thẩm Thần không đành lòng, đành phải nằm ở trên giường yên lặng mà chịu đựng.

Nhịn gần nửa giờ, hai đứa chưa chào đời được ví như khỉ con cuối cùng cũng chịu dừng lại, Thẩm Thần thở phào nhẹ nhõm.

Gần đến lúc hoàng hôn, Cố phu nhân kéo Thẩm Thần đi dạo cùng mình nói:

"Mang thai thì phải đi lại nhiều một chút, thì đến lúc sinh mới có thể dễ dàng một chút."

"Vâng!" Thẩm Thần nghiêm túc gật đầu.

Kỳ thật khi cậu mang thai đã tra qua rất nhiều tài liệu, việc Cố phu nhân nói cậu đều biết.

Hai người đi vòng quanh nhà, chung quanh đều là cảnh vật tuyệt đẹp: Toà nhà cổ kính, có cả bồn nước chảy, gạch đỏ... Cả tòa nhà trông rất cổ kính.

Thẩm Thần nhớ tới tin tức đã từng xem qua, nói đầu thành có tam đại toà nhà cổ kính, bên trong mỗi một biệt thự giá bán đều trên năm ngàn vạn trở lên.

Lúc ấy cậu cảm thấy quá mức khoa trương, hiện tại nhìn thấy cảnh sắc bên trong, mỗi một chỗ cảnh quan đều được chăm chút tỉ mỉ, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp cảnh nào cũng có.

Khó trách biệt thự giá bán cao như vậy.

Đi qua một chỗ toàn cảnh hoa cỏ, Cố phu nhân đột nhiên hỏi nói: "Thần Thần, con có nghĩ cùng chúng ta quay về nước Pháp không?"

Thẩm Thần bước chân dừng lại, yên lặng một lúc, theo sau lắc đầu: "Con hiện tại đang mang thai, không quen đi đến một nơi mới lạ hoàn toàn để sinh sống." Ở Nước ngoài ẩm thực, hoàn cảnh, giờ giấc đều cùng trong nước khác nhau như trời với đất, lúc này đi nước Pháp, đối với cậu mà nói là một loại mạo hiểm, hơn nữa thân thể cậu cần tin tức tố của Hoắc Nam Phong để giảm bớt phản ứng kích thích.

Cố phu nhân cười nói: "Mẹ nói tất nhiên không phải hiện tại, là chỉ sau khi con sinh xong. Đúng rồi, Hoắc Nam Phong không ở cạnh cậu, phản ứng kích thích của con thì sao? Nghiêm trọng không?"

Thẩm Thần trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.

Cố phu nhân buồn cười nói: "Mẹ cũng là người mang thai qua, bằng không con cùng Tiêu Tiêu từ đâu mà ra. Hôm nay giữa trưa mẹ nghe bố con nói Hoắc Nam Phong bị tau nạn, tình huống không quá tốt, tin này đối với con không tốt lắm."

Thời gian mang thai mà Omega thiếu tin tức tố của Alpha trấn an, phần lớn chỗ chỉ có hai loại kết quả: Hoặc là sinh non, hoặc là tinh thần thất thường.

Thẩm Thần trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Nếu Hoắc Nam Phong thật sự xảy ra chuyện, thì cứ cho rằng con cùng chúng nó không có duyên đi." Thoạt nhìn cậu rất bình tĩnh, nói ra cũng rất tuyệt tình, nhưng Cố phu nhân vẫn là nghe ra trong đó có sự đau xót.

Cố phu nhân đau lòng nói: "Mặc kệ con có quyết định như thế nào, mẹ và bố con đều thuận theo con. Nếu phải chọn giữa con cùng hai đứa bé chưa chào đời này, chúng ta nhất định sẽ chọn con."

Lời này làm Thẩm Thần nhớ tới trên mạng đã từng có thời thảo luận đến kịch liệt: Nếu trong phòng sinh gặp nguy hiểm chỉ được chọn một trong hai, bạn sẽ chọn người mẹ hay đứa con?

Mọi người đều nói, nếu là người thật lòng yêu bạn, họ nhất định sẽ chọn bạn.

Thẩm Thần bỗng nhiên ôm lấy người Cố phu nhân, có chút ngượng ngùng mà nói: "Cảm ơn mẹ."

Cố phu nhân đầu tiên là ngây người một chút, ngay sau đó kích động đến cả người run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: "Con có thể gọi thêm vài câu mẹ không? Mẹ thật sự rất vui đó!"

Thẩm Thần hốc mắt cũng ướt, lại gọi bà là mẹ, Cố phu nhân khóc mười mấy phút mới ngừng nước mắt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Tiêu cùng Thẩm Thần ra ngoài đi làm giấy chứng nhận.

Để chứng minh thân phận của Thẩm Thần, thì hộ chiếu cùng giấy tờ quan trọng đều ở trong tay Hoắc Nam Phong, cậu cũng không định lại lấy, dứt khoát đi làm mới.

Trên đường đến Cục Công An thì bị tắc đường, đợi gần nửa giờ, Thẩm Thần cùng Cố Tiêu đều không muốn ở trong xe nữa, liền quyết định xuống đi bộ.

Xuống xe còn chưa đi được hai bước, phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của thư ký Trần mừng rỡ như điên nói to: "Thẩm tiên sinh! Thẩm tiên sinh!"

Ngay sau đó thư ký Trần thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt Thẩm Thần, trên mặt vừa mừng vừa sợ: "Thật tốt quá! Anh không bị làm sao? Bằng không tôi cũng không biết nói với Hoắc tổng như thế nào."

Anh thở hổn hển vừa nói vừa thở, nhìn Cố Tiêu, lại nhìn về phía Thẩm Thần, sắc mặt khó hiểu.

"Anh đột nhiên mất tích, Hoắc tổng vẫn luôn rất lo lắng, cho rằng anh bị người bắt cóc. Ngày hôm qua ngài ấy nhìn thấy tin tức nói ở bờ sông thấy thi thể của một Omega mang thai, liền mặc kệ mưa to đi đến chỗ đó Ai ngờ bị....."

Thư ký Trần cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thần lại đoán được anh chưa nói xong nói, không khỏi mà sửng sốt, sắc mặt hơi trắng bệch: "Hắn...... Hắn là bởi vì đi tìm tôi mới bị tai nạn sao?"

Bí thư Trần ừ một tiếng, trầm mặc vài giây, lại nói: "Tình huống Hoắc tổng không phải là tốt, di chuyển suốt đêm từ A thành chuyển tới đầu thành bên này phẫu thuật, bác sĩ nói còn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

Thẩm Thần sắc mặt lại trắng vài phần, vô thức mà nắm chặt tay, trong đầu trống rỗng, không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay nhanh chóng lan đến trong lòng.

"Thẩm tiên sinh, cậu có thể đi tới bệnh viện để Hoắc tổng một chút không?" Thư ký Trần giọng nói thành khẩn, còn có mang theo vài phần cầu xin, "Trước lúc Hoắc tổng hôn mê vẫn luôn gọi tên của cậu. Trong lúc tỉnh ba lần, cũng là hỏi tôi có tìm được cậu không, tôi lúc đó cũng không biết nên trả lời ngài ấy như thế nào."

Cố Tiêu nhìn thoáng qua biểu tình hoảng hốt Thẩm Thần, anh liền mở miệng nói: "Được rồi, thư ký Trần, anh dẫn chúng tôi đi xem Hoắc Nam Phong đi."

Hoắc Nam Phong hiện tại đang ở bệnh viên An Vinh.

Bệnh viện An Vinh là một bệnh viện xếp trong top 10 toàn cầu, có được bác sĩ có tay nghề, nhất đầy đủ hết các thiết bị y học, còn có các bác sĩ chuyên môn xuất sắc.

Trên đường đi tới bệnh viện, thư ký Trần lo lắng sốt ruột nói: "Bệnh viện Hoắc tổng đang ở đang lên phương án cho ngài ấy phẫu thuật lần thứ hai, nhưng xác suất thành công chỉ có 20%."

Thẩm Thần tâm lại một lần nhảy loạn.

Đến bệnh viện, cậu phải đi quay phòng khử trùng toàn thân mới được cho phép vào phòng ICU thăm hỏi Hoắc Nam Phong.

Trên đường cậu đã nghe thư ký Trần nói qua tình hình của Hoắc Nam Phong rất nghiêm trọng, cậu cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý

tốt rồi.

Nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy Hoắc Nam Phong trên giường bệnh toàn thân cắm đầy dây dợ, Thẩm Thần vẫn là ngây dại, cả người cứng đờ mà đứng ở trước giường bệnh.

Tay chân đều trở nên lạnh lẽo, giống như rơi vào trong hầm băng.

Giờ phút này, Thẩm Thần rốt cuộc ý thức được Hoắc Nam Phong cũng không phải cường đại vô địch, hắn có thể sẽ chết.

Mãi cho đến khi trên giường bệnh truyền đến tiếng kêu cực kỳ mỏng manh, Thẩm Thần lúc này mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mắt mình, lại phát ngốc một chút.

"Tôi đang nằm mơ sao......" Hoắc Nam Phong si ngốc mà nhìn Thẩm Thần, môi cong lên, nỗ lực mà nói chuyện, "Cuối cùng thư ký Trần cũng tìm được em sao?"

"Anh không có nằm mơ." Thẩm Thần ngồi xuống trước giường bệnh, trong lòng không biết diễn tả thế nào.

"Em đừng đau lòng." Hoắc Nam Phong muốn sờ mặt Thẩm Thần, nhưng hắn giơ tay sức lực đều không có, "Tôi thật là là một tên phế vật, chỉ sợ không bao giờ có thể chăm sóc em được nữa. Lúc trước nói muốn chăm sóc cho em, chăm sóc em cả đời...... Xin lỗi, tôi lại muốn nuốt lời rồi."

Thẩm Thần run giọng nói: "Anh không cần nói nữa, tôi đi giúp anh gọi bác sĩ lại đây."

Hoắc Nam Phong nóng nảy: "Đừng đi...... Thẩm Thần, em đừng đi, tôi còn chưa nói xong."

Thẩm Thần sợ tới mức không dám động, lại nghe thấy Hoắc Nam Phong đứt quãng mà nói: "Nếu tôi không còn nữa...... Em nhất định phải bỏ đứa bé đi, bằng không nhất định ông tôi sẽ không bỏ qua cho em. Còn có, tôi đã lập xong di chúc, chờ tôi đi rồi, tài sản đều sẽ chuyển sang danh nghĩa của em...... Thư ký Trần sẽ giúp em......"

"Tôi không cần tài sản của anh!" Thẩm Thần đột nhiên đứng lên, cảm xúc có chút mất khống chế, đôi mắt đỏ bừng.

"Hoắc Nam Phong, nếu anh không muốn nhìn thấy tôi bị người khác gây khó dễ, anh phải cố gắng lên. Anh không phải còn muốn cùng tôi tái hôn sao? Anh nếu có thể khoẻ mạnh trở lại mà đứng trước mặt tôi, tôi sẽ suy xét cho anh một lần nữa theo đuổi tôi!"

Nói xong cậu cũng không nhìn Hoắc Nam Phong một cái, xoay người rời khỏi phòng.

Cố Tiêu đang ở ICU cửa chờ cậu, thấy cậu sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, vội vàng ôm bờ vai của cậu: "Không có việc gì, bệnh viện nơi này chữa bệnh kỹ thuật rất tốt. Chờ Hoắc Nam Phong làm phẫu thuâth lần thứ hai xong......"

"Hắn nói em bỏ bé con đi." Thẩm Thần nói giọng khàn khàn, trên mặt một mảnh mờ mịt, lại mang theo một chút thống khổ, "Em cho rằng hắn sẽ cầu xin em sinh hai đứa này ra, như vậy Hoắc gia bọn họ sẽ có con nối dõi. Chính là hắn không muốn......"

Thẩm Thần giọng nói càng nhỏ dần, gắt gao mà bắt lấy tay Cố Tiêu: "Hắn nói như vậy là muốn gì? Có phải cố ý giả vờ đáng thương như vậy để lừa gạt em hay không...... Anh xem hắn ngày thường diễu võ dương oai, em không tin hắn sẽ chết."

Cố Tiêu ôn nhu mà sờ sờ Thẩm Thần đầu: "Loại người như hắn ta người đầy sát khí, Diêm Vương cũng không muốn thu nhận hắn đâu."

Thẩm Thần rốt cuộc bị chọc cười, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn một chút, thở dài nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người vừa muốn rời đi, thư ký Trần cầm hai cái túi văn kiện vội vàng đi tới, ngăn lại Thẩm Thần nói: "Đây là tài liệu Hoắc tổng lúc trước nhờ tôi đưa cho cậu."

Thẩm Thần nhận lấy túi văn kiện, trong đó một túi là các loại giấy chứng nhận, một túi khác lại là tờ di chúc của Hoắc Nam Phong.

Thư ký Trần giải thích nói: "Hoắc tổng lần đầu tiên tỉnh lại đã giao cho tôi hai túi này, chính là tôi vẫn luôn không tìm được cậu, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm tốt việc Hoắc tổng giao rồi."

Thẩm Thần gắt gao mà nhìn chằm chằm vào ngày trên đó, là ở một tháng trước!

Nói cách khác Hoắc Nam Phong đã sớm lập xong rồi? Hoắc Nam Phong lúc ấy đã vì cậu mà lập di chúc này?"

Nhìn ra được tâm tư của Thẩm Thần, thư ký Trần lại lần nữa giải thích nói:

"Di chúc là trước đây Hoắc tổng kêu luật sư làm trước, chỉ còn mỗi công chứng thì tôi đã làm xong. Hoắc tổng nói, mấy năm nay ngài ở trên thương trường có không ít địch, lo lắng có một ngày đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên trước tiên lập bản di chúc này. Như vậy kể cả ngài ấy không còn. Cũng có thể bảo đảm cậu đời này áo cơm đầy đủ."

Nói xong, thư ký Trần từ trong túi móc ra một chiếc bút máy đưa cho Thẩm Thần, nhắc nhở nói: "Cậu chỉ cần ký tên ở chỗ này là được."