"Mọi việc là như thế đó." Nghe xong Cố chủ tịch nói, Cố Tiêu lúc này mới rõ vì sao trong nhà lại có thêm một người em trai.
Mà lúc ấy anh mới chỉ có ba tuổi, tuổi nhỏ không có nhận thức, sau khi lớn lên tự nhiên không hề có ấn tượng.
Nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng em trai mất tích cũng tìm được rồi, anh tin mẹ bệnh cũ sẽ không bao giờ tái phát nữa.
Cố Tiêu nhìn giống như thanh lãnh, kỳ thật Thẩm Thần rất ngốc, nhịn không được sờ đầu của cậu, hỏi Cố chủ tịch: "Bố, như thế nào bố tìm được em trai?" Cố chủ tịch nói: "A Đình trong lúc đi tìm người nhìn thấy Thần Thần cùng con lớn lên rất giống nhau, liền nhanh chóng nói cho bố."
A Đình là bảo tiêu Cố chủ tịch, thời trẻ ở nước ngoài làm lính đánh thuê, có được kỹ thuật xuất sắc kinh nghiệm cùng tác chiến.
Bởi vì các bảo tiêu không bắt được Cố Tiêu, tùy ý để Cố Tiêu ở bên ngoài tự tại một năm, đến nhà cũng không trở về.
Cố chủ tịch không thể nhịn được nữa, dứt khoát để A Đình tự mình đi bắt người.
A Đình trước khi đi đến A thành, Cố chủ tịch đối với con trai thứ vẫn chưa chết tâm, cũng nói qua với A Đình để ý một chút, không nghĩ tới là A Đình lại tìm được!
Cũng chính là mấy ngày hôm trước lúc chạng vạng, lúc A Đình đuổi theo Cố Tiêu đến biệt thự Hoắc Nam Phong, ở trong vườn nhà hắn thấy Thẩm Thần.
Xuất phát từ trực giác nhạy bén, A Đình lập tức nhận ra Thẩm Thần chính là Cố tiểu thiếu gia bị bắt cóc.
Đương nhiên, đã từng làm một người lính đánh thuê xuất sắc, A Đình cũng không phải cái loại người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Anh không có tùy tiện hành động, ở chỗ tối quan sát một chút, phát hiện Thẩm Thần bị người theo dõi, trên chân còn mang thiết bị định vị.
Ý đồ này anh gặp qua không ít, Thẩm Thần trên chân mang định vị không tính là tinh vi.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, A Đình thường xuyên mang trong người mấy món đồ, ví dụ như máy che chắn tín hiệu.
Cho nên A Đình cũng không lo lắng không thể mang Thẩm Thần cùng Cố Tiêu đi.
Nhưng anh một người không có khả năng đem một lúc hai người về, đặc biệt là không thể kinh động đến nhân viên an ninh.
Anh quyết định mang Thẩm Thần trở về trước, vì Cố chủ tịch vấn đang canh cánh trong lòng việc này.
Còn đại thiếu gia, để cậu ấy tự do thêm hai ngày, dù sao cũng không chạy thoát.
Đợi lúc Cố Tiêu rời khỏi vườn, A Đình lặng lẽ không một tiếng động từ phía sau đánh hôn mê hai bảo tiêu bên cạnh Thẩm Thần, lại che lại miệng Thẩm Thần nói cậu trước tiên đừng lên tiếng, nói cậu là tiểu thiếu gia của Cố gia, muốn đem cậu mang về Cố gia.
Thẩm Thần đương nhiên không tin anh được rồi.
Người này đột nhiên xuất hiện, đánh hôn mê bảo tiêu của Hoắc Nam Phong, ai biết hắn có mục đích gì.
A Đình nhìn ra trong mắt Thẩm Thần toàn là phòng bị, A Đình lo lắng cậu sẽ kêu cứu những người khác, đành phải đem Thẩm Thần đánh ngất.
Xong việc A Đình mang Thẩm Thần tránh khỏi camera thông qua phi cơ trực thăng bay suốt đêm mới đem Thẩm Thần trở về Cố gia, thì lúc này trong phòng khách mới náo nhiệt như thế, Cố phu nhân tức giận mà nói: "Cái tên họ Hoắc kia thật không phải con người, lại còn gây khó dễ cho Thẩm Thần của chúng ta!"
Cố chủ tịch cười lạnh nói: "Năm đó nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy mà theo đuổi Tiêu Tiêu, khi nó xảy ra chuyện hắn giúp đỡ tìm người, tôi còn nghĩ tiểu tử này không tồi, còn có tình có nghĩa. Không nghĩ tới không chỉ có vô tình vô nghĩa, vẫn là loại mặt người dạ thú!"
Thẩm Thần theo bản năng nhìn về phía Cố Tiêu, cho rằng anh ở trong điện thoại cùng ông bà Cố nói việc Hoắc Nam Phong đã làm với cậu.
Cố Tiêu nhìn ra ý tứ của cậu, cười giải thích: "Không phải anh, anh còn chưa nói gì cả. Khẳng định là ba mẹ nóng lòng quan tâm em trước kia như thế nào, sau đó gọi người đi tra xét chuyện của em rồi."
"Việc của con tất nhiên là mẹ quan tâm rồi." Cố phu nhân bỗng nhiên ôm vai Thẩm Thần, khuôn mặt tràn đầy đau lòng.
"Thần Thần con yên tâm, mẹ sẽ không để tên họ Hoắc kia đưa con đi đâu. Hắn nếu dám bước vào cửa, mẹ và bố của con sẽ đánh gãy chân hắn, để hắn quỳ xuống xin lỗi con!"
Được trưởng bối quan tâm như vậy, Thẩm Thần có chút không quen, rồi lại tham luyến chút thân tình này, vì thế vẫn im lặng để bà ôm.
Cố Tiêu nhìn thấy cậu không được tự nhiên, cho rằng cậu còn lo lắng sẽ bị Hoắc Nam Phong bắt trở về, nói: "Không có việc gì, em cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi. Anh nghĩ đến cả Hoắc lão gia cũng không dám xông vào đây cướp người."
"Đúng vậy." Giờ phút này Cố phu nhân cực kỳ đau lòng cho con trai nhỏ của mình, trong mắt đều là thương xót cho Thẩm Thần.
"Năm đó là mẹ không bảo vệ tốt cho con, hiện tại nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất."
Thẩm Thần hơi hé miệng, lại không thể nói "Nếu con không phải con trai cô..." Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, đôi mắt lập tức ướt, đáy lòng kích động, trên mặt có chút ướt "Đừng khóc đừng khóc, mang thai cũng không thể khóc, không tốt đâu." Cố phu nhân vội vàng lau nước mắt cùng an ủi cháu.
"Đúng rồi, bé con trong bụng con, sinh nó ra cũng được. Mặc kệ con có quyết định như thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ con." "Đúng vậy!" Cố chủ tịch một lần nữa ngồi lại vào sofa, tán đồng nói, "Con có quyền tự quyết chuyện của mình, con không phải công cụ sinh con cho Hoắc gia bọn họ." Bên cạnh Cố Tiêu hâm mộ nói: "Con đây không có quyền tự quyết cuộc đời con sao?"
Cố phu nhân vui vẻ nói: "Có thể."
Cố Tiêu kinh ngạc nói.
Giây tiếp theo, nghe thấy Cố phu nhân chậm rãi nói: "Chỉ cần con cùng Quý Lan Xuyên kết hôn, con cứ việc theo đuổi sự nghiệp của con, nếu không kể cả con có đi lên trời, mẹ và bố con cũng sẽ tìm được con thôi."
Cố chủ tịch lại lần nữa phụ họa nói: Ý của bố cũng thế. Hiện tại em con đã trở lại, con không muốn thừa kế gia nghiệp, bố mẹ cũng không ép con. Nhưng Quý Lan Xuyên là khi còn nhỏ con khóc lóc nháo muốn kết hôn với người ta, không cho con đính hôn con còn không vui. Người con chọc vào nên tự con giải quyết, bố mẹ không giúp được."
Cố Tiêu trong lòng vui sướng trở thành hư không, tầm mắt lại lần nữa dừng ở trên người Thẩm Thần, ôn nhu lại thân thiết mà nói: "Thần Thần, anh cảm thấy Hoắc Nam Phong không xứng với em. Quý Lan Xuyên không tồi, kinh tế cũng tốt, tướng mạo anh tuấn, hai người các em rất xứng đôi."
Thẩm Thần không nghĩ tới anh lại lật mặt nhanh như vậy, khóe môi lộ ra một tia cười nhạt: "Ngày hôm qua anh còn ở khuyên tôi cho Hoắc Nam Phong thêm một cơ hội." Cố Tiêu chối bỏ ngay lập tức như thể hôm qua người nói không phải mình, lập tức khuyên nhủ: "Cái loại người này không đáng để em lãng phí thời gian, anh cảm thấy cơ hội là nên để lại cho Quý Lan Xuyên mới tốt."
Nói tới đây, anh lại dùng giọng điệu nịnh nọt mà khuyên bảo bố mẹ mình: "Bố, mẹ, Thần Thần nhà chúng ta đáng giá ưu tú người. Hơn nữa Thần Thần cùng Quý Lan Xuyên kết hôn, vừa lúc có thể cắt đứt tâm tư của Hoắc Nam Phong."
Hiện tại cái tên "Hoắc Nam Phong" chỉ là một cái tên, chẳng còn cái gì gọi là tình nghĩa bằng hữu.
Thẩm Thần hoài nghi Cố Tiêu theo đuổi không phải âm nhạc, mà là nghề diễn xuất.
Quả thật là Cố Tiêu miệng, gạt người lừa quỷ, đoán rằng không ít người đã bị anh lừa mất rồi.
Thấy Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân đều lộ ra biểu tình đang suy nghĩ, Thẩm Thần dở khóc dở cười, tâm tình căng chặt cũng thả lỏng xuống: "Con không có ý định kết hôn lại lần nữa."
Ba đôi mắt lập tức nhìn về phía cậu.
Cố phu nhân đau lòng nói: "Con có phải là Hoắc Nam Phong không, đối với hôn nhân cùng tình yêu không có hy vọng?"
Thẩm Thần lắc đầu: "Không phải, con hiện tại chỉ nghĩ tới chăm sóc tốt cho bé con, thuận tiện làm việc mình thích. Còn những việc khác, thuận theo tự nhiên thì tốt, không cần thiết cố tình theo đuổi. Không phải vừa rồi mọi người vừa nói việc của con con tự quyết định sao? Con muốn tự quyết định chuyện vủa mình."
Hay nói cách khác, cậu không thích bị người khác gán ghép với Quý Lan Xuyên.
Cố phu nhân vội vàng nói: "Được rồi, đều nghe theo con."
Ngay sau đó bà liền quay sang nói với Cố Tiêu: "Việc của con con tự giải quyết đi, không được đẩy sang cho em con. Chờ lát nữa con đi đến Quý gia một chuyến, tránh bị nói con quay về cũng không nói một tiếng."
Cố Tiêu không thể từ chối, đành phải đồng ý trước.
Người một nhà đang nói chuyện, thư ký Cố chủ tịch đi vào, trên tay cầm một túi văn kiện: "Chủ tịch, đây là kết quả kiểm tra bác sĩ đưa cho tôi."
Không biết vì cái gì, Thẩm Thần bỗng nhiên khẩn trương lên, trng lòng có chút chờ mong, lại có chút áy náy.
Sở dĩ áy náy, là bởi vì trong lòng cậu thực sự khát vọng có được phần tình thân đáng quý này, nhưng loại khát vọng đối với cha mẹ đã dưỡng dục cậu từ nhỏ thật là bất hiếu.
Cha mẹ cực cực khổ khổ nuôi cậu đến năm mười tuổi, vì tai nạn xe cộ mà bảo vệ cậu phải mất mạng, cậu như thế nào lại có thể khát vọng trở thành con người khác.
Loại ý tưởng này thật khiến cho người khác khinh thường.
Trong lúc Thẩm Thần đang căng thẳng suy nghĩ, âm thầm hổ thẹn, Cố chủ tịch đã mở túi văn kiện ra, bỗng nhiên cười to: "Không phải anh đã nói Thần Thần là con chúng ta sao!"
Thẩm Thần trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ngơ ngác mà nhìn túi văn kiện, một cảm giác phức tạp cùng xúc động bỗng tràn ra trong ngực.
Cố phu nhân cố ý đem bản giám định báo đưa đến trước mặt Thẩm Thần, cười tủm tỉm mà nói: "Con xem, kết quả giám định này nói có quan hệ huyết thống là 99.9999%."
Nói cách khác,Thẩm Thần chính là đứa bé năm đó bị bắt, có thêm bố mẹ đáng nhẽ cậu phải vui nhưng biểu hiện không đúng cho lắm, gương mặt Thẩm Thần trắng bệch.
"Cha mẹ trước kia của con, có phải tham gia vào mua bán của bọn buôn không?" Giọng điệu cậu run lên, hiển nhiên không thể tin được là cha mẹ mà mình kính yêu nhất là người như vậy.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại.
Cố phu nhân vẫn luôn hân những người đã bắt cóc, buôn bán con mình.
Nhưng bà biết, bọn buôn người đáng giận, người mua trẻ con ở đó cũng không vô tội, những người mua đó khẳng định biết mất đi con cái cha mẹ bọn trẻ đã đau đớn như thế nào.
Nhưng bọn họ vì bản thân, vẫn cứ cùng bọn buôn người buôn bán, bọn họ với bọn buôn người đồng lõa!
Nhìn Thẩm Thần sắc mặt tái nhợt, Cố chủ tịch thở dài nói: "Là, cha mẹ con mua con từ bọn buôn người."
Thẩm Thần gắt gao mà mím môi.
Cố phu nhân thấy thế, không đành lòng lại trách móc nặng nề bố mẹ cậu đôi câu, nói: "Bố con suốt đêm qua gọi người đi tra một chút, phát hiện bố mẹ con không thể mang thai. Đột nhiên có một ngày, bọn họ mang về một đứa bé là con, đối với hàng xóm hỏi thì có nói là họ hàng gửi nhờ, chăm hộ mấy ngày. Nhưng không bao lâu, bố mẹ con bỗng nhiên từ chức, hơn nữa chuyển nhà đi rồi."
Đúng là bởi vì tra kỹ càng tỉ mỉ, Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân mới cảm thấy không cần thiết phải làm xét nghiệm ADN, Thẩm Thần nhất định là bé con của bà năm đó bị bắt cóc.
Thẩm Thần hơi rũ đầu, bỗng nhiên nhớ tới đã màu mắt của bố mẹ là màu nâu còn của mình là màu khói bụi.
Cậu biết họ làm sai nhưng vẫn không thể nào trách họ đước bởi họ đã cho cậu hạnh phúc thơ ấu, thậm chí khi bị tai nạn xe cộ họ vì bảo vệ cậu ma bỏ mạng.
Cố phu nhân nhẹ nhàng thở dài, sờ đầu hẩm Thần, muốn nói lại thôi.
Nếu không phải bọn buôn người bắt cóc con bà, thì cậu nhất định sẽ tốt hơn rồi, hơn nữa sẽ không bị Hoắc Nam Phong khi dễ thành như vậy!
Nhưng giờ thì tốt rồi, mọi việc đều có thể bắt đầu lại, lúc này bà tuyệt đối sẽ không để ai gây khó dễ cho con mình nữa.