Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 79: Là Cố Tiêu sao?




"Các người đang làm gì?" Giọng nói của Hoắc phu nhân tức giận đến phát run ở trên hành lang đột nhiên vang lên, đánh vỡ tiếng thở dồn dập, đầy sắc dục.

Tô Tiêu bỗng nhiên cả kinh, một phen đẩy Chu Ninh ra, hoảng loạn mà nhìn về phía Hoắc phu nhân: "Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài này? Mẹ không phải nên nghỉ ngơi trong phòng ư?"

Chát!

Hoắc phu nhân đi đến trước mặt Tô Tiêu, giơ tay tát một cái, nổi giận mắng: "Nếu không phải tôi nằm buồn, nghĩ muốn ra ngoài chơi một chút, thì không biết cô lại đê tiện như vậy!" "Không, không phải, con, con" Khuôn mặt Tô Tiêu trắng nõn có cả vệt màu đỏ, hai mắt đỏ ửng ngập nước, mặt đầy vẻ kinh hoàng lại đáng thương.

Hoắc phu nhân lại rốt cuộc cũng không có nửa điểm thương tiếc, ánh mắt dừng ở trên người Chu Ninh, nổi giận mắng: "Mất công tôi cùng Hoắc lão gia tin tưởng anh, anh lại cùng tiện nhân này thông đồng ở bên nhau! Hai người các anh đã giấu Nam Phong thông đồng từ bao giờ?"

Tô Tiêu cuống quít nói: "Không có! Con, con chỉ gặp bác sĩ Chu khi tới khám cho mẹ, mẹ tin con đi, con yêu Nam Phong ca ca, con chỉ là nhất thời hồ đồ."

Chát!

Hoắc phu nhân giơ tay lại là tát một cái lên mặt Tô Tiêu, chán ghét mà nói: "Cô còn mặt mũi nói yêu con tôi sao! Cô không xứng! Tôi cho rằng cô giữ mình trong sạch để cho con tôi, không nghĩ tới cô thật là không biết điều! Thật nên gọi cha mẹ cô tới xem, cho bọn học thấy cái gọi là gia thế thư hương dạy con bọn họ thành cái dạng gì!"

"Không cần!" Tô Tiêu sợ hãi mà bắt lấy tay Hoắc phu nhân, khuôn mặt nhu nhược toàn là cầu xin, "Mẹ ơi, con sai rồi, xin mẹ đừng nói cho bố mẹ con!"

"Đừng chạm vào tôi!" Hoắc phu nhân mặt lộ vẻ chán ghét, một phen dứt tay Tô Tiêu ra, giống như bị dính vào thứ đồ gì đó bẩn thỉu.

"Mẹ" Tô Tiêu nghẹn ngào không thôi, mặt đều là nước mắt, một bộ dạng đáng thương lại ủy khuất.

Hoắc phu nhân giận sôi máu: "Như thế nào, tôi còn hiểu lầm cô hay sao?"

Tô Tiêu nghĩ không ra lời giải thích, liên tiếp lau nước mắt, khóc giống như hoa lê đái vũ.

Chu Ninh lại rất bình tĩnh, sửa sang lại quần áo, rốt cuộc mở miệng nói: "Phu nhân, người đúng là có hiểu lầm, là tôi ép buộc Tô tiểu thư."

Thanh âm Tô Tiêu khóc thút thít dừng một chút, trong lòng hiện lên sự kinh ngạc, không đoán ra được Chu Ninh lại sẽ đứng ra bảo vệ cô, trên mặt vẫn là bộ dạng ủy khuất đáng thương.

Hoắc phu nhân cười lạnh: "Tôi hiểu lầm cái gì?"

Chu Ninh nói: "Tôi nói nếu Tô Tiêu tiểu thư muốn có con cùng Hoắc thiếu gia thì phải chấp nhận điền kiện của tôi, điều kiện chính là phải thân với tôi, nếu không tôi có rất nhiều thủ đoạn làm cô ấy không có thai được."

Tô Tiêu lập tức thêm vào, nức nở nói: "Mẹ, là con nhất thời hồ đồ tin vào lời hắn nói. Con thật sự yêu Nam Phong ca ca, con muốn vì anh ấy mà sinh con, vì nối dõi đời sau của Hoắc gia. Chính là đêm nay mẹ cũng thấy được, Nam Phong ca ca cũng không để ý tới con, con thật là khó chịu."

Nói cô nghẹn ngào vài tiếng, đôi mắt ngập tràn nước rơi ra liên tục, gắt gao cắn môi, sắc mặt cũng trắng bệch đến khó coi, làm ra vẻ yếu đuối, đáng thương.

Hoắc phu nhân thiếu chút nữa liền tin.

Nhìn thấy Tô Tiêu còn đang giả vờ thương, càng thêm tức giận, chán ghét nói: "Cô tưởng tôi là một đứa ngốc sao! Vừa rồi tôi ở cửa nghe được rõ ràng, tôi cảm thấy cô không có bị ép một giây phút nào!"

Hoắc phu nhân càng nói càng tức giận, đặc biệt là nghĩ đến lúc trước chính mình còn đối với Tô Tiêu yêu thương như vậy, còn đem vòng tay gia truyền cho cô, kết quả cô lại cho con mình đội nón xanh đúng là đồ vừa tiện vừa dơ!

"Cô thật là không biết xấu hổ, không xứng mang vòng tay gia truyền của Hoắc gia chúng tôi!" Hoắc phu nhân bắt lấy tay Tô Tiêu, tay bắt đầu tháo vòng tay ra.

Tô Tiêu liên tục lắc đầu, không chịu tháo vòng tay xuống: "Không phải, mẹ, con không có. Con, con thật là vì Nam Phong ca ca mới làm ra việc hồ đồ.."

"A!"

Cô kêu đau một tiếng, bởi vì Hoắc phu nhân bóp tay cô, mạnh tay đem vòng ta gia truyền vòng từ trên cổ tay cô tháo ra.

Tô Tiêu nhìn tay bị đỏ lên, trong mắt xẹt qua một ý nghĩ thâm độc.

Hoắc phu nhân chỉ vào cửa thang lầu, chán ghét nói: "Cút! Hai người các cô đều cút đi ra ngoài cho tôi! Chu Ninh, về sau anh cũng không cần đến Hoắc gia nữa. Còn có cô, Tô Tiêu, tôi nhất định sẽ đem chuyện này nói cho lão gia. Còn có cha mẹ của cô bên kia, tôi cũng sẽ làm cho bọn họ quản giáo tốt cô, cái đồ con gái không biết giữ liêm sỉ!"

Tô Tiêu sắc mặt trắng bệch, trên mặt không có hoảng loạn, ngược lại rất bình tĩnh, hai tròng mắt thẳng băng mà nhìn chằm chằm Hoắc phu nhân: "Mẹ, người nhất định một hai phải làm như vậy sao?"

"Tô Tiêu." Chu Ninh đột nhiên thấp giọng gọi cô một tiếng, cau mày giữ chặt tay cô, "Đã khuya, đi về trước nghỉ ngơi."

"Không cần anh quản." Tô Tiêu hất tay Chu Ninh ra.

Hoắc phu nhân thấy ánh mắt cô không tốt, càng thêm tức giận, chỉ vào thang lầu bên kia nói:

"Còn không mau cút đi! Cô loại con gái không biết xấu hổ này, không xứng làm con dâu tôi!"

Tô Tiêu bỗng chốc cười: "Tôi không xứng? Vậy ai xứng? Thẩm Thần sao? Mẹ, mẹ cũng đừng quên, hắn ta cũng sẽ giống tôi không hiếu thuận me. Còn có, mẹ nói tôi không biết xấu hổ, mẹ cũng có tốt hơn tôi chút nào. Đừng cho là tôi không biết mẹ ở bên ngoài nuôi dưỡng nam nhân"

Hoắc phu nhân sắc mặt đại biến: "Im miệng! Cô, cô nói hươu nói vượn chút cái gì."

"Tôi có nói bậy hay không, mẹ trong lòng biết rõ ràng. Một bà gia hơn 50 tuổi còn không chịu được cô đơn, tôi dựa vào cái gì phải giữ thân trong sạch cho con bà? Tôi yêu anh ấy như vậy, anh ấy lại ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh tên tiện nhân Thẩm Thần kia, vậy còn tôi thì để đâu?"

"Ha ha! Cô rốt cuộc cũng thừa nhận." Hoắc phu nhân tức giận nói, che lại ngực thở dốc, "Vậy cô không chịu đi đúng không? Tôi bây giờ đi gọi người!"

Hoắc phu nhân nổi giận đùng đùng mà đi về phía cầu thang, muốn kêu người tới đuổi Tô Tiêu cùng Chu Ninh đi.

Khi bà chuẩn bị bước xuống bậc thang, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, giống như có một đôi tràn ngập ác độc ở phía sau lưng nhìn chằm chằm mình.

Hoắc phu nhân nháy mắt ý thức được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tiêu khóe miệng cong lên quỷ dị, theo sau là đôi vai bị cô nắm chặt.

"Cô" Hoắc phu nhân đồng tử co chặt.

"Bà đi chết đi."

Hoắc phu nhân không kịp gọi người, bị Tô Tiêu dùng sức đẩy, cả người lập tức quay cuồng ngã xuống cầu thang.

Cầu thang nhà cũ lầu một với lầu hai tương đối ca, hơn nữa cũng rất rộng lại dốc, Hoắc phu nhân từ đầu cầu thang thang lăn xuống, đầu bị đập mạnh vào cột nhà.

Bộp!

Hoắc phu nhân đã ngất đi, một màu máu đỏ tươi chảy từ trán xuống.

Người giúp việc dang ở phòng khách nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lại thấy, kinh ngạc hoảng sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoắc phu nhân, chân tay lại luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Mẹ" Tô Tiêu chạy như bay xuống lầu, một giây trước khuôn mặt còn tràn đầy ác ý, lúc này lại tràn ngập lo lắng, liều mạng lắc lắc người nà.

Nếu là có nhân viên y tế ở đây, khẳng định sẽ quát lớn cô đừng động vào Hoắc phu nhân. Vạn nhất Hoắc phu nhân có xuất huyết máu bên trong, dùng sức lay động sẽ làm cho máu chảy nhanh hơn, do đó khiến cho chết đột ngột.

Hoắc phu nhân xanh cả mặt, môi không hề còn tí sắc nào, thoạt nhìn giống như xác chết vậy.

Người giúp việc lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Tôi, tôi đi kêu xe cứu thương."

Tô Tiêu vội vàng mà nói: "Mau đi! Mẹ nhất định không thể có việc gì!"

Người chạy đi gọi điện thoại, Tô Tiêu nhân cơ hội đem vòng tay gia truyền từ Hoắc phu nhân lấy về, một lần nữa đeo lên tay mình, để tránh người khác hoài nghi.

Xe cứu thương rất nhanh đã tới.

Hoắc lão gia ở lầu 3 nghỉ ngơi bị kinh động, chống gậy xuống lầu tới, thế mới biết Hoắc phu nhân ngã xuống thang lầu.

Tô Tiêu khóc lóc nói: "Vừa mới mẹ nói ngực đau, kêu con dẫn bà ra ngoài hóng gió. Không nghĩ tới lúc xuống cầu thang, mẹ lại sơ xuất không để ý bước hụt ngã mất."

Hoắc lão gia đối với con dâu xảy ra chuyện không may như vậy rất khẩn trương, khuôn mặt già nua gợn sóng thất kinh: "Được rồi, đừng khóc, đi theo đến bệnh viện đã."

Tô Tiêu ngậm nước mắt gật gật đầu: "Hy vọng mẹ có thể bình an."

Đêm khuya 11 giờ, Hoắc Nam Phong nhận được điện thoại Tô Tiêu mới biết Hoắc phu nhân bị ngã cầu thang.

Hoắc phu nhân rơi không nhẹ, không chỉ có xương cột sống bị gãy, sắp sửa gặp phải liệt người, não còn chảy không ít máu, tạo thành vết thương nghiêm trọng.

Hơn nữa Hoắc phu nhân có bệnh tim, việc này giống như bước vào Quỷ Môn Quan.

Hoắc Nam Phong đi tới bệnh viện, thấy Tô Tiêu đang ngồi nức nở ở phòng phẫu thuật, người giúp việc đang an ủi cô, nhỏ giọng an ủi nói Hoắc phu nhân sẽ không có việc gì.

Nhìn thấy Hoắc Nam Phong, Tô Tiêu lập tức đẩy người giúp việc ra, bổ nhào vào lồng ngực Hoắc Nam Phong: "Nam Phong ca ca, em rất sợ hãi. Mẹ ở trước mặt em ngã xuống, em không kịp cứu mẹ."

"Được rồi, đừng khóc." Hoắc Nam Phong vẻ mặt lạnh nhạt mà đẩy ra Tô Tiêu.

Tô Tiêu cắn cắn môi, hai mắt đẫm lệ nói: "Đều là em không tốt. Nếu là mẹ xảy ra chuyện gì, em cũng không biết nên đối mặt với anh cùng ông nội như thế nào."

Hoắc Nam Phong bị cô than khóc đến phiền lòng, trầm khuôn mặt nói: "Muốn khóc thì về nhà mà khóc!"

Tô Tiêu sắc mặt cứng một chút, tiếng khóc đột nhiên im bặt, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, Nam Phong ca ca, anh không cần phải chê em phiền"

Hoắc Nam Phong nhíu mày, không quan tâm cô, nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng phẫu thuật.

Hoắc phu nhân làm phẫu thuật suốt một đêm, thẳng đến ngày hôm sau bác sĩ mới từ phòng phẫu thuật đi ra.

"Người bệnh tạm thời không còn nguy hiểm đến sự sống." Bác sĩ nói với Hoắc Nam Phong, "Nhưng não bị tổn thương nghiêm trọng, người bệnh tuổi lại khá lớn, khả năng rất khó tỉnh táo lại, người nhà phải chuẩn bị tốt tâm lý."

"Ý của bác sĩ là mẹ tôi sẽ biến thành người thực vật?" Hoắc Nam Phong nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy." Bác sĩ gật đầu.

Tô Tiêu nước mắt lập tức chảy ra, bắt lấy cánh tay Hoắc Nam Phong: "Nam Phong ca ca, này không phải thật sự đúng hay không? Mẹ khẳng định sẽ không có việc gì."

Hoắc Nam Phong tâm phiền ý loạn, hất tay cô ra, lạnh lùng mà nói: "Cô còn đợi ở chỗ này làm gì? Về nhà cũ đi với ông đi, nơi này tôi tự mình lo được, cô đứng đâu cũng chỉ thêm phiền."

Tô Tiêu hơi hơi hé miệng: "Em..."

Hoắc Nam Phong không muốn nghe cô nói chuyện, xoay người kêu người giúp việc đi tìm hộ công của bệnh viện.

Tô Tiêu nhìn thoáng qua Hoắc phu nhân trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nghĩ thầm bà già này nửa chết nửa sống, nhìn dáng vẻ cũng là vẫn chưa tỉnh lại, chính mình sao phải lãng phí thời gian ở chỗ này với bà ta.

Vì thế khi Hoắc Nam Phong rời bệnh viện đi, Tô Tiêu làm nũng nói: "Nam Phong ca ca, tối hôm qua em là đi theo xe cứu thương lại đây,em ngồi xe anh trở về được không?" Hoắc Nam Phong nói một câu "Không được" liền lái xe đi.

Hắn hiện tại không có tâm trạng mà cùng Tô Tiêu chơi trò chơi tình cảm, Thẩm Thần còn ở biệt thự, hắn phải nhanh chóng trở về, không cho Thẩm Thần lặng lẽ cùng Tần Mộ Bạch liên hệ.

Đi qua quảng trường âm nhạc của thành phố, Hoắc Nam Phong nhìn qua kính một chút,, đột nhiên liếc thấy một bóng dáng xa lạ mà lại quen thuộc. Là Cố Tiêu sao?

Hoắc Nam Phong đột nhiên phanh lại, không màng tới chủ xe đằng sau từ cửa sổ xe ló đầu ra xem, lại phát hiện hình bóng kia biến mất không dấu vết.