Hoắc Nam Phong nhảy xuống giường chạy ra ngoài, giày cũng chưa đi, vẫn là thư ký Trần cầm giày của hắn đuổi theo, bằng không Hoắc Nam Phong sợ là bị người ở bệnh viện cười đến chết.
Chạy đến cửa phòng ICU, hộ sĩ ngăn không cho Hoắc Nam Phong đi vào.
Bởi vì Thẩm Thần mới vừa tỉnh lại, bác sĩ Trịnh phải làm kiểm tra lại cho cậu, chủ yếu là xem Thẩm Thần có xuất hiện các vấn đề khác thường nào không.
Ví dụ thị giác, dây thanh, ký ức cùng với nhận thức.
Trong não có rất dây thần kinh phức tạp, ai cũng không ai dám bảo đảm làm xong phẫu thuật nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên khi người bệnh tỉnh dậy thì cần phải làm kiểm tra một lần nữa.
Hoắc Nam Phong đứng ở trước cửa kính, nhìn đến Thẩm Thần nửa người dựa trên giường, hai mắt đã mở, tức khắc hắn mừng như điên không thôi, vừa sốt ruột lại si cuồng mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thẩm Thần, ánh mắt nóng rực giống như là muốn xuyên vỡ thủy tinh nhìn vào cậu.
Trong lúc lơ đãng, Thẩm Thần tầm mắt nhìn qua bác sĩ cùng hộ sĩ, dừng ở trước ánh mắt của Hoắc Nam Phong nhìn thẳng vào hắn trong giây lát.
Ánh mắt Hoắc Nam Phong nóng bỏng mà nhìn cậu.
Thẩm Thần lại hững hờ mà dời tầm mắt đi, không dừng lại ở trên người hắn nhiều, giống như ở trên phố nhìn thấy một người xa lạ, không quan biết, không cần để ý, nhìn một cái liền bỏ đi.
Bị cậu đối xử như vậy Hoắc Nam Phong cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có sợ hãi, chẳng sợ Thẩm Thần chán ghét hắn, căm hận hắn cũng tốt, ít nhất chứng minh hắn ở trước mặt Thẩm Thần còn có chút tồn tại.
Hiện tại Thẩm Thần trực tiếp xem nhẹ hắn.
Hoắc Nam Phong gắt gao mà nắm tay, nhìn thấy Thẩm Thần đối với một hộ sĩ lộ ra một nụ cười ôn hoà, trong nháy mắt ghen ghét như sóng cuộn đến, hận không thể để mình thay vào chỗ hộ sĩ kia.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, Thẩm Thần tạm thời không có trở ngại, rất mau từ phòng ICU chuyển tới phòng bệnh cao cấp, tiếp theo chỉ cần chú ý nghỉ ngơi tốt là được.
Hoắc Nam Phong cho Thẩm Thần nghỉ ngơi chính là phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, không chỉ có phòng tắm độc lập, còn có phòng nghỉ của người nhà, cũng có phòng khách cùng ban công, bố trí ấm áp, tầm nhìn cũng rất rộng, giống như là một căn chung cư cao cấp vậy.
Trừ cái này ra, phòng bệnh còn luôn có hai hộ sĩ chuyên nghiệp trông coi, bất quá lúc này Hoắc Nam Phong nghĩ tự mình có thể chăm sóc được Thẩm Thần, đem hộ sĩ đuổi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người là Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong ngồi ở trước giường bệnh, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt của Thẩm Thần, trong mắt có mừng như điên, có mê, cũng có hối hận...... Đủ loại cảm xúc hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, giống như muốn từ trong ánh mắt bộc lộ ra ngoài cho cậu nhìn thấy.
Nhưng mà Thẩm Thần trên mặt rất bình tĩnh, không có biểu tình gì.
Từ phòng ICU cậu không có nhìn Hoắc Nam Phong một cái nào, càng không có mở miệng nói một lời, chỉ là luôn nhìn đi phía khác, không thèm quan tâm đến hắn, coi hắn như không tồn tại.
Ánh mắt hắn nóng như lửa, cậu thì lại không có biểu tình gì, hình ảnh này dù sao cũng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
"Là tôi không tốt, hại em bị người bắt cóc, em trách tôi là lẽ đương nhiên." Hoắc Nam Phong thanh âm khàn khàn, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà gầy ốm của Thẩm Thần nhịn, hắn không nhịn được duỗi tay muốn sờ sờ cậu.
Thẩm Thần lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Hoắc Nam Phong ngượng ngùng mà buông tay xuống, lại muốn đi nắm tay Thẩm Thần, cũng bị Thẩm Thần né tránh.
Loại tránh né này làm cho hắn cảm thấy mình là một con dã thú không có lý trí, chỉ biết hại người, làm Hoắc Nam Phong đã hối hận lại nghẹn khuất, đáy lòng có vẻ như đang nổi lên tức giận cùng khó chịu.
Nhưng hắn biết không có thể đối Thẩm Thần phát hỏa, vô luận như thế nào đều đến nhịn xuống, vì thế cố ý phóng thấp tư thái: "Thẩm Thần, ở ngươi hôn mê hai ngày này, ta suy nghĩ rất nhiều."
"Lúc trước là tôi không tốt, lúc trước thu mua xí nghiệp Lục thị là tôi không nhổ cỏ tận gốc, bằng không em cũng không bị bắt cóc, con của chúng ta cũng không mất."
"Còn có việc ly hôn, tôi hối hận rồi. Thẩm Thần, chúng ta làm lại từ đầu được không? Tôi nhất định sẽ đối với em, chỉ cần em cho tôi một cơ hội để bồi thường, muốn tôi làm thế nào cũng được."
"Đứa bé không còn, chúng ta có thể có lại một đứa khác...... Không, hai đứa, hoặc là ba đứa, em muốn mấy đứa đều được. Chờ cơ thể em tốt lên, chúng ta liền đi tái hôn."
Hoắc Nam Phong đem điều giấu ở trong lòng hai ngày qua nói hết ra, hắn lần đầu tiên buông bỏ cao ngạo cùng tôn nghiêm, chủ động cúi đầu nhận si trước Thẩm Thần.
Hắn trước nay không cùng người khác như ăn nói khép nép như vậy, ngay cả lúc bị lão gia đánh đều không bao giờ nhận sai, giờ khắc này lại gần như lấy lòng mà cầu xin Thẩm Thần.
Hắn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, chỉ cần Thẩm Thần có thể đáp ứng hắn làm lại từ đầu, nếu bị người toàn thành phố chê cười, hắn cũng bằng lòng.
Nhưng mà Thẩm Thần hờ hững như cũ mà nhìn phía ngoài cửa sổ, căn bản không nghe hắn nói một câu. Cảm xúc thật bình tĩnh, không bằng nói là chết lặng, cũng không để ý đến lời nói của Hoắc Nam Phong với hắn.
Hoắc Nam Phong nóng nảy, một phen nắm lấy tay Thẩm Thần: "Tôi nói đều là thật sự, tôi bảo đảm về sau nhất định đối với em thật tốt, em nói cái gì tôi đều nghe theo em."
Thẩm Thần rốt cuộc cũng nhíu mày, dùng sức mà giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi tay từ Hoắc Nam Phong.
Nhưng Hoắc Nam Phong nắm rất chặt, không chịu buông ra, gần như cầu xin nói: "Thẩm Thần, em nhìn tôi đi, liếc qua một cái cũng được. Chỉ cần em gật đầu, bây giờ chúng ta tái hôn luôn cũng được!"
Thẩm Thần rốt cuộc cũng nhấc mi mắt, nhìn người trước mắt, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của hắn, biểu tình tha thiết, trong lòng lại không có chút vui sướng nào.
Chỉ cảm thấy bi thương, châm chọc, lại rất buồn cười.
Lúc trước khi ly hôn, hắn còn nhớ rõ bộ dáng Hoắc Nam Phong tiêu sái, buổi sáng vừa ly hôn, buổi tối liền đem Tô Tiêu ôm vào trong ngực. Hiện tại muốn tái hôn, lại chạy đến trước mặt cậu sám hối nhận sai.
Người này chính là như vậy, nếu muốn thì cưỡng ép, không muốn thì một chân đá văng, trước nay không suy nghĩ đến cảm nghĩ của người khác.
Đem người khác xoay qua xoay lại, làm tổn thương họ, quay đầu cho rằng nói vài câu lời hay ý đẹp, người khác phải thuận theo ý hắn..
Đáng tiếc đền bù cũng vô dụng.
Thẩm Thần chỉ liếc nhìn Hoắc Nam Phong một cái, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, ánh mắt một lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài, trực tiếp đem người trở thành không khí.
Hoắc Nam Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Thần, bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Thần từ trong phòng ICU ra tới đến bây giờ, một câu cũng chưa nói, lập tức hoảng hốt lên.
Không đến một phút sau, Hoắc Nam Phong đem Trịnh bác sĩ lại đây, yêu cầu một lần nữa kiểm tra thanh quản lại cho Thẩm Thần.
Bác sĩ Trịnh nhìn Thẩm Thần, lại nhìn về phía Hoắc Nam Phong, cảm xúc có chút phức tạp: "Thẩm tiên sinh thanh quản tuy rằng bị khói làm cho bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm, nói chuyện không có vấn đề."
"Vậy vì sao em ấy từ nãy đến giờ lại không nói câu nào?" Hoắc Nam Phong cau mày.
Bác sĩ Trịnh có chút khó xử, ngượng ngùng mà nói: "Có thể là cậu ấy không muốn nói."
Hoắc Nam Phong ngây ngẩn cả người.
Thẳng đến khi bác sĩ Trịnh rời khỏi phòng bệnh, hắn mới hồi phục lại tinh thần, thì ra không phải Thẩm Thần không thể nói chuyện, mà là không muốn cùng hắn nói chuyện.
Ý thức được điểm này, Hoắc Nam Phong lại lần nữa đối mặt với Thẩm Thần, hai mắt bắt đầu phiếm hồng lộ ra vài phần phiền não, rầu rĩ hỏi: "Em hận tôi như vậy sao?"
Thẩm Thần rũ mắt không nói tiếng nào.
Hoắc Nam Phong lại muốn sờ hắn cậu, nhưng khi hắn giơ tay, Thẩm Thần né ra chỗ khác, căn bản không cho hắn chạm vào.
Giờ khắc này, Hoắc Nam Phong trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đi cùng với sự khó chịu, lại có một sự tàn nhẫn không ngừng le lói lên trong đầu hắn, kêu gào muốn ôm lấy người trước mắt này, hung hăng mà ôm hôm em ấy, nếu em ấy phản kháng phải chặn lại!
Hoắc Nam Phong cố nén suy nghĩ này lại trong lòng, nắm tay chặt đến gắt gao, càng nhìn Thẩm Thần, ngực càng đau, giống như bị dao cắt, hận không thể làm cái gì để có thể phát tiết một chút.
"Thẩm Thần, em nói chuyện với tôi một câu đi, nói cái gì cũng được." Hoắc Nam Phong đôi mắt đỏ đậm, giọng nói nghẹn ngào, ngồi xổm trước mặt Thẩm Thần gần như cầu xin nói.
Thẩm Thần vẫn là thờ ơ, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Hoắc Nam Phong gắt gao mà nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, từ cổ trắng nõn, đến lưng gầy ốm, cuối cùng dừng ở mông cậu, ánh mắt trở nên tàn nhẫn hơn.
Trong phòng bệnh không ai mở miệng, trong lúc nhất thời im ắng, tựa hồ chỉ còn lại có tiếng hít thở rất nhỏ của Thẩm Thần.
Em ấy ngủ rồi.
Hồi lâu, tay Hoắc Nam Phong nắm chặt tay cậu cũng buông ra, suy sụp mà gục xuống bên cạnh của cậu, trên mặt cũng lộ ra một tia bàng hoàng, không biết làm như thế nào mới có thể khiến cho Thẩm Thần hồi tâm chuyển ý.
Thẩm Thần không muốn cùng hắn nói chuyện, là bởi vì đứa bé đi? Nếu không có bị bắt cóc, Thẩm Thần cũng không bị như bây giờ, đứa bé cũng sẽ không sảy mất, Thẩm Thần cũng không hận hắn đến mức như vậy.
Người của Lục gia đáng chết.
Hoắc Nam Phong mặt đầy buồn bã, đi ra bên ngoài phòng bệnh, gọi điện thoại hỏi thư ký Trần: "Cảnh sát bên kia có bắt được bọn bắt cóc không?"
"Hoắc tổng, tôi đang muốn cùng anh nói về vấn đề này." Thư ký Trần nói.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói bọn bắt cóc lúc lái xe chạy trốn bị tai nạn, từ trên đường cao tốc ngã xuống vực, đã tử vong. Hiện tại cảnh sát đang ở kiểm tra đối chiếu thân phận của bọn bắt cóc, tạm thời không có nhiều tin tức."
Hoắc Nam Phong nhíu mày.
Thư ký Trần lại nói: "Còn có,lúc trước anh bảo tôi đi điều tra, tôi đã cho người đi điều tra về Lục gia. Nghe được tin tức là ba năm trước đây toàn bộ Lục gia đã chạy trốn ra nước ngoài, nhưng không biết tung tích, trước mắt không tra là họ đang ở đây."
Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng: "Nói cách khác ở đây không có chứng cứ khác thực, còn không thể chứng minh lần bắt cóc này là do Lục gia làm. Thư ký Trần, xem ra lần cậu phải tốn một ít sức lực rồi, nếu phải cạy miệng người chết cũng phải làm để tìm ra được chân tướng sự việc."
"Vâng, tôi hiểu rồi." Bí thư Trần nói, "Tôi sẽ gọi người đi kiểm tra kĩ thân thế của bọn bắt cóc, nhìn xem rốt cuộc là có người mượn danh Lục gia giở trò quỷ, hay vẫn là Lục gia thật sự ở trả thù sếp cùng Thẩm tiên sinh."
Cả ngày nay, Hoắc Nam Phong đều ở trong phòng bệnh trông coi Thẩm Thần.
Công việc của tập đoàn không có tâm tư xử lý, tất cả đều ném cho những người khác, công việc vốn dĩ của hắn cũng không quan tâm, làm cho vài vị cổ đông trong công ty kêu khổ không thôi.
Buổi tối Hoắc Nam Phong muốn ngủ cùng Thẩm Thần trên giường nhưng lại bị hộ sĩ nói rằng dễ dàng khiến cho người bệnh nhiễm trùng nên không cho hắn vào.
Hắn lo lắng Thẩm Thần nửa đêm có việc gì xảy ra vì cậu mới làm phẫu thuật xong không đảm bảo không có việc gì, yêu cầu được chăm sóc cẩn thận, vì thế Hoắc Nam Phong ở trên sofa trong phòng bệnh.
Sofa không lớn, Hoắc Nam Phong tay dài chân dài, nằm ở trên sofa không đủ, cả người cuộn tròn ở trên sofa, nhìn cũng biết ngủ như vậy khẳng định không thoải mái.
Nhưng Thẩm Thần cái gì cũng không nói, tùy ý cho hắn quyết định, chỉ coi hắn là không khí.
Nửa đêm, Thẩm Thần bị khát tỉnh, duỗi tay lên tủ đâu giường.
Hoắc Nam Phong nằm trêm sofa giống như vẫn luôn không ngủ chỉ chú ý Thẩm Thần, đột nhiên ngồi dậy: "Em có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hắn một bên hỏi một bên đi đến bên giường cậu.
Nhưng mà không đi được hai bước, thân hình cao lớn bỗng nhiên lảo đảo một chút, lập tức ngã gục trên mặt đất, qua một hồi lâu cũng chưa lên.
Thẩm Thần nhìn chằm chằm hắn ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, nhíu nhíu mày, không xác định được là Hoắc Nam Phong thật sự có việc hay là giả bộ để lừa cậu.
Vì thế cậu ấn nút chuông gọi cho hộ sĩ.
Hộ sĩ rất mau đã tới đây, cho rằng Thẩm Thần ra chuyện gì, lại nhìn đến Thẩm Thần chỉ vào Hoắc Nam Phong ngã trên mặt đấy, thấp giọng nói: "Hắn giống như bị ngất rồi."