Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 65: Xin lỗi rất nhiều




Thẩm Thần tuy rằng tạm thời không còn xuất huyết não nữa, nhưng không thể đoán trước được rằng nó không xuất huyết nữa.

Vì tình trạng còn chưa tốt, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật thì cậu được chuyển vào phòng ICU, hơn nữa còn không cho người thân vào thăm được, bên trong sẽ có nhân viên y tế chuyên nghiệp nhân viên sẽ chăm sóc người bệnh.

Bệnh viện quy định như vậy cũng là vì hạ thấp tỷ lệ người bệnh bị nhiễm vi khuẩn dẫn đến nhiễm trùng.

Tuy rằng cấm người thân đi vào phòng thăm bệnh nhân, bất quá cho vào nhìn qua một lát là được, nhưng mỗi ngày không được vượt qua 30 phút.

Lúc này Thẩm Thần mới vừa làm phẫu thuật xong, còn đang ở trạng thái hôn mê.

Hoắc Nam Phong mặc bộ quần áo cùng mũ khử trùng của bệnh viện để vào thăm người bệnh đi vào thăm Thẩm Thần, hắn ngồi ở trước giường bệnh, nhìn cậu hô hấp cần phải dùng ống thở, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào, hắn lại không dám duỗi tay chạm vào cậu.

Người trên giường đối với hắn bây giờ, như là trân quý như đồ sứ, giống như chạm nhẹ một cái sẽ vỡ mất mà hỏng, rất cần được người khác chở che bảo vệ.

Hoắc Nam Phong ước chừng nhìn chằm chằm Thẩm Thần năm phút, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy đối phương tay, nói giọng khàn khàn: "Xin lỗi rất nhiều."

Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng xin lỗi Thẩm Thần.

Là hắn không tốt, làm hại Thẩm Thần bị người bắt cóc, ăn không ít đau, đến cả đứa bé trong bụng cũng không còn.

Nghĩ đến hai đứa con còn chưa thành hình, Hoắc Nam Phong tầm mắt dừng ở trên bụng nhỏ của Thẩm Thần, ánh mắt đượm buồn, trong lòng có một loại chua xót khó nói lên lời.

Chỉ sợ Thẩm Thần đối với hắn là thất vọng tột cùng rồi, mới có thể tình nguyện chịu đựng bị người ta chế giễu không mang thai được còn hơn là cho hắn biết mình có thai.

Khó trách Thẩm Thần không muốn bị hắn chạm vào.

Khó trách phía dưới gối của Thẩm Thần lại giấu một con dao nhỏ.

Nhớ tới lần trước hắn uống trà có chứa thuốc kích dục do Tô Tiêu bỏ vào, hắn giống như cầm thú không kiềm chế được, nửa đêm xông vào phòng ngủ của Thẩm Thần, khi đó Thẩm Thần trong lòng khẳng định rất sợ hãi, cũng rất chán ghét hắn.

Càng nghĩ về những việc mình đã làm với Thẩm Thần trước kia, Hoắc Nam Phong càng hối hận, hận không thể đánh cho mình một trận, như thế nào khi đối mặt với Thẩm Thần hắn lại trở nên cầm thú như vậy.

Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh nói được không sai.

Hắn đã sớm hối hận khi cùng Thẩm Thần ly hôn, lại không bằng lòng thừa nhận, không nghĩ sẽ cúi đầu trước Thẩm Thần, vì thế vẫn luôn tìm lấy cớ cưỡng ép đối phương phải ở bên cạnh mình.

Hoắc Nam Phong dùng mặt cọ cọ vào tay Thẩm Thần, lẩm bẩm: "Chờ lúc em tỉnh lại, tôi nhất định sẽ đền bù cho em, tuyệt đối không cho em lại phải chịu ủy khuất nữa."

Trên giường bệnh người vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, đối với hành động của hắn không có phản ứng gì.

30 phút thăm hỏi đã rất nhanh đã hết rồi.

Trước khi rời đi Hoắc Nam Phong lại lần nữa nhìn thoáng qua bụng nhỏ Thẩm Thần, trong lòng rốt cuộc có chút tiếc nuối.

Hắn còn chưa được hưởng thụ làm cảm xúc vui sướng khi làm bố, lại nhận được tin mất cả hai đứa con, chờ Thẩm Thần tỉnh lại, khẳng định cũng hận hắn thấu xương.

Hận thì hận đi.

Hoắc Nam Phong nghĩ, nếu bác sĩ Trịnh cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn là không chút do dự nhanh chóng chọn lấy Thẩm Thần, mà không phải lãng phí thời gian đòi giữ bằng được đứa trẻ..

Hắn một chút đều không nghĩ đến phải mất đi Thẩm Thần.

Thư ký Trần đang ở cửa phòng ICU chờ Hoắc Nam Phong, thấy hắn đi ra, lập tức nói: "Hoắc tổng, Lão gia tỉnh rồi, muốn anh lập tức đi qua đó."

"Ừ" Hoắc Nam Phong không cần hỏi cũng biết Hoắc lão gia tử tìm hắn làm gì, khẳng định là tìm hắn tính sổ.

Hoắc lão gia tử đang ở phòng nghỉ của bệnh viện.

Hoắc Nam Phong đi vào phòng, chào hỏi một tiếng ông.

Hoắc lão gia không để ý đến hắn, nói với Tô Tiêu: "Tiêu Tiêu, cháu ở đây một đêm không nghỉ ngơi vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Tô Tiêu biết thức thời, biết ông có chuyện muốn nói cùng Hoắc Nam Phong, liền ngoan ngoãn gật đầu: "Ông nội, để cháu về nấu cháo cho ông bồi bổ ạ."

Hoắc phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ Tiêu Tiêu này thật hiếu thuận."

Tô Tiêu có chút ngượng ngùng nói: "Mẹ, mẹ đừng khen con, đây là việc con nên làm mà."

Sau khi Tô Tiêu rời đi, Hoắc lão gia trầm mặt xuống, gương mặt già nua mang theo sự uy nghiêm: "Biết mình sai ở chỗ nào chưa?"

Hoắc Nam Phong nói: "Là cháu không bảo vệ tốt đứa bé trong bụng Thẩm Thần."

Nhắc tới hai đứa bé không giữ được kia, Hoắc lão gia vừa là tiếc nuối vừa tức giận, chỉ vào mặt Hoắc Nam Phong giận dữ nói: "Đừng cho là tôi già rồi mà anh làm những việc gì tôi không biết!"

"Anh ở bên ngoài bao nuôi Thẩm Thần, ba ngày hai ngày liên tiếp không có về nhà. Tôi nhắc nhở anh, dù có chơi thì cũng có chừng mực, bây giờ lại thành ra thế này. Anh cũng nói với tôi là tự mình lo được, trong lòng tự mình hiểu rõ, kết quả thì sao? Anh trong lòng hiểu rõ là rõ như thế nào mà cậu ta mang thai cũng không biết! Anh cả ngày là đang làm cái gì đấy!"

Cứ cho Hoắc lão gia đã tuổi lớn, tiếng mắng người vẫn lớn như cũ, một chút đều không cho Hoắc Nam Phong một chút mặt mũi nào.

Hoắc Nam Phong không nói một tiếng nào

Hoắc lão gia tử cười lạnh: "Hay anh cho rằng mình đủ lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, không cần nghe lời trưởng bối nói?"

"Con không dám." Hoắc Nam Phong hơi hơi cúi đầu, tỏ thái độ tôn kính.

"Anh còn cái gì mà không dám làm?" Hoắc lão gia tử nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, "Anh là do tôi dạy dỗ từ nhỏ, tôi còn không hiểu anh sao? Tôi nói cho anh biết, việc khác tôi mặc kệ anh làm thế nào thì làm, duy nhất là việc phải có con nối dõi, anh nhất định phải làm thật tốt việc này!"

Hoắc Nam Phong thấp giọng nói: "Ông nội, cháu biết, cháu sẽ không làm ông thất vọng."

"Nhưng hiện tại anh đã làm tôi thất vọng rồi." Hoắc lão gia liên tục lắc đầu, thở dài một hơi, "Nhà chúng ta có cơ ngơi như vậy, nếu là không có con cháu nối dõi, tương lai đều sụp đổ hết đến hương khói cũng không có ai chăm lo."

Hoắc Nam Phong nói: "Ông thân thể còn khoẻ mạnh như vậy, nhất định có thể bế được cháu."

Hoắc phu nhân cũng cười nói: "Đúng vậy, bố, bố đừng nói những lời không hay như vậy. Chỉ cần ông chăm sóc mình thật tốt, còn có thể hưởng phúc của con châu sau này."

Hoắc lão gia hừ lạnh: "Các người không cần phải lấy lời dễ nghe để lừa tôi. Hiện tại Alpha sinh con nối dõi khó khăn, kho gen trong phòng thí nghiệm thiếu thốn rất nhiều, Omega bây giờ cũng ít ỏi, đến cả thụ tinh ống nghiệm cũng không được."

Lời này Hoắc Nam Phong không trả lời, Hoắc phu nhân cũng không dám nói thêm cái gì.

Bởi vì Hoắc lão gia nói chính là một sự thật tàn khốc: Càng là có ưu thế về giới tính, càng khó sinh sản, bọn họ rất khó tìm người hợp gen với nửa kia.

Alpha mặc kệ là thân thể hay tâm lý trời sinh liền có tính ưu việt, hơn xa cả Omega và Beta.

Nhưng ông trời luôn công bằng, cho họ một phương diện ưu thế, tất nhiên cũng có một phương diện không tốt.

Mấy năm nay, số lượng Omega giảm đi rõ ràng, đối với Hoắc Nam Phong mà nói, có thể tìm người phù hợp với hắn để thuận lợi cùng sinh một đứa bé khoẻ mạnh, thông minh là một chuyện rất khó khăn.

Lúc trước Hoắc lão gia tuy rằng không thích Thẩm Thần, nhưng thông qua kiểm tra gen thì thấy cậu rất phù hộ với Hoắc Nam Phong, có thể vì Hoắc gia sinh hạ một đứa bé ưu tú khỏe mạnh, lúc này mới đồng ý cho Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần kết hôn.

Chỉ là không nghĩ tới tử cung Thẩm Thần sẽ bị thương, vẫn luôn chữa trị bằng mọi cách, cuối cùng thì cũng không có cách nào để Thẩm Thần ở lại Hoắc gia.

Vừa lúc năm nay Tô Tiêu tròn mười tám tuổi, tiến vào độ tuổi trưởng thành, qua kiểm tra gen cũng không tồi, cùng với Hoắc Nam Phong tương đối phù hợp, vì thế Hoắc lão gia càng thêm yêu thương Tô Tiêu.

Phòng nghỉ yên tĩnh một lát.

Hoắc lão gia liếc Hoắc Nam Phong một cái, ngữ khí nghiêm khắc mà nói: "Lần này anh phạm phải một lỗi lầm lớn. Căn cứ vào gia quy của Hoắc gia, phạm vào lỗi lớn phải bị phạt nặng, anh có biết hay không?"

Hoắc Nam Phong đối với Hoắc lão gia rất tôn kính: "Xin ông hãy trừng phạt cháu đi."

Hoắc lão gia tử đứng ở cửa kêu thư ký Trần vào, đưa chiếc gậy chống qua cho anh, nói: "50 cái, một cái cũng không thể thiếu."

Hoắc phu nhân hít một ngụm khí lạnh.

Thư ký Trần cũng hoảng sợ, không dám duỗi tay nhận chiếc gậy từ tay Hoắc lão gia.

Anh cũng không dám đánh sếp của mình đâu.

Lại nói, một lực đánh của anh cũng rất mạnh, đánh 50 cái, sếp chẳng phải chỉ còn nửa cái mạng sao?