Không biết xấu hổ sao mà nói vậy, Thẩm Thần không cần nhìn cô ta lấy một cái, chỉ là nhàn nhạt mà nói: "Không cần thiết. Tuy chiếc nhẫn là tôi nói nhân viên cửa hàng gói cho trước, nhưng nếu là Hoắc tiên sinh muốn làm cho cô vui vẻ, tôi cũng rất vui lòng thành toàn cho phần tâm ý này của hắn."
Mấy câu nói vô cùng đơn giản, cũng không có ý châm chọc mỉa mai, nhưng nghe vào lỗ tai Hoắc Nam Phong, lại rất không thoải mái, đặc biệt là ba chữ "Hoắc tiên sinh" này, cực kỳ chói tai.
Nhìn biểu tình Thẩm Thần xa cách mà đạm mạc, giờ khắc này, Hoắc Nam Phong bỗng nhiên cảm thấy cậu đang xa cách mình càng lớn, phảng phất ngày nào đó người này sẽ rời xa đến mức hắn không nhìn thấy.
Loại ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Hoắc Nam Phong cơ hồ có chút hoảng loạn mà bắt tay Thẩm Thần, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp, hắn lúc này mới thoáng hạ tâm lại.
Thẩm Thần nhìn thấy tay mình bị nắm chặt, giương mắt nhìn về phía Hoắc Nam Phong: "Tôi đã làm theo lời anh nói, như vậy Hoắc tiên sinh còn không hài lòng sao?"
Hoắc Nam Phong đương nhiên không hài lòng.
Hắn một chút đều không muốn nghe Thẩm Thần dùng tới ba chữ "Hoắc tiên sinh" xưng hô với mình, nghe được hắn nổi trận lôi đình, lại không tìm được lý do chính đáng để nổi giận.
Vì thế lạnh lùng mà nói: "Không nghe thấy Tiêu Tiêu nhờ cậu thiết kế nhẫn cưới giúp sao?"
Thẩm Thần không phát ra tiếng.
Tô Tiêu tầm mắt dừng ở trên người Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần nhìn qua một lượt, đáy mắt hiện lên một tia ác độc.
"Nam Phong ca ca, thôi ạ." Cô giữ chặt Hoắc Nam Phong tay, tôn giọng hạ xuống rất nhiều, có chút ủy khuất, "Em biết Thẩm Thần ca ca vẫn còn đang trách em. Đều là em không tốt, em nói năng không tốt, lại làm cho Thẩm Thần ca ca hiểu lầm......"
"Cũng được, tôi giúp các người thiết kế nhẫn cưới." Thẩm Thần đột nhiên đánh gãy lời Tô Tiêu nói.
Tô Tiêu bất ngờ, phản ứng không kịp, ngay sau đó nghe thấy Thẩm Thần nói: "Bất quá tôi sẽ không làm không công, tôi cũng không nghĩ muốn chiếc nhẫn kia."
Tô Tiêu vội vàng nói: "Chỉ cần Thẩm Thần ca ca nguyện ý giúp bọn em thiết kế nhẫn cưới, giá cả không là vấn đề."
"Tôi không cần tiền." Thẩm Thần nhìn Hoắc Nam Phong, mỉm cười mà nói, "Hoắc tiên sinh, tôi muốn một món đồ quan trọng nhất trên người anh để đổi lấy bản thiết kế, anh nguyện ý sao?"
"Thứ gì?" Hoắc Nam Phong hỏi.
"Ảnh chụp." Thẩm Thần nhìn thẳng Hoắc Nam Phong, từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng mà nói ra, "Tôi muốn tấm ảnh của Cố Tiêu trong ví của anh"
Hoắc Nam Phong sắc mặt đột biến: "Không có khả năng!"
Phản ứng kịch liệt như vậy làm cho Tô Tiêu nháy mắt đã nhận ra cái gì, buột miệng thốt ra nói: "Cố Tiêu là ai?"
Nói xong, cô mới phát giác chính mình quá vội vàng, vội vàng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, giống như thiên thần hỏi: "Là bạn của Nam Phong ca ca sao?"
"Ừ." Hoắc Nam Phong trả lời cho có lệ, rõ ràng cũng không muốn cho người khác biết Cố Tiêu tồn tại, đặc biệt là Tô Tiêu, nếu như bị cô truyền tới Hoắc lão gia tử bên kia cũng rất phiền toái.
Tô Tiêu nhẹ nhàng lắc lắc Hoắc Nam Phong cánh tay, làm nũng nói: "Là bạn bè rất quan trọng sao? Nam Phong ca ca, lúc đính hôn anh không mời cậu ấy sao, em không có nhìn thấy, nếu là ngày nào đó trùng hợp gặp, em không có quen biết đâu."
Lời này nói ra làm Hoắc Nam Phong sắc mặt càng khó coi.
Thẩm Thần kéo khóe môi, cười như không cười nói: "Tô tiểu thư, cô nếu mà thấy hắn ta, nhất định phải chạy nhanh đến nói cho Hoắc tiên sinh, tốt nhất lại mời một sư thầy về..."
"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong quát chói tai một tiếng, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm cậu, trong đó có sự cảnh cáo không cần phải nói Thẩm Thần cũng cảm nhận được.
Thẩm Thần trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cậu biết, ở trong lòng Hoắc Nam Phong, Cố Tiêu là ánh sáng bạch nguyệt quang, là nốt chu sa trong lòng, mà Thẩm Thần cậu chính là thế thân làm cho người người người cười nhạo cùng nhục nhã, thậm chí so với Tô Tiêu loại nữ nhân giả mù sa mưa này còn kém hơn.
Thẩm Thần thừa nhận cậu nói với Hoắc Nam Phong lấy tấm ảnh đổi lấy bản thiết kế là mang theo tâm lý muốn trả thù.
Hoắc Nam Phong không phải vì Tô Tiêu làm cậu ở trước mặt mọi người chịu nhục sao? Cậu muốn nhìn xem tên khốn này có thể vì muốn Tô Tiêu vui vẻ mà bỏ đi ảnh chụp của Cố Tiêu không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần không sợ chết mà nói: "Hoắc tiên sinh, nếu anh không chịu lấy tấm ảnh đó trao đổi, tôi đây có thể nói cho anh. Liền tính anh hôm nay đem tôi đánh chết ở chỗ này, tôi cũng tuyệt đối không giúp các người thiết kế nhẫn cưới!"
Giọng nói mới rơi xuống, phía lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn, xương cốt đều giống như bị Hoắc Nam Phong bóp nát!
Thẩm Thần cắn răng, không rên một tiếng, sắc mặt so vừa rồi còn tái nhợt, trên trán rất mau chảy ra mồ hôi lạnh, nhân viên cửa hàng nhìn thấy đều cảm thấy rất đau.
"Muốn chết thì cút xa một chút!" Hoắc Nam Phong đột nhiên buông ra tay, khuôn mặt tức giận mà nói
Thẩm Thần châm biếm một tiếng, mở miệng nói: "Chúc Hoắc tiên sinh cùng Tô tiểu thư có thể chọn được một đôi nhẫn cưới vừa lòng hợp ý."
Những lời này nói xong, Thẩm Thần ở trước ánh mắt tức giận của Hoắc Nam Phong rời khỏi cửa hàng D&S.
Trên đường trở về, tay đau, Thẩm Thần tâm tình không tốt lắm, trong lòng có phiền muộn, không để ý đến việc này.
Thẳng đến buổi tối khi tắm cậu mới phát hiện thế nhưng tay sưng lên một vòng, làn da trắng trẻo chỗ đó cũng biến thành màu tím, hơi chút chạm vào là đau.
Thẩm Thần dùng nước ấm ngâm một lát, lại đi ra ngoài biệt thự mua một lọ thuốc tiêu sưng, cuối cùng giảm bớt một chút đau đớn.
Hình như là vội vàng chuẩn bị cho kết hôn, như là chọn nhẫn cưới, chọn váy cưới, thiết kế thiệp mời, liên tiếp ba ngày, Hoắc Nam Phong không có đến đây.
Thẩm Thần cảm thấy rất vui.
Nhân lúc Hoắc Nam Phong không ở đây, cậu đã đem tiền bán đấu giá bản thiết kế lúc trước thu được chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ, để dành làm phí sinh hoạt khi cậu thoát khỏi A thành.
Mà ngân hàng Thụy Sĩ là nơi có tính bảo mật mạnh nhất thế giới, ngân hàng an an toàn nhất, tuyệt đối bảo đảm tin tức cá nhân cho khách hàng, thậm chí cho phép khách hàng sử dụng ẩn danh khi tới tiết kiệm.
Đúng là bởi vì ngân hàng Thụy Sĩ có được hệ thống hoàn hảo cùng an toàn tuyệt đối, cho nên rất nhiều phú hào, người giàu cùng nhân vật nổi tiếng đều sẽ đem tài sản của mình gửi vào đây.
Thẩm Thần sử dụng tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ này là do Tần Mộ Bạch giúp cậu mới làm được, cứ như vậy, chờ cậu rời A thành rồi, mặc dù Hoắc Nam Phong có quyền thế, cũng vô pháp thông qua ngân hàng tra được cậu.
Hôm nay buổi tối, Hoắc Nam Phong cũng không lại đây.
Thẩm Thần tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ, A Lâm ở WeChat gọi điện đến, hứng thú bừng bừng hỏi cậu: "Cậu trở về A thành sau có cùng Tần học trưởng liên hệ hay không?"
Thẩm Thần không nghĩ sẽ cho A Lâm miệng rộng biết kế hoạch, liền nói: "Không có."
A Lâm lập tức vô cùng đau đớn nói: "Là một Alpha tốt như vậy sao lại không cần, cậu thật là phí phạm của trời. Tớ nếu là một Omega, tớ sẽ không đem học trưởng giới thiệu cho cậu, tớ sẽ làm cho anh ấy đổ tớ."
Thẩm Thần nở nụ cười.
A Lâm chuyển chủ đề, nói: "Công ty tớ đã phát cho nhân viên hai vé xem phim, tớ không rảnh đi xem. Phiếu này cho cậu và Tần học trưởng, hai người các cậu cuối tuần này đi xem đi."
"Mình cũng không rảnh." Thẩm Thần đối với A Lâm luôn tích cực đem mình "bán" cho Tần Mộ Bạch tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Tớ nghĩ cậu cũng nên kiếm lấy một anh đi."
"Tớ sao? Tớ không cần." A Lâm đắc ý mà nở nụ cười, "Nói cho cậu biết, tiểu gia tớ hiện tại cũng là có người rồi, hơn nữa còn là một Alpha."
"Là Alpha trước mà cậu kể sao?" Thẩm Thần đoán hỏi.
"Đúng vậy, chính là hắn. Cũng không biết hắn nơi nào hỏi được số điện thoại của tớ, hỏi tớ có hứng thú làm bạn giường của hắn không, hehe, tớ đương nhiên là có hứng thú rồi." Thẩm Thần dở khóc dở cười, không biết nói cái gì cho tốt: "Vậy cũng tốt......, cậu nhớ chú ý an toàn, kẻo bị hắn lừa. Bất quá, cậu không sợ yêu phải hắn?" A Lâm ngón tay dí dí trán, làm cho mình thấy rất ngầu, sau đó tiêu sái nói: "Không có khả năng, tớ cùng hắn đã thoả thuận, chúng tớ đi thận không đi tâm."
Thẩm Thần: "...... Cậu vui là tốt rồi."
Hai người lại nói chuyện thêm chút nữa.
Khi sắp cắt máy, A Lâm quay đầu ra bàn để lấy sạc trên bàn Thẩm Thần bỗng nhiên nhìn thấy chỗ cỗ cậu ấy có một điểm đỏ nhàn nhạt, có điểm quen mắt, rất giống với bộ dáng tuyến thể Omega vừa mới thành hình.
"Trên cổ cậu có vết đỏ đỏ gì kia?" Thẩm Thần hỏi.
"Cái này a......" A Lâm tùy tay sờ sờ, cũng không phải để ý, " Chắc là da bị dị ứng, mấy ngày hôm trước đã có rồi. Dù sao cũng không đau không ngứa, rồi cũng tự khỏi thôi, không cần phải để ý."
Thẩm Thần nghĩ nghĩ, A Lâm là Beta, tuyến thể sớm đã biến mất, không có khả năng xuất hiện sẽ xuất hiên lại tuyến thể của Omega.
Chắc chính là dị ứng thôi.
Mắt thấy đã muộn rồi, gần 11 giờ.
Thẩm Thần ngáp vài cái, dặn dò A Lâm mua thuốc mỡ bôi vào cổ rồi tắt máy đi ngủ.
Ban đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên trên giường có cái gì đó chuyển động, ngay sau đó bị người từ phía sau dùng sức ôm, một mùi quen thuộc mà lại bá đạo hơi thở quanh quẩn tại bên người.
Không cần quay đầu lại Thẩm Thần biết là Hoắc Nam Phong, nghĩ thầm nửa đêm nửa hôm lại chạy tới đây, chẳng lẽ Tô Tiêu không thỏa mãn hắn?
Quả nhiên, hắn ta vùi đầu sâu vào cổ câuh, hít một hơi thật sâu, lại đi lên cắn vào miệng Thẩm Thần, rất gấp gáp.
Thẩm Thần cảm thấy khoa chịu, kéo kéo tóc của hắn: "Tôi muốn ngủ......"
Hoắc Nam Phong đúng lý hợp tình mà nói: "Cậu ngủ thì cứ ngủ, tôi làm thì cứ làm thôi. "
Việc này đương nhiên không có khả năng.
Cuối cùng Thẩm Thần vẫn là bị hắn đánh thức, lăn lộn một hồi lâu, Hoắc Nam Phong lúc này mới buông tha cậu.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Thần hốc mắt hiện lên một quầng thâm, ngồi ở bàn ăn trước khi uống cháo liên tục ngáp ngủ, Hoắc Nam Phong còn giả mù sa mưa hỏi cậu có phải ngủ không tốt không.
"Vốn dĩ tôi có thể ngủ ngon." Thẩm Thần không nóng không lạnh nói một câu.
Hoắc Nam Phong đi đến bên người cậu, nhéo nhéo cổ cậu, tâm tình tựa hồ không tồi, cười nói: "Tôi mua cho cậu đôi nút áo, để ở trên đầu tủ cạnh giường, đi xem có thích hay không."
Thẩm Thần cúi đầu uống cháo: "Chờ lát nữa lại xem."
Hoắc Nam Phong đối với loại phản ứng lãnh đạm này của cậu có điểm bất mãn.
Lúc trước khi chưa ly hôn hắn tặng quà cậu, Thẩm Thần rất vui vẻ, trước tiên liền sẽ mở ra xem, hiện tại lại là bộ dạng không có hứng thú.
Hoắc Nam Phong không nghĩ ở sáng tinh mơ phát hỏa, đè lại tức giận nói: "Tôi đi lấy cho cậu xem."
Thẩm Thần mặc kệ hắn.
Không đến hai phút, Hoắc Nam Phong đột nhiên mang theo sự tức giận quanh người, một phen bóp cằm Thẩm Thần nói, lạnh giọng hỏi: "Cậu động vào ví của tôi sao?"
Thẩm Thần không hiểu hắn đang vui vẻ lại phát điên cái gì, nhíu mày nói: "Không có."
Hoắc Nam Phong cười lạnh, ánh mắt sắc bén lạnh băng nhìn hắn, cắn răng nói: "Ảnh chụp Cố Tiêu không thấy!"
Thẩm Thần ngẩn người ra, phản ứng lại đây: "Anh hoài nghi là tôi trộm sao?"
Hoắc Nam Phong đột nhiên bóp mạnh cắm hắn: "Không là cậu thì là ai!"