Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 57: Oán độc




Nghe được có người kêu tên mình, Thẩm Thần theo bản năng mà quay đầu lại. Lại nhìn thấy Thẩm Thần, cậu nhíu mày, trên  mặt lộ ra rõ sự phiền chán.

Tối hôm qua cậu ở website D&S official thấy một chiếc nhẫn rất đẹp, rất động tâm, liền nghĩ muốn đến cửa hàng xem trực tiếp. Nếu biết là ở chỗ này gặp được Tô Tiêu, cậu buổi chiều mới qua đây.

"Thẩm Thần ca ca, là anh thật sao, thật là tốt." Tô Tiêu mặt đầy vui mừng mà đi đến trước mặt Thẩm Thần, trên mặt tràn đầy ý cười, phảng phất như rất nhớ Thẩm Thần.

Thẩm Thần lại thờ ơ.

Tô Tiêu là cái dạng người gì, có lẽ người khác không rõ ràng lắm, nhưng cậu lúc trước còn chưa ky hôn Hoắc Nam Phong, Thẩm Thần ở trên tay cô ngậm không ít bồ hòn, tự nhiên hiểu biết cô ta là dạng người gì.

Biết diễn kịch, có thể nói, trời sinh gương mặt xinh đẹp ngây thơ, hơn nữa Tô lão gia cùng Hoắc lão gia có giao tình từ trước, Tô Tiêu ở Hoắc gia quả thực như cá gặp nước.

Mặc dù Hoắc Nam Phong nói chính hắn không có quan tâm, nhưng Tô Tiêu có cả trăm ngàn kế để câu dẫn hắn, cho nên Thẩm Thần thấy Tô Tiêu cũng không phải làm ra vẻ vui mừng.

Cậu lạnh lùng mà liếc mắt quét qua đối phương một cái, xoay người liền rời đi.

"Chờ một chút!" Tô Tiêu ngăn ở trước mặt Thẩm Thần, hai tròng mắt hơi phiếm hồng, ủy khuất mà mím môi, "Thẩm Thần ca ca, anh không thích em như vậy sao?"

"Cô không cần ở trước mặt tôi diễn kịch, tôi không phải Hoắc Nam Phong, không để mình bị xoay vòng vòng được."

Thẩm Thần giọng điệu lãnh đạm, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, thoạt nhìn tựa như cậu đang làm khó dễ Tô Tiêu, thế cho nên nhân viên cửa hàng đều nhìn cậu bằng ánh mắt trách móc.

Thẩm Thần cũng không để ý, nhìn thoáng qua Hoắc Nam Phong trong cửa hàng đi qua, nghĩ thầm: Thì ra hắn cũng ở đây.

Tối hôm qua Hoắc Nam Phong mới ôm cậu ngủ, hôm nay lại làm trò trước mặt Tô Tiêu, như là không quen biết Thẩm Thần, ánh mắt dừng lại ở trên người cậu một lát liền rời đi.

Tô Tiêu gắt gao kéo tay Hoắc Nam Phong, vui sướng nói: "Nam Phong ca ca, anh xem chúng ta hôm nay tới đây chọn nhẫn cưới, trùng hợp liền gặp Thẩm Thần ca ca, không bằng nhờ anh ấy giúp mình chọn nhẫn cưới đi."

Nghe thấy lời này, Thẩm Thần rõ ràng cảm giác được một loại "Tiểu tam lấy được thành công sau cố ý nhục nhã chồng trước" ác ý.

Thử hỏi ai sẽ ly hôn xong vì chồng trước cùng vị hôn thê mà chọn nhẫn cưới hộ, thật là ghê tởm, cũng không biết Tô Tiêu sao lại có thể trơ trẽn, không biết xấu hổ như vậy.

Không đợi Hoắc Nam Phong trả lời, Thẩm Thần vẻ mặt hờ hững nói: "Ngại quá, tôi không rảnh. Chúc các người có thể chọn được đôi nhẫn cưới ưng ý, sớm ngày kết hôn, sớm sinh quý tử."

Cậu lạnh mặt mà đi qua mặt Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong đột nhiên nắm lấy tay cậu.

Thẩm Thần giương mắt: "Có việc gì?"

Hoắc Nam Phong không nói tiếng nào, ánh mắt dừng ở gương mặt xinh đẹp quá mức lại lạnh lùng của Thẩm Thần nhìn chằm chằm vài giây, muốn tìm ra sự cần thương hại cũng như biểu tình ghen tị của cậu.

Nhưng mà cái gì cũng không có.

Hoắc Nam Phong nhớ rõ lúc hai người vừa ly hôn, Thẩm Thần nhìn hắn cùng Tô Tiêu ở bên nhau còn rất đau khổ, mắng bọn họ là tra nam tiện nữ, mà nay lại có thể hờ hững mà chúc bọn họ sớm sinh quý tử.

Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ.

Thẩm Thần không thèm để ý đến hắn vẫn đi ra ngoài, Thẩm Thần đã không thèm để ý chồng trước kết hôn với ai, kể cả đêm hôm trước hắn còn ôm cậu ngủ, quay đầu Thẩm Thần là có thể làm như không quen biết hắn.

Có lẽ là hơn hai tháng, cậu vô tâm không để ý đến ba chữ "Hoắc Nam Phong", ngược lại cùng nam nhân khác có thể qua lại thân thiết.

Nghĩ đến khả năng này,đột nhiên, Hoắc Nam Phong cảm thấy khó chịu, mặt đều trầm xuống dưới, lạnh lùng nói: "Không nghe thấy Tiêu Tiêu nhờ cậu chọn nhẫn giúp sao?"

Thẩm Thần đột nhiên dừng lại, một lát sau thế nhưng lại gật đầu: "Được thôi, để tôi giúp cô ta."

Vừa lúc giúp cậu đi được vào cửa hàng kia, vào kia nhìn được chiếc nhẫn kia càng sớm càng tốt.

Thấy cậu đáp ứng một cách vui vẻ như vậy không có một chút ít khúc mắc, Hoắc Nam Phong sắc mặt càng thêm khó coi, sức lực muốn như bẻ gãy cánh tay Thẩm Thần. Ba người trở lại trong tiệm, Thẩm Thần trước tiên giúp Hoắc Nam Phong cùng Tô Tiêu chọn nhẫn.

Theo cậu, mặc kệ là về mảng thiết kế nào của D&S thiết kế đều phi thường độc đáo, làm cậu thích thú không thôi, chúng nó ở trong lòng cậu chính là một bức vẽ hoàn mỹ nhất.

Cho nên lúc cậu giúp chọn nhẫn cũng không có tâm tư gì khác, ngược lại rất nghiêm túc mà cùng hai người giảng giải mỗi một chiếc nhẫn đều có ý nghĩa như thế nào, khiến cho giám đốc cửa hàng đều sợ ngây người.

Bởi vì chưa thấy qua khách hàng nào hiểu biết D&S như vậy, quả thực là một fan trung thành.

Nhưng Thẩm Thần càng nghiêm túc hỗ trợ chọn nhẫn cưới, Hoắc Nam Phong sắc mặt càng khó xem, quanh thân toả ra áp suất lạnh.

Đối với Thẩm Thần lấy ra nhẫn đều không hài lòng, không phải ngại quá cầu kỳ, chính là ngại quá mộc mạc, nghe như là ghét bỏ vấn đề thẩm mĩ của Thẩm Thần.

Làm cho giám đốc cùng nhân viên cửa hàng cũng không dám thở mạnh, tránh ở một bên làm bộ không tồn tại, sợ chọc giận Hoắc Nam Phong, trong tiệm không khí cũng trở nên im lặng bất ngờ. Tô Tiêu thật ra trong lòng rất vui, nghĩ thầm, Nam Phong ca ca khẳng định rất ghét bỏ Thẩm Thần, bằng không như thế nào sẽ làm khó Thẩm Thần trước mặt nhân viên cửa hàng.

Cô rốt cuộc đánh mất nghi ngờ, cảm thấy rất vui vì thái độ này của Hoắc Nam Phong, tuyệt đối không có khả năng bao dưỡng Thẩm Thần, vì thế không hề nhìn thêm nữa, quay đầu đi vào toilet.

Cô chân trước vừa vào nhà vệ sinh, sau lưng Hoắc Nam Phong liền không thể nhịn được nữa mà cầm cổ áo Thẩm Thần lên, đem người ấn sát vào quầy thanh toán: "Cậu thật đúng là gấp không chờ nổi muốn cho tôi cùng Tô Tiêu kết hôn."

Nhân viên cửa hàng giật nảy mình: "Hoắc tiên sinh, ngài......"

"Bớt lo chuyện bao đồng, tránh sang một bên!"

"Là là là, thực xin lỗi." Nhân viên cửa hàng lập tức ngậm chặt miệng lùi sang một bên chỉ cần không phải phát sinh án mạng, bọn họ có thể coi như cái gì cũng chưa thấy.

Đối mặt với sự táo bạo đột nhiên của Hoắc Nam Phong, Thẩm Thần có điểm khó chịu, nhíu mày nói: "Là anh bảo tôi giúp chọn nhẫn."

Hoắc Nam Phong tức khắc ngây người

Nhìn chằm chằm Thẩm Thần, hắn cắn răng nói: "Được thôi! Cậu chọn đi, chọn cho tốt, nghiêm túc chọn, tôi muốn xem loại người như cậu có thể chọn ra chiếc nhẫn như thế nào!"

Thẩm Thần gật đầu: "Tôi sẽ chọn, anh trước tiên buông tôi ra."

Hoắc Nam Phong mặt hoàn toàn đen.

Hai người tiếp tục xem nhẫn cưới.

Đương Hoắc Nam Phong cười lạnh ghét bỏ Thẩm Thần lấy ra cặp nhẫn thứ hai mươi mà hắn vẫn không vừa lòng, Thẩm Thần rốt cuộc cũng mặc kệ hắn, mỉm cười nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn xem chiếc nhẫn thiết kế mới nhất của nhà thiết kế Frans."

"Vâng." Nhân viên cửa hàng mỉm cười từ bên trong đống trang sức lấy ra chiếc hộp nhỏ, mở ra sau đó đặt ở trước mặt Thẩm Thần.

Trong phút chốc, Thẩm Thần không tự chủ được mà ngừng hô hấp lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này chính giữa được đặt kim cương điêu khắc rất tinh tế, mỗi một viên đều mài giũa đến mượt mà tinh tế, ánh sngs hài hoà, làm cho người ta yêu thích mà mê muội.

Thẩm Thần quả thực phải vì nó mê muội!

Tô Tiêu từ toilet trở về, nhìn thấy Thẩm Thần si mê mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, bên cạnh Hoắc Nam Phong đang chú ý nhìn cậu không dời mắt, trong mắt mang theo mãnh liệt, đó là dục vọng,  không che giấu chút nào!

Tô Tiêu trong lòng chấn động, mặt không còn giọt máu.

Nếu là đến bây giờ cô còn cảm thấy Hoắc Nam Phong không có bao dưỡng Thẩm Thần, thì cô chính là đồ ngu!

Nàng Nam Phong ca ca rõ ràng đối với Thẩm Thần là cũ tình khó quên, bằng không như thế nào sẽ dùng ánh mắt trần trụi như vậy mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, hai người bọn họ nhất định đã phát sinh qua quan hệ.

Nghĩ đến Chu Ninh nói Thẩm Thần túi sinh sản đã được chữa khỏi, Tô Tiêu sắc mặt lại trắng thêm một phần, không kìm được mà nghĩ: Thẩm Thần rời Hoắc gia sau khẳng định không thuốc tránh thai, nếu là hắn ta trước đó có thai con của  Nam Phong ca ca......

Cô gắt gao mà cắn môi dưới, hai tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, móng tay sắc nhọn như muốn đâm thủng da thịt, hận không thể làm cho Thẩm Thần biến mất vĩnh viễn!

Nhân viên cửa hàng đã phát hiện Tô Tiêu có điểm không thích hợp, đổ một ly nước ấm cho cô, quan tâm hỏi: "Tô tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?" Tô Tiêu không tiếng động mà ngẩng đầu.

Nhân viên cửa hàng bị ánh mắt oán độc của cô làm cho hoảng sợ, tay cầm ly nước tay run lên một chút, nhưng nhìn lại một lầm nữa, Tô Tiêu trên mặt mang theo nụ cười nói: "Tôi không có việc gì."

"Làm sao vậy?" Hoắc Nam Phong nghe được tiếng của Tô Tiêu bên này, thu hồi tầm mắt trên người Thẩm Thần về, đi qua bên người cô, "Em sắc mặt sao lại trắng như vậy?" Nhìn ánh mắt ôn nhu Hoắc Nam Phong, Tô Tiêu trong lòng lại toát ra một loại oán hận mãnh liệt, oán hận cô yêu thầm Hoắc Nam Phong từ lâu, thế nhưng hắn chưa từng có dùng loại ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn mình.

Ở buổi sáng hôm nay, cô còn tin tưởng Hoắc phu nhân nói, cho rằng Nam Phong ca ca là tôn trọng mình, yêu quý mình, nghĩ cho mình chưa đến kỳ phất tình mà xảy ra quan hệ sẽ khiến cho mình khổ sở.

Nhưng vừa rồi chính mắt thấy ánh mắt Hoắc Nam Phong nhìn Thẩm Thần, Tô Tiêu nháy mắt nhận ra, Nam Phong ca ca không phải yêu quý cô, mà là căn bản không có hứng thú chạm vào cô!

Đều là Thẩm Thần!

Đều do hắn ta!

Khẳng định là cậu không biết xấu hổ, ly hôn còn tới câu dẫn Nam Phong ca ca, làm hại Nam Phong ca ca mấy ngày nay đều không trở về nhà cũa, làm hại cô đến nay không có được con.

Tô Tiêu rũ mi mắt, trong lòng nổi lên sự ghen ghét đố kị.

Lại mở mắt ra nhìn, hai tròng mắt nhu nhược đáng thương, gắt gao mà ôm lấy tay Hoắc Nam Phong: "Nam Phong ca ca, vừa rồi có người gửi ảnh trong Wechat, làm em sợ muốn chết."

Hoắc Nam Phong ôm bả vai cô, có lệ nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Tô Tiêu ngoan ngoãn mà ừ một tiếng.

Quầy bên kia, Thẩm Thần rốt cuộc từ cũng thoát được sự mê muội bởi chiếc nhẫn, nhìn giá cả, đôi mắt khói bụi lộ ra một tia do dự.

Chiếc nhẫn là mười tám nghìn tệ, ở D&S không tính là đắt, so sánh với trang sức quý khác, nó thậm chí còn không bằng số lẻ.

Nhưng hiện tại Thẩm Thần không có công việc, sở hữu nguồn thu nhập bởi bán được thiết kế, số tiền ấy không thể tùy ý tiêu linh tinh, còn phải để nuôi hai tiểu bảo bối.

Nhưng cậu thật sự thực thích thiết kế này, lại nghĩ đến D&S ở cuộc họp báo nói chỉ tiêu thụ 50 cái.

Đối với những người khác nói, có lẽ chiếc nhẫn này không làm rung động lòng người như chiếc nhẫn khác, cho nên cho tới hôm nay trong tiệm còn có chiếc nhẫn này, nhưng khó bảo toàn lúc sau sẽ không có người cùng thầm mỹ với cậu

Bỏ lỡ hôm nay, khả năng về sau phải ở buổi  đấu giá mới tìm lại được

Thẩm Thần nghĩ nghĩ, cùng lắm thì lại bán đấu giá một phần thiết kế, vì thế đối với nhân viên cửa hàng nói:

"Tôi muốn lấy chiếc nhẫn này, nhờ cô giúp tôi đem nó......"

"Gói vào" hai chữ còn chưa nói ra, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Tô Tiêu kiều làm nũng: "Nam Phong ca ca, chiếc nhẫn kia rất đẹp, em rất thích, anh mua cho em được không?"