Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 47: Bênh vực người của mình




Thấy hắn ngây ngốc, Hoắc Nam Phong mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, một chân đạp qua, không cao hứng mà nói: "Thất thần làm gì? Có phải để tôi rót cho cậu hay không?"

"Không không không, không phải......" Người nọ sợ tới mức mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu, nhìn đến một bàn rượu đỏ đỏ xanh xanh, nhịn không được hướng mắt đến Trịnh Văn Sâm xin giúp đỡ.

Hắn ta là Trịnh Văn Sâm mang lại đây, cũng không phải là người trong cuộc chơi này.

Đêm nay thật vất vả mới trà trộn vào chung với các phú nhị đại, vốn định theo chân bọn họ mà kiếm thêm chút quan hệ, không nghĩ thế nhưng lại đắc tội với Hoắc đại thiếu gia!

Sớm biết xảy ra sự việc này hắn ta không nên cùng Trịnh Văn Sâm tới đây.

Hắn hối hận không thôi, thấy Trịnh Văn Sâm không phản ứng gì, chỉ phải mở miệng nói: "Trịnh thiếu gia, ngài giúp tôi xin Hoắc thiếu gia với, tôi vừa rồi là nói hươu nói vượn"

"Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì? Anh họ tôi bảo cậu uống rượu là để ý đến cậu đó." Trịnh Văn Sâm trở mặt so với bánh tráng (*) còn nhanh hơn, lại cẩn thận nhìn sắc mặt Hoắc Nam Phong, sợ liên lụy đến người mình. 

(*) Wiki là "phiên thư" nhưng google các nơi vẫn không hiểu "phiên thư" là gì nên để bánh tráng nha

Hoắc Nam Phong cũng mặc kệ bọn họ, bắt lấy ngón tay Thẩm Thần sờ nắm chơi đùa, không chút để ý nói: "Trịnh Văn Sâm, cậu cùng cậu ta uống đi, khi nào uống xong thì đi."

Trịnh Văn Sâm cũng choáng váng: "Anh họ, này, này không được, em tửu lượng không tốt...... "

"Là như vậy sao" Hoắc Nam Phong làm bộ làm tịch mà suy tư vài giây, bỗng nhiên gợi lên khóe môi, lạnh lùng cười, "Vậy các người hai miệng đối miệng uống, như vậy là được rồi phải không?"

"Không phải, anh họ, em......"

"Câm miệng!" Hoắc Nam Phong rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, nháy mắt liền trở mặt liền không kiêng nể ai, mặt đầy sát khí khiến cho người ta sợ hãi, "Nói thêm nữa một chữ, tôi khiến cho cậu cái chai đều phải nuốt vào"

Trịnh Văn Sâm cùng người cậu ta mang đến kia suýt thì khóc thành tiếng, lại không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ có thể yên lặng mà uống rượu, sau đó sát vào nhau đối miệng mà uống rượu.

"Đm! Kích thích ha ha ha ha!" Hàn Thời Thanh hướng Hoắc Nam Phong giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ thiếu chút nữa từ trên sô pha ngã xuống, được Đường Chu một phen đỡ lấy.

"Trịnh Văn Sâm là cậu tìm tới đi? Ha ha ha ha......" Hàn Thời Thanh cười đến đầu đều mau rớt.

Đường Chu nhún nhún vai: "Tớ chẳng quan tâm đến hắn ta, hắn không biết từ chỗ nào nghe được Hoắc Nam Phong tới đây, liền tung ta tung tăng mà tới."

Hàn Thời Thanh uống một ngụm rượu, cười mắng: "Thật đủ ngốc."

Đường Chu thầm đồng ý cùng.

Người khác có lẽ không biết, nhưng bọn hắn lại rất rõ, kỳ thật Hoắc Nam Phong đặc biệt bênh vực người của mình. Phàm là người của hắn, chính hắn lăn lộn như thế nào cũng được, người khác nếu là dám chạm vào một chút, đó chính là tìm chết!

Đêm nay Hoắc Nam Phong cố ý đem Thẩm Thần mang lại đây, còn không phải là muốn khoe khoang sao, người khác đừng hòng mơ tưởng đến, là người của hắn nếu hắn ăn không hết thì sẽ gói mang về chứ không cho ai cả.

Thấy Trịnh Văn Sâm vẻ mặt đưa đám, cùng người khác miệng đối miệng cho nhau chuốc rượu, mọi người lúc đầu còn ngạc nhiên mà im lặng, sau lại không biết là ai đi đầu ồn ào, toàn bộ không khí trong phòng trở nên náo nhiệt

"Tốt! Lại đến — Cạch! Rót rượu cho hắn!"

"Trịnh thiếu gia, cậu thế là không được rồi lúc này mới uống lên hai ly mà thôi. Tới tới tới, tôi rót cho cậu một ly, bảo đảm kích thích!"

"Đúng vậy, uống đi uống đi."

Trịnh Văn Sâm thấy kia một ly kia hết ly này lại được rót đầy, thiếu chút nữa hộc máu, cái gì là hình tượng đều từ bỏ, bổ nhào vào bên v Hoắc Nam Phong: "Anh họ! Tha cho em đi! Em thật sự uống không nổi nữa...... Huhu!"

Lời nói còn chưa nói xong, Trịnh Văn Sâm bị người ấn đầu ép uống tiếp, sặc đến cùng cẩu giống nhau mà quỳ rạp trên đất, mà người cậu ta mang lại đây cũng không biết đã trốn đi đường nào, mất tăm mất tích không còn dấu vết.

Hoắc Nam Phong ôm chầm kấy bả vai Thẩm Thần, sờ sờ mặt cậu, cười hỏi: "Cảm thấy vui vẻ không?"

Thẩm Thần rũ mắt không nói tiếng nào.

Hoắc Nam Phong đang lấy cớ là vì cậu, kỳ thật lại là giết gà dọa khỉ, mà cậu chính là cùng hắn kết hôn đã ba năm, vở kịch này đã sớm nhìn rõ.

"Tôi đang hỏi cậu đó!" Hoắc Nam Phong không nghe được lời đáp lại, một phen bóp chặt mặt Thẩm Thần, khiến cho cậu phải ngẩng đầu lên, "Lại không thoải mái? Vừa rồi không phải đều nôn ra hết rồi sao? Uống có một chút rượu, tôi còn không biết cậu thế nào sao, đừng giả vờ giả vịt nữa."

Thẩm Thần lúc này mới mở miệng: "Có chút không vui, tôi muốn ra ngoài hít thở một chút."

"Không vui?" Hoắc Nam Phong vốn dĩ đang nén giận, nghe được lời này bỗng chốc cười, ánh mắt lại mang theo vài phần dịu dàng "Vậy cậu muốn chơi như thế nào mới hết buồn? Có phải muốn tôi làm cậu ngay chỗ này không? Trước kia không thấy cậu phóng túng như này?"

Thẩm Thần rốt cuộc nhịn không được, đánh thật mạnh vào tay Hoắc Nam Phong: "Buông tay! Anh nổi điên đừng kéo tôi theo, nơi này nhiều người như vậy, muốn chơi như nào không phải do anh quyết định,

muốn chơi thì chơi với người khác đi! Anh nếu là hối hận cùng tôi ly hôn, hiện tại có thể cùng tôi hợp lại, tôi cho anh tùy tiện chơi!"

Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh cả kinh há to miệng, đồng thời phát ra một tiếng cảm thán: "Hả!"

Hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Thần cương quyết như vậy!

Hoắc Nam Phong thật ra đã sớm rõ tính tình Thẩm Thần, lúc này bị cậu kích đến nổi trận lôi đình, nhất thời nói không lựa lời: "Cậu đang mơ tưởng sao? Muốn tôi cùng cậu hợp lại, cậu có bản lĩnh thì sinh cho tôi đứa con đi? Cậu mẹ nó sinh một đứa đều không xong!"

Tiếng nói này cho không khí trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều đem ánh mắt nhìn vào Hoắc Nam Phong và Thẩm Thần.

Thẩm Thần cả người đều đang run rẩy, cứng đờ mà đứng lên, khóe mắt có chút hồng, nhìn Hoắc Nam Phong từng câu từng chữ mà nói: "Đúng vậy, tôi không có bản lĩnh sinh, tôi là túi dựng bị tổn thương! Hoắc Nam Phong, tôi lúc trước không nên đỡ mấy nhát dao đó, tôi hẳn là nên để anh bị đâm chết"

Hoắc Nam Phong trên mặt biểu tình cực độ thô bạo, một chân đá vào bàn.

Cái bàn kia bị hắn đá đến xê dịch ra một khoảng, chai rượu cùng chén rượu dịch chuyển, âm thanh đổ vở vang lên khắp phòng.

Trong phòng có người nhát gan chân đã có chút run, mọi người ai cũng không dám nói gì, có người sợ đến mức rượu trong miệng còn chưa nuốt.

Lúc này Hoắc Nam Phong sắc mặt cực kỳ khó coi, hơi thở Alpha dữ dằn lan toả khắp phòng.

Bởi vì gen cùng giới tính khác nhau, có một số Omega không chịu được đã ngã xuống sàn, Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh thân là Alpha cũng không tự chủ được mà sinh ra vài phần sợ hãi.

Nhưng Thẩm Thần trừ bỏ sắc mặt thoạt nhìn trắng bệch, cư nhiên bình tĩnh mà nói: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, các người tiếp tục chơi vui vẻ."

"Cậu dám đi thử xem!" Hoắc Nam Phong nắm lấy cánh tay cậu, sức lực lớn đến mức như muốn bóp nát xương cậu.

Hàn Thời Thanh sợ hai người lại xảy ra xung đột, vội vàng giữ chặt Hoắc Nam Phong, hạ giọng khuyên nhủ: "Cứ để cho cậu ấy ra ngoài đi, bức người quá cũng không tốt, không phải là làm theo kế hoạch của Đường Chu sao? Bỏ tay cậu ấy ra, để cậu ta đi ra ngoài một lát."

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Hoắc Nam Phong liền muốn vặn gãy cổ Đường Chu, vì thế hung hăng liếc Đường Chu một cái..

Đường Chu u oán mà nghĩ, lần này may mà qua được, nếu còn có lần sau, nhất định sẽ không tham gia vào nữa.

Thấy Hoắc Nam Phong đã dịu xuống, Hàn Thời Thanh lại bảo đảm nói: "Yên tâm đi, để cho cậu ấy ra ngoài nghỉ một lát, sẽ không xảy ra chuyện gì đây."

Hoắc Nam Phong lúc này mới buông ra Thẩm Thần.

Hàn Thời Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không dự đoán được miệng mình là miệng quạ đen, Thẩm Thần rời khỏi phòng là có chuyện xảy ra!