Chương 3
Vị Ký nhớ Dao Ngâm
Sau đó, bất cứ khi nào có cảnh diễn cũng Tần Vị Ký, tôi đều ngủ sớm dậy sớm nạp sẵn một trăm phần trăm tinh lực.
Đạo diễn Chu nói không sai, tôi rất giống Lục Thiển. Nếu không tại sao khi đối mặt Tưởng Tri Thâm, tôi và y lại cùng nổi lên du͙© vọиɠ và sinh ra cảm tình.
Cảnh giường chiếu đầu tiên, đạo diễn Chu chỉ chọn một đoạn say mê trong văn phòng phổ thông sau hoàng hôn để khởi đầu suôn sẻ.
Cảm xúc không nhiều, chỉ có tìиɧ ɖu͙© và va chạm đến cao trào.
Lúc tôi hít một hơi sâu chuẩn bị cởϊ áσ, Tần Vị Ký đè tay tôi xuống.
"Đừng cởi ra."
Bàn tay Tần Vị Ký rất lạnh, khi đặt lên tay tôi, hơi nóng cuộn lấy cái lạnh ấy khiến tôi lập tức nhập diễn.
"Thầy Chu muốn tôi khỏa thân."
"Tưởng Tri Thâm sẽ không để Lục Thiển cởϊ qυầи áo ở đây. Nơi này là văn phòng cao nhất của tòa nhà chính quyền tỉnh. Trang trọng và nghiêm túc như vậy, cho dù làʍ t̠ìиɦ cũng phải quần áo chỉnh tề."
Giả làm sói đuôi to gì cứ, làʍ t̠ìиɦ thì làʍ t̠ìиɦ quần áo nghiêm túc cái gì.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Vị Ký, "Nhưng Lục Thiển không sợ gì hết."
Tần Vị Ký lãnh đạm nhìn tôi, "Con ông cháu cha đương nhiên không sợ."
Tưởng Tri Thâm mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng chỉnh tề, ôm Lục Thiển trên đùi. Phía dưới của cả hai đều không mặc đồ. Tưởng Tri Thâm đưa tay ra đội mũ áo lên cho Lục Thiển, Lục Thiển nhẹ nhàng tháo mắt kính của Tưởng Tri Thâm, dựa vào vai y.
Bên trên là Tưởng Tri Thâm nghiêm nghị, bên dưới là Tưởng Tri Thâm yêu Lục Thiển không thể kiểm soát.
Một giây kia tôi mới hiểu được tình cảm của Tưởng Tri Thâm.
Trò chơi tình yêu này y đã sớm đánh cược cả tương lai, lý tưởng và niềm tin.
Lục Thiển là ai chứ, con trai của bí thư tỉnh ủy, nếu hắn là phụ nữ, thân cận với y chính là có tương lai rộng mở, một bước lên tiên.
Tưởng Tri Thâm có chính kiến và thông minh như vậy, làm sao có thể nhất thời vì du͙© vọиɠ mà hồ đồ.
Lục Thiển say mê nhìn khuôn mặt Tưởng Tri Thâm, ngay khi hai người đang nắm tay nhau, ánh hoàng hôn xuyên qua rèm cửa hắt lên gương mặt lạnh lùng của hắn. Cho dù nhìn như thế nào cũng không còn dấu vết tàn nhẫn như trước.
Hấp dẫn lòng người.
Thư ký Tưởng, em sẽ chết cùng anh.
Trong giây phút du͙© vọиɠ lấn át, Lục Thiển thật sự cam tâm đi tới Hoàng Tuyền cùng Tưởng Tri Thâm.
Chỉ là khi tình sự kết thúc, lý trí trở về, những lời nói chân thành nháy mắt trở thành công cụ ve v4n tán tỉnh.
Mấy tháng đó tôi không còn là Tạ Dao Ngâm. Tôi là Lục Thiển.
Ảnh đế trẻ tuổi trước mặt tôi là Tưởng Tri Thâm, người khiến tôi hãm sâu vào du͙© vọиɠ.
Cảnh cuối cùng là khi Tưởng Tri Thâm cắt cổ tay tự tử vào một đêm yên tĩnh.
Tưởng Tri Thâm mở cửa sổ, viết một lá thư cho Lục Thiển. Sau đó máu từ cổ tay hắn chảy ra thấm ướt tờ giấy, máu và mực trên giấy bị ánh mặt trời hong khô.
"Lục Thiển,
Thấy tự như người.
Yêu em một lần đổi lấy trăm năm cô độc, là tôi không biết sức mình, mong em trân trọng.
Tưởng Tri Thâm"
Sau khi đạo diễn Chu thông báo đóng máy, tôi bước lên ôm Tần Vị Ký, khóc nức nở. Thư ký Tưởng của tôi mất rồi Lục Thiển sống tiếp thế nào đây?
Tần Vị Ký nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, "Không sao, kết thúc rồi."
Nước mắt của tôi thấm đẫm bả vai Tần Vị Ký, "Anh Tần, Lục Thiển thật lòng yêu Tưởng Tri Thâm, là thật lòng."
Tần Vị Ký dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi tin."
Các tài khoản marketing trên mạng đều nói tôi và anh Tần vì diễn sinh tình, thật ra không sai. Bạn cứ mỗi ngày đều diễn cảnh thân mật cùng Tần Vị Ký thử xem, thẳng cũng thành cong được.
Tôi nhập diễn quá sâu.
Nói ra thì sẽ bị người khác cười chê. Một minh tinh lưu lượng toàn đóng phim "mỳ ăn liền" ấy mà lại nhập diễn quá sâu.
Nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân, trong phim hay ngoài đời tôi đều trầm mê Tưởng Tri Thâm.
Linh hồn Lục Thiển bám vào thân xác tôi, điều khiển tôi, giống như quay trở lại khi Tưởng Tri Thâm nói lời đầu tiên với y ở hành lang yên tĩnh, y giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tôi cũng như vậy mà trầm mê anh Tần.
Tôi nhớ lại một cảnh Lục Thiển mệt quá thϊếp đi, Tưởng Tri Thâm ngồi bên cạnh y, cầm tập thơ của Cố Thành.
Ánh mặt trời chiếu lên cuốn sách thiêu đốt từng con chữ.
Anh khe khẽ đọc.
"Tôi không nên yêu mặt trời
Dòng máu tôi không chịu được cái nóng
Tôi phải đi rồi
Xoay người đuổi theo bóng tối
Đến với ngày trôi chầm chậm và đêm trắng
Đến với địa cực mát lạnh
Đến với màu trắng tinh khôi để quên đi"
Sau đó ngồi dưới ánh hoàng hôn cho đến khi bóng tối ập đến, ánh sáng trong mắt hắn từ từ mờ đi, ngọn lửa trong lòng cũng dần tắt ngấm.
Nhưng tại sao lại nói tình yêu của Lục Thiển không phải là yêu.
Cuối kịch bản, sau khi tốt nghiệp Lục Thiển thi đỗ nhân viên công chức, ngồi trong gian phòng cùng cặp mắt kính màu bạc và tiếp tục cuộc sống của y.
Không nhắc đến y cưới vợ sinh con, cũng không nói rằng y đã yêu người khác, vậy tại sao có thể cho rằng y đã quên?
Tưởng Tri Thâm mang theo tình yêu quên đi sinh mệnh bên ngoài, Lục Thiển lại muốn đem tình yêu này đấu tranh cho cuộc sống bên trong.
Tôi nghĩ nếu lá thư tuyệt mệnh của Tưởng Tri Thâm đến tay Lục Thiển, Lục Thiển sẽ đi theo thư ký Tưởng.
Vì thế tôi không thể thoát khỏi bộ phim này.
Tôi thay Lục Thiển ngày đêm tưởng nhớ Tưởng Tri Thâm.
Chu Không nói tôi có thiên phú đóng phim, sinh ra để dành cho màn ảnh.
Tần Vị Ký lại luôn lắc đầu, dội cho tôi một bát nước lạnh, "Cậu ấy không thích hợp."
Sau đó "Không nên yêu mặt trời" nổi tiếng, nghe nói cư dân mạng bắt đầu đu cp tôi và Tần Vị Ký.
Ngay từ đầu chỉ là đu cp trong phim, gọi là cp không biết nông sâu gì đó, sau lại chuyển qua đu cp ngoài đời thật, vì thế cp Dao Ký dần trở nên nổi tiếng trong giới.
Nếu tôi thân thiết với nữ diễn viên đều sẽ bị mắng chửi không thương tiếc, vì thế không diễn viên nữ nào dám tìm tôi xào cp nữa.
Càng ngày tôi càng tương tác nhiều với Tần Vị Ký trên Weibo.
Ban đầu có mấy tài khoản marketing lên bài mắng tôi là giữ chân ảnh đế, bán hủ để tăng nhiệt. Tần Vị Ký đều tag tôi vào, sau đó trả lời [Tôi có nên chịu trách nhiệm không?]
Fan cp của bọn tôi phát cuồng rồi.
[Tết Nguyên Đán! Tết Nguyên Đán! Thánh Ala phải chịu đựng người show ân ái!]
[Fan CP không cần bịa đặt, Tần hoàng tự mình làm được!]
[Mẹ nó, ảnh đế công x đỉnh lưu thụ? Cp thần tiên gì đây?]
[Đừng nói bậy, Tạ Dao Ngâm xứng đáng được gọi là đỉnh lưu sao?]
[Thật ngại quá, phim của anh nhà chúng tôi còn hot hơn, không phục cũng im đi.]
Lúc đầu tôi còn ngại ngùng, làm bộ làm tịch trả lời: [Anh Tần, đừng làm loạn.]
Sau đó Tần Vị Ký càng bị trêu nhiều hơn, lúc nhìn thấy một tài khoản marketing mắng tôi cọ nhiệt, tôi thẳng tay tag Tần Vị Ký [Anh chịu trách nhiệm đi.]
Không bao lâu sau mấy bài mắng chửi của tài khoản nọ liền biến mất.
Quyền lực tư bản quá mạnh.
Vào ngày Lễ Tình Nhân, Tần Vị Ký xuất ngoại đi Úc, nghe nói mỗi năm anh đều đưa cha mẹ sang đó đón Tết, thậm chí còn chụp một bức cảnh đêm.
Fan cp nghe được tin tức liền chạy sang Weibo của anh làm loạn.
[Ca ca có phải đã lâu không gặp Dao Mỹ Nhân không?]
[Tần hoàng có đưa Tạ Dao Ngâm sang ăn Tết không?]
[Dao muội đang ở trong đoàn đóng phim, không ở Úc.]
[Ca ca có nhớ người ta không?]
[Cùng câu hỏi, có nhớ người ta không?]
Tôi không biết Tần Vị Ký có nhớ không, nhưng tôi rất nhớ.
Từ sau khi bữa tiệc đóng máy kết thúc, tôi chưa gặp lại anh.
Tôi mím môi trả lời bên dưới [Cùng câu hỏi, anh có nhớ người ta không +1]
Sau đó tôi tiếp tục kéo xuống đọc bình luận, đột nhiên người đại diện gọi điện thoại đến.
"Tiểu Tạ, cậu và Tần Vị Ký là như thế nào? Tôi đồng ý cho hai người xào cp chứ không phải làm thật, cũng không phải bảo cậu công bố."
Tôi ngẩn người, "Anh nói cái gì thế?"
"Cậu tự đọc Weibo đi!"
Tôi hoảng hốt mở Weibo.
Đệt! Quên đổi tài khoản mất rồi.
Chỉ thấy phía dưới bình luận [Cùng câu hỏi, anh có nhớ người ta không +1] là ảnh đại diện của Tần Vị Ký đi kèm một dấu "v" trả lời [Vị Ký nhớ Dao Ngâm].*
*Tài khoản Weibo được xác minh sẽ có dấu "v" màu vàng. Ý là chính chủ Tần Vị Ký trả lời.
Nămchữ này khiến tôi cuống quít hết cả lên.*
*Trong bản gốc là 7 chữ, nhưng edit lại chỉ có 5 chữ nên mình thay đổi một chút.
[Đậu má! Chị em nào am hiểu văn học mau ra giải nghĩa!]
[Có nghĩa là mặc dù anh không gửi lời yêu thương, nhưng anh ở nơi xa rất nhớ em.]
[Tần hoàng đơn giản là trực tiếp nói Vị Ký nhớ Dao Ngâm]
[Đậu má! Tuyên bố chính thức! Tuyên bố chính thức!]
Sau này kết hôn với Tần Vị Ký rồi, tôi vẫn đọc lại bình luận này, nhìn anh cười, "Anh Tần theo đuổi em trước, có bằng chứng nha."
*Không nên yêu mặt trời - Cố Thành
我不应当去爱太阳
我的血液有些怕烫
我该走了转过身跟着影子走向迟缓的黑昼和白夜走向极地, 走向清凉走向洁白, 走向遗忘
Xin thề Cá rất dốt văn, bài thơ này tìm bản dịch tiếng Việt cũng không có nên đành dùng bài thơ ngang như cua Cá edit ở bên trên, mong mọi người thông cảm 。゚(*'□')゚。