Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 4-1: Trường học (1)




Lúc đồng hồ báo thức của Dương Vi vang lên đã là bảy giờ sáng.

Cô sờ soạng dưới gối đầu bên cạnh một lúc, theo bản năng nói:"Tập, tập....."

Vừa tỉnh ngủ nên thanh âm mềm mại hơn so với bình thường nhưng không có ai trả lời cô. Dương Vi lập tức nhíu mày. Tập bài thi hôm nay sao lại không gọi cô dậy ăn điểm tâm nhỉ?

Lúc cô lôi được điện thoại dưới gối của Kỳ Tiếu Ngôn ra, ấn tắt đồng hồ báo thức, mới đột nhiên nhớ tới, cô và Kỳ Tiếu Ngôn đã ly hôn.

Còn buồn ngủ nên cô lại mê mang nằm thêm hai phút. Bỗng nhiên cô lật chăn điên cuồng chạy vào trong toilet.

Trường học bắt đầu tính giờ vào 7 giờ 45 phút sáng, vốn không có liên quan gì với cô. Cô chỉ cần trước 8 giờ 20 phút có mặt là được. Nhưng học kỳ này, chủ nhiệm lớp năm ban hai xin nghỉ sinh ba tháng, Dương Vi bất hạnh được ban quản lý giao cho làm chủ nhiệm lớp.

Theo lý thuyết, chức vị chủ nhiệm khó khăn này sẽ không rơi vào giáo viên dạy mĩ thuật như cô. Nhưng các giáo viên khác đều nói mình đã cố hết sức, không thể cùng một lúc theo dõi thêm một lớp học khác. Dương Vi trong lòng cũng rõ, lương tháng của chủ nhiệm lớp so với giáo viên bình thương nhiều hơn có mấy trăm đồng, nhưng lại có thêm rất nhiều chuyện phải làm, thế nên không ai muốn nhận cũng dễ hiểu. Hơn nữa hình như trong văn phòng chỉ có cô là nhàn rỗi nhất.

Cô chạy nhanh vào nhà tắm rửa mặt, tay dỡ hai lô uốn xoăn trên tóc xuống, vội vàng chạy đến tủ quần áo trước mặt. Tủ quần áo được sắp xếp ngay ngắn với rất nhiều màu sắc rực rỡ. Dương Vi chống cằm suy nghĩ ba giây, bắt tay vào lấy quần áo xuống. Áo sơ mi màu trắng, kết hợp với áo khoác màu lam, chân váy màu đen, ok!

Ra ngoài sofa phòng khách lấy chiếc túi màu hồng nhạt, Dương Vi chạy ra tủ để giày lấy một đôi giày da, đóng cửa xong vội vàng lao nhanh ra ngoài. Tới cửa tiểu khu đã là 7 giờ 24 phút. Tiểu khu này ngay gần trường học của cô, trước kia mỗi buổi sáng Kỳ Tiếu Ngôn sẽ lái xe đưa cô đi làm, chỉ một loáng là có thể đến. Nhưng hôm nay, Kỳ Tiếu Ngôn đã là chồng cũ, loại phục vụ này tất nhiên không đến lượt cô hưởng.

Ngồi phương tiện giao thông công cộng khẳng định sẽ không đến kịp, vậy nên chỉ có thể ra đường lớn bắt taxi. Bởi vì ở đây không có nhiều phương tiện giao thông cho lắm, nên chỉ có hai, ba người đang đứng ở đó. Dương Vi đi ra chỗ đó, gia nhập đội ngũ chờ xe. Rất nhanh ở xa xa có một chiếc taxi đang đi đến đây.

Dương Vi cảm nhận bầu không khí xung quanh đang thay đổi.

Có cái gì đó đang thiêu đốt họ.

Là ý chí chiến đấu!

Mọi người đều hưng phấn đứng thẳng thắt lưng, trông mòn con mắt mãi mới có một chiếc xe đi tới. Thời điểm xe dừng lại, mấy người đứng phía sau cũng tiến lên phía trước. Mở được cửa xe đầu tiên là một thanh niên mặc tây trang tóc húi cua. Thanh niên tóc húi cua đắc ý dào dạt sửa sang lại cà vạt của mình, mở cửa xe, quay đầu nói với Dương Vi: "Cô gái này, cô có muốn đi cùng xe không?"

Dương Vi bất ngờ nhìn chằm chằm anh ta, lấy tay chỉ chính mình: "Tôi?"

"Đúng vậy." Anh ta di chuyển thân mình, làm một động tác mời với Dương Vi.

Mấy người còn lại hứng thú nhìn hai bọn họ. Dương Vi đảo tròn con mắt đi qua đi lại, đón nhận ánh mắt từ tứ phía mờ ám tấn công. Khi cô đã ngồi lên ghế sau của xe, thanh niên tóc húi cua lấy từ trong túi áo của mình ra một tấm danh thiếp, ngại ngùng đưa cho cô: "Xin chào, tôi tên là...."

"Tôi biết, anh tên là Lôi Phong." Dương Vu cười đem danh thiếp nhét vào tay anh ta, cạch một tiếng đóng cửa xe: "Trường tiểu học Nhị Thất, cám ơn!"

Bác lái xe giẫm chân ga, xe lao băng băng trên đường.

Thanh niên húi cua ngồi im thin thít trên xe như bị trúng gió.

Dương Vi lấy đồ trang điểm trong túi ra, lại lấy thêm một cái gương nhỏ nữa để soi. Bác lái xe nhìn cô một cái, hỏi: "Cháu là giáo viên hả? Trông trẻ quá!"

Dương Vi chấm chấm ít kem bb lên mặt mình, một bên nói chuyện với bác tài xế: "Cháu năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi ạ." Bởi vì mặt cô nhìn qua có vẻ rất trẻ, cho nên mới cần trang điểm nhẹ một chút cho mình thêm già dặn.

Lái xe cười nói: "Nếu ngày xưa giáo viên của tôi cũng xinh đẹp giống cô, thì bây giờ nhất định tôi đã là nhà khoa học rồi."

Dương Vi cũng cười nói: "Bác miệng ngọt như vậy, cuộc sống chắc cũng rất tốt."

Lái xe cười ha ha vô cùng quỷ dị, như là ác ma mới thức tỉnh sau giấc ngủ say.

Lúc này Kỳ Tiếu Ngôn đã chạy được một vòng xung quanh hoa viên trường học mới xây, anh trở lại ký túc xá mà trường cấp cho,cầm điện thoại trên bàn nhìn thời gian,7 giờ 33 phút, không biết giờ này Dương Vi đã đến trường học chưa. Anh ấn tìm đến danh sách liên hệ, đầu ngón tay dừng vài giây trên hai chữ "cục cưng", sau đó lại đặt di động vào chỗ cũ.

P/s: mọi người tích cực vote cho mình với, dạo này mình kiệt sức quá à!!

Mình cũng đang thử viết truyện, tên là "âm thanh của thế giới",ai có thời gian thì qua ủng hộ mình nhé^_^