Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 21: Người thứ ba




Ba nghiên cứu sinh liều sống liều chết giao nộp bản thảo cho đến khi vừa với tâm ý của giáo sư Kỳ, thứ bảy cả thể xác và tinh thần của họ đều mệt mỏi, ở trong phòng ngủ một ngày một đêm.

Ban đầu Dương Vi dự định hôm nay sẽ ngủ cả một ngày, nhưng mà Thịnh Lôi lại hẹn cô đi ăn búp phê. Cô khó khắn lắm mới đứng lên đi rửa mặt được, thì lại phát hiện bị mất nước. Nhớ tới lúc trước mẹ có nói hóa đơn tiền nước mà không đóng đúng thời hạn thì sẽ nhà sẽ bị cắt nước, cô tìm trong phòng ngủ một vòng, lại không biết thẻ đóng tiền nước để ở chỗ nào.

Sắp đến giờ hẹn với Thịnh Lôi, Dương Vi tìm một hồi trong tủ quần áo cũng không thấy, bất đắc dĩ mới gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn.

Kỳ Tiếu Ngôn đang chuẩn bị đi đến khách sạn đón Dì Triệu, vừa mới cài xong cúc áo ở cổ, màn hình điện thoại trên bàn liền sáng lên, hiện lên hai chữ "Cục cưng", anh sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng nhận điện thoại: "Có chuyện gì à?"

Âm thanh lạnh lẽo, giống như một tảng băng đánh vào màng tai Dương Vi, làm cho cô thất thần trong giây lát: "Thẻ đóng tiền nước anh để ở đâu?"

"Tủ đầu giường bên phải, ngăn kéo thứ hai. Két nước ở ngoài hành lang, của nhà chúng ta là cái thứ ba từ trên dưới ở hàng số 7. Nếu trong nhà hết nước, chứng minh nước dùng hết rồi, siêu thị ở dưới lầu có thể đại diện để thu tiền."

Giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn dịu dàng, nhưng lỗ tai Dương Vi đỏ hết cả lên. Cô cảm thấy mình giống như đứa trẻ cái gì cũng không biết.

"Cảm ơn anh." Cô nói nhanh hai chữ này xong, không do dự tắt điện thoại. Kỳ Tiếu Ngôn nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, đứng yên một lúc mới cầm áo khoác đi ra cửa.

Nơi Dương Vi và Thịnh Lôi hẹn gặp là nhà hàng cơm Tây ở tầng hai của khách sạn Định Âu, cơm Tây tự chọn ở đây rất được người trẻ chào đón.

Nhân viên giữ cửa đẹp trai lễ phép kéo cửa ra giúp cô, Dương Vi đi dọc đại sảnh đến thang lầu hình xoắn ốc lên tầng hai, nhân viên tiếp tân cúi mình chào cười ngọt ngào với cô: "Chào mừng quý khách ghé thăm, xin hỏi quý khách đi đâu ạ?"

Dương Vi nhìn lướt qua nhà hàng cơm Tây một lượt, rất nhanh nhìn thấy Thịnh Lôi: "Bạn của tôi đã đến rồi, tôi đi đến đó là được rồi."

Nhân viên tiếp tân làm một động tác mời tiêu chuẩn đối với cô, Dương Vi nghĩ thầm không hổ là khách sạn năm sao cao cấp, thái độ phục vụ rất tốt. Đúng rồi, Phương Thừa Nhiên không phải làm ở chỗ này sao, không biết có gặp hắn hay không?

Cô đi đến trước bàn của Thịnh Lôi, cúi mắt nhìn xuống. Trên bàn đã bày một cốc kem brulee, một bánh chuối, còn có hai cái bánh dâu.

Điểm tâm ngọt ở đây vô cùng nổi tiếng, không chỉ phong phú đa dạng, mùi vị còn tốt hơn nhiều so với các tiệm bánh ngọt khác, cho nên có rất nhiều người đặc biệt chạy đến đây để ăn điểm tâm ngọt.

Dương Vi nhìn một bàn đầy bánh ngọt nhất thời cảm thấy nước bọt bài tiết ra rất nhiều, cô xiên một miếng bánh ngọt cho vào miệng, vị dâu tây và bơ chua ngọt hòa quyện với nhau, khẩu vị này làm cho Dương Vi rất hài lòng: "Bánh dâu tây ở đây quả nhiên là ngon nhất!"

Khóe miệng Thịnh Lôi co rút: "Vì sao tớ cảm thấy từ khi cậu và Kỳ Tiếu Ngôn ly hôn, cậu càng ngày càng thô bỉ nhỉ?"

Dương Vi trực tiếp dùng tay cầm một miếng bánh dâu tây cho vào miệng, phớt lờ nhìn cô ấy: "Tớ gọi cái này là thuộc về thiên tính."

Thịnh Lôi liếc mắt xem thường một cái, khóe miệng treo lên một nụ cười không có ý tốt: "Sau khi ly hôn cảm thấy thế nào? Có cảm thấy mình đơn gối chiếc khó ngủ hay không?"

Dương Vi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cảm giác vô cùng thoải mái, dép lê không phải đặt vuông góc 90 độ với giường, đầu của bàn chải đánh răng thích quay về đâu thì quay, khăn mặt với khăn mặt cũng không cần cách nhau 5cm nữa!"

Thịnh Lôi có chút kinh ngạc, mở to mắt: "Giáo sư Kỳ không quy củ đến như vậy chứ?"

Dương Vi lắc đầu, cười nhạo cô ấy ngây thơ: "Giáo sư Kỳ thuộc cung Xử nữ."

Thịnh Lôi: "......"

Thật là có cơ sở để thuyết phục.

Dương Vi ăn một miếng bánh ngọt, lại chạy đi lấy cho mình một tảng thịt bò chiên vừa mới ra lò, bưng trở về bàn hỏi Thịnh Lôi: "Vụ án của cậu thế nào rồi?"

Thịnh Lôi thở dài, cũng dùng tay lấy một miếng bánh dâu tây cho vào miệng: "Đối mặt với vụ án này, làm cho tớ hoàn toàn mất hết hứng thú đối với hôn nhân."

"Hả? Lại gặp phải đàn ông cặn bã?"

Thịnh Lôi đếm trên các đầu ngón tay liệt kê cho cô: "Kết hôn mười năm, tên đàn ông cặn bã vượt quá giới hạn, bỏ rơi vợ, người thứ ba lên ngôi, bước tiếp theo sẽ là cái gì?"

Đuôi lông mày của Dương Vi giật giật: "Tranh quyền nuôi nấng?"

Thịnh Lôi nhún vai: "Nhìn đi, ngay cả cậu cũng biết hướng đi của câu chuyện, hôn nhân còn có ý nghĩa gì nữa?"

Dương Vi suy nghĩ một chút nói: "Cũng còn có người sống với nhau đến bạc đầu giai lão mà?"

"Đấy đều là những người của những thế kỷ trước, tớ nghĩ rằng chưa tới hai mươi năm nữa, trên đường sẽ không thể nhìn thấy có người già nào tay trong tay đi với nhau nữa."

"Không bi quan đến như vậy chứ?"

Thịnh Lôi liếc mắt nhìn cô một cái: "Cậu là người đã ly hôn một lần, có lập trường gì để nói như vậy chứ?"

Dương Vi câm miệng.

Cô đem miếng thịt bò chiên cuối cùng bàn giải quyết xong xuôi, lau lau khóe miệng nói: "Hai ngày trước mẹ tớ có gọi điện thoại cho tớ nói, muốn giới thiệu bạn trai cho cậu."

Thịnh Lôi thiếu chút nữa bị sặc bánh ngọt trong miệng: "Dì Dương không hổ là tốt nghiệp đại học làm mối của Trung Quốc."

Dương Vi âm thầm chấp nhận gật gật đầu, lại thuận tay cầm một con tôm hùm lên.

Một người phụ nữ mặc váy màu đỏ đã đi tới, khi đi qua các cô thì đột nhiên dừng bước, có chút bất ngờ nhìn Thịnh Lôi: "Luật sư Thịnh, thật trùng hợp?"

Dương Vi ngước mắt lên nhìn người phụ nữ kia một cái, dùng ánh mắt bảo Thịnh Lôi: "Người này là ai?". Thịnh Lôi cười đứng lên, giới thiệu với Dương Vi: "Đây là bạn gái của đương sự bên kia...."

Dương Vi bừng tỉnh gật đầu, Luật sư Thịnh thật uyển chuyển.

Người phụ nữ mặc váy đỏ tự nhiên cũng nghe ra được ý trong câu nói của Thịnh Lôi, mày nhíu chặt lại nhìn cô: "Luật sư Thịnh, tôi biết có thể cô rất đồng tình với đương sự của cô, tôi cũng biết trong mắt các người, tôi chính là một tiểu tam không biết xấu hổ, nhưng trong mắt tôi, tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau, chỉ có người không được yêu kia mới là tiểu tam. Một đoạn hôn nhân không tình yêu, và một tình yêu trân quý, cô cảm thấy cái nào quan trọng hơn?"

Dương Vi bị những lời nói chính nghĩa của cô ta làm cho kinh ngạc, toàn bộ nhiệt huyết tranh luận xưng hùng xưng bá trong đội biện luận năm đó lập tức dâng trào: "Quan điểm của bạn gái của đương sự bên kia thật là buồn cười, ngay cả người xưa cũng biết phát hồ tình chỉ hồ lễ (*), cô là một người hiện đại còn không biết sao? Nhìn dáng vẻ của cô cũng là người có ăn có học, như thế nào lại không học được một chút lễ nghĩa liêm sỉ? Nếu người nào cũng đem tình yêu ra làm lá chắn giống như bạn gái của đương sự bên kia, phá hoại gia đình nhà người khác, xã hội sẽ thành cái dạng gì? Việc này có thể ở trong mắt của bạn gái đương sự bên kia không tính là cái gì, dù sao thì "Cô chỉ mất đi một chân, còn tôi mất đi cả tình yêu!"

(*) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.

Sau khi Dương Vi nói xong, dường như toàn bộ nhà hàng cơm Tây thoáng cái lặng thinh, sau đó một tràng pháo tay thưa thớt vang lên, thậm chí còn có một cô gái đứng lên vỗ tay hoan nghênh Dương Vi. Mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ nóng rực lên, giậm giày cao gót bước nhanh về phía trước, Dương Vi và Thịnh Lôi cũng có chút xấu hổ, trả tiền ngay, thoát ra khỏi tiếng vỗ tay.

Lúc Kỳ Tiếu Ngôn bước vào thang máy, Phương Thừa Nhiên và ba hắn cũng vừa lúc bước ra từ thang máy bên cạnh. Hôm nay hắn bị ba hắn cưỡng chế gọi tới khách sạn để quan sát học tập, từ văn phòng chủ tịch hội đồng đến sảnh lớn tầng 1, dọc đường không ngừng có nhân viên nữ len lén quan sát hắn, nếu không phải bên cạnh hắn còn có một vị chủ tịch mang bộ mặt nghiêm túc, phỏng chừng còn có người trực tiếp đi ra bắt chuyện với hắn.

"Chủ tịch khỏe." Nhân viên phục vụ trong nhà ăn chào hỏi chủ tịch đều không dấu vết liếc mắt nhìn Phương Thừa Nhiên một cái. Nhân viên tiếp tân từ xa nhìn thấy chủ tịch đi tới, cũng đứng thẳng lên: "Chủ tịch khỏe."

"Ừm." Ba Phương gật đầu, nói với nhân viên tiếp tân: "Sắp xếp cho cậu ta một chỗ, tối nay cậu ta sẽ làm ở đây."

Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn Phương Thừa Nhiên một cái, mỉm cười nói: "Vâng ạ, xin chờ một chút."

Sắc mặt Phương Thừa Nhiên có chút khó coi, khóe miệng co rút: "Ba, ba làm thật sao?"

Ba Phương nhìn hắn một cái, không nói hai lời trực tiếp rời khỏi khách sạn. Phương Thừa Nhiên bất đắc dĩ dựa vào quầy tiếp tân, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Dương Vi và một cô gái không quen biết đang đi từ nhà hàng cơm Tây trên lầu hai xuống.