LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 99
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Lời chúc quá hợp ý, Thẩm Mộ cũng vui vẻ hỏi han cô bé bán hoa mấy câu.
- Trời lạnh như vậy, mớ hoa này của em bị gió thổi héo là không dễ bán nữa. Sao không về nhà trước, chờ trưa mai ấm áp một chút lại ra?
Cô bé bán hoa cúi đầu: "Ban ngày còn phải đi học. Em phải nhân lúc này bán hết hoa mới có thể về nhà."
Khương Vu và Thẩm Mộ không hẹn mà cùng thở dài.
Lại là như vậy. Ngẫu nhiên gặp được một người trên con đường bất kì ở thành phố Kinh Nguyên, sau lưng họ đều có những câu chuyện chua xót không muốn ai biết.
Thẩm Mộ đếm đếm số hoa còn thừa của cô bé rồi trực tiếp móc tiền trong túi: "Đám hoa này của em, chị lấy hết."
Cô bé bán hoa lần đầu tiên gặp được vị khách hào phóng như vậy. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô lại không ngốc, biết Thẩm Mộ đây là có lòng muốn giúp mình.
- Chị, không cần vậy đâu. Em... em lại đứng thêm chốc nữa là...
Không đợi cô nhóc nói xong, Thẩm Mộ đã dúi tiền vào tay đối phương rồi chộp hết mớ hoa đằng sau.
Hoa rất nhiều, Thẩm Mộ ôm không xuể, đành đổi tay lấy ra một phần đưa cho Khương Vu. Khương Vu hiểu ý, lại phân hơn nửa trong tay cho cô bé bán hoa rồi bước đến gần.
- Em tên là gì? - Khương Vu dịu giọng hỏi.
- Trương Dĩnh.
Khương Vu xoa xoa gương mặt lạnh đến đỏ bừng của đối phương: "Em giúp hai chị tặng hoa cho mọi người được không?"
Cô nhóc gật đầu thật mạnh.
Ba người cứ như vậy mà ôm hoa tặng cho người đi đường, chẳng mấy chốc đã phát hết một bó to. Thẩm Mộ bước đến bên cạnh cô bé bán hoa, vỗ vỗ vai em: "Rồi, bán xong hết rồi, em có thể về nhà."
Cô nàng cảm kích ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ cùng Khương Vu: "Cảm ơn chị."
Khương Vu còn cầm trong tay cành hồng cô bé đưa ban đầu, dịu giọng nói: "Phải chăm chỉ học hành nha."
Cô bé gật đầu, trên gương mặt ngây thơ là nụ cười tươi sáng. Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Khương Vu cùng Thẩm Mộ cũng định rời đi. Bỗng dưng cô bé bán hoa lại gọi:
- Chị, chúc hai người hạnh phúc.
Đây là lời chúc phúc chân thành nhất đến từ một đứa trẻ. Khương Vu và Thẩm Mộ quay đầu vẫy vẫy tay, lại cúi xuống nhìn đóa hồng đang cầm. Tuy trong gió lạnh thấu xương nhưng nó vẫn giữ được màu sắc rực rỡ nhất tượng trưng cho tình yêu.
Về đến nhà, Khương Vu tìm một chiếc bình thủy tinh trong suốt cổ hẹp, để ít nước rồi cắm đóa hồng vào.
Thẩm Mộ thấy vợ bận rộn tới lui vì một cành hoa bèn nhích đến ôm người vào lòng.
- Thích sao? - Thẩm Mộ cọ cọ.
- Vâng, nếu nó có thể nở thật lâu thì tốt quá.
Nhưng sao có thể. Loại hoa cắt gốc thế này cho dù cắm trong chai, chăm sóc thật cẩn thận thì cùng lắm cũng chỉ giữ được một chu kì. Hoa như vậy, rất nhiều chuyện trên đời này cũng vậy. Nghĩ đến đó, trong lòng Khương Vu bỗng dâng lên cảm giác mất mát.
Thẩm Mộ thấy Khương Vu nói mấy câu đã im lặng, chỉ thơ thẩn nhìn đóa hồng bèn gỡ một cánh hoa xuống, lại tiện tay lấy quyển sách trên kệ.
- Làm thành hoa khô kẹp sách chẳng phải được rồi sao? - Nói đoạn, Thẩm Mộ giở sách ra.
Nói cũng khéo, quyển Thẩm Mộ tiện tay lấy xuống lại chính là "Romeo và Juliet".
Tình yêu mãi không thay đổi.
Chậc chậc, ngụ ý rất tốt.
Thẩm Mộ lại nghiêng người hôn lên chóp mũi Khương Vu. Khương Vu thấy nhột, định tránh, nhưng những nụ hôn liên tiếp nối nhau vốn không cho cô cơ hội đó.
Thẩm Mộ nghĩ, cô phải khiến Khương Vu nóng lên mới được. Thân thể nóng, đầu óc sẽ không còn nhiều suy nghĩ buồn thảm nữa.
- Tụi mình lên giường đi.
- Được.
***
Khương Vu trước kia chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình biến thành một người chậm trễ công việc. Nhưng sự thật bày ngay trước mắt, cô lúc này chẳng những không muốn rời giường đi làm mà còn muốn kéo người bên cạnh cùng nằm xuống ngủ tiếp.
- Dậy, dậy, A Vu. Đừng nướng nữa. - Thẩm Mộ khó khăn lắm mới kéo người ngồi dậy được, cẩn thận dặn dò.
- Em buồn ngủ. - Khương Vu nói xong liền muốn ngã ra sau.
Thẩm Mộ vội vàng kéo đối phương lại: "Em bị muộn rồi đó, luật sư Khương."
Muộn...
Từ này đã bao giờ dính dáng đến mình đâu.
Khương Vu đành phải mơ mơ màng màng xuống giường, phiêu vào phòng rửa mặt như du hồn.
Luật sư Khương được tình yêu, cuộc sống hôn nhân ngọt ngào cùng ổ chăn ấm áp giữa trời giá rét dụ dỗ ôm ấp, mãi đến khi lên xe Thẩm Mộ, cả người vẫn còn lơ mơ.
Thẩm Mộ không khỏi cười trêu hai câu: "Ai không biết còn tưởng rằng em ngủ đông đấy. Sao gần đây mê ngủ vậy?"
Đến Hoa Sách, Thẩm Mộ dừng xe ở chỗ cũ, bắt đầu phục vụ vợ thật chu đáo. Cởi dây an toàn, nhét túi vào lòng, mặc áo khoác, gài nút cẩn thận. Vì sợ Khương Vu gặp gió lạnh, cô còn giúp em sửa sang lại cổ áo, cuối cùng vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn quấn cả khăn quàng cổ của mình lên.
- Đừng để bị cảm. - Thẩm Mộ dặn dò.
Khương Vu như cô búp bê cỡ lớn, để mặc Thẩm Mộ xử lý, ngay cả cửa cũng là chị giúp cô mở ra.
Xuống xe, búp bê bị quấn đến kín mít vẫy vẫy tay với người trong xe rồi mơ màng bước vào Hoa Sách.
Thẩm Mộ nhìn theo bóng dáng Khương Vu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Còn Khương Vu, cô cũng thấy hình như mình càng sống càng thụt lùi. Tinh thần tự lực cánh sinh đáng tự hào trước kia đều sụp đổ dưới sự săn sóc tỉ mỉ của Thẩm Mộ.
Buồn ngủ quá.
Khương Vu dụi mắt bước qua cửa. Thật hy vọng hôm nay là một ngày sáng sủa, không có chuyện gì khó giải quyết, như vậy thì cô có thể về sớm, ôm chị vợ nhà mình ngủ bù.
Luật sư Khương vừa buồn ngủ vừa đi đến văn phòng mình, mới đẩy cửa bước vào đã thấy ngay một bóng dáng xa lạ đang ngồi đối diện bàn làm việc.
Chút mơ hồ lúc trước lập tức tan thành mây khói. Khương Vu chỉ cảm thấy người trước mắt trông khá quen, nhưng thật sự nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.
Trong thân thể Khương Vu giống như có một công tắc, đối mặt với người ủy thác, công tắc ấy lập tức bật lên, chuyển sang thái độ làm việc chuyên nghiệp.
- Chào cô, xin hỏi nên xưng hô thế nào? - Khương Vu hỏi.
- Chào luật sư Khương, tôi là Lư Tịnh.
Lư Tịnh đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Khương Vu.
Khương Vu đã từng giao tiếp với rất nhiều kiểu người, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị đối phương nghiền ngẫm bằng ánh mắt sáng quắc ngay khi mới gặp như vậy. Lư Tịnh không giống đến tìm luật sư, mà ánh mắt nhìn mình của cô ta cũng không giống đang đánh giá xem mình có đủ tư cách hay không. Khương Vu cảm nhận được một sự thù địch không lí do.
Thật quá kì quái. Đây là lần đầu tiên cô gặp được thân chủ mà xem mình như kẻ thù.
Có điều người đã đến rồi, nhìn bộ dáng hẳn cũng ngồi đây được một lúc, tuân theo đạo đức nghề nghiệp, những lời dạo đầu nên nói, Khương Vu vẫn nói đầy đủ. Cô mời Lư Tịnh ngồi xuống, cởi áo khoác treo lên móc rồi đĩnh đạc lên tiếng:
- Tôi đã giới thiệu cơ bản về sở luật Hoa Sách và cá nhân tôi rồi. Như vậy tiếp theo, cô Lư, cô có thể nêu lên mong muốn của mình, càng cụ thể càng tốt.
Thật ra nhìn dáng vẻ Lư Tịnh lúc này, Khương Vu đã biết đối phương không hề chú ý những gì mình vừa nói, nhưng cô vẫn chuyển đề tài sang Lư Tịnh. Ít nhất Khương Vu muốn biết rốt cuộc đối phương đến đây làm gì.
- Bộ đồ này của cô cũng không tệ.
Khó khăn lắm mới chờ đến khi đối phương lên tiếng, lại nhận được một câu như vậy, chính Khương Vu cũng thấy ngạc nhiên. Sáng hôm nay cô mê ngủ, dây dưa cả nửa ngày, vốn không rảnh quan tâm có thích hợp hay không liền trực tiếp mặc lại bộ quần áo hôm qua đi làm. Bây giờ nhìn đến một thoáng màu hồng phấn treo trên giá kia, chính Khương Vu cũng cảm thấy ít nhiều có phần không hợp.
- Cô Lư...
Khương Vu vừa định lên tiếng đã bị đối phương ngắt lời:
- Người đẹp vì lụa. Đúng vậy, ăn bận trông ngây thơ một chút nói không chừng sẽ càng giống cái người trong tưởng tượng của cậu ấy.
Khương Vu vốn không hiểu rốt cuộc Lư Tịnh đang nói gì, có điều cô cũng đã nhìn ra người này căn bản không phải tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô ta giống như đến kiếm chuyện hơn.
Nếu đã vậy, Khương Vu cảm thấy mình không cần phải khách khí nữa. Cô dựa ra sau, bàn tay đan lấy nhau đặt trên gối.
- Cô Lư, những gì nên nói tôi đều đã nói. Nếu cô không phải đến tìm luật sư, như vậy tôi nghĩ mọi người cũng không nên lãng phí thời gian của nhau nữa. - Nói xong, Khương Vu hơi nâng tay. Chiếc vòng ngọc khi nãy khuất trong tay áo giờ đã được lộ ra. Cả ngọc lẫn người đều trắng nõn, sáng bóng. - Cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.
Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc vòng ấy, Lư Tịnh cứng đờ cả người.
- Cậu ta tặng cả cái vòng tay này cho cô? - Lư Tịnh đột nhiên trở nên kích động.
Lời đó vừa nói ra, Khương Vu cũng khẽ chau mày. Ban đầu cô không biết rốt cuộc Lư Tịnh đến làm gì, nhưng hiện tại cô đột nhiên đã nghĩ thông. Sự thù ghét vô lí ấy, những lời nói đâm chọt quái gở ấy, giờ lại thêm ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm chiếc vòng tay...
Vòng là của Thẩm Mộ đưa cho cô, ngoài hai người ra không còn ai biết. Lư Tịnh sao có thể gặp qua được?
Không khí trong văn phòng cực kì im ắng.
Lư Tịnh nhìn chằm chằm Khương Vu, mà Khương Vu cũng đang quan sát Lư Tịnh.
Một đôi mắt hoa đào rưng rưng muốn khóc, mi nhạt, môi mỏng. Khương Vu cuối cùng cũng hiểu vì sao rõ ràng chỉ mới gặp Lư Tịnh lần đầu mà cô lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Dung mạo của Lư Tịnh có vài phần giống cô, hoặc là nên nói cô có vài phần giống Lư Tịnh.
Một ý nghĩ bất an đột nhiên dâng lên trong lòng, vùng vẫy muốn thoát ra, Khương Vu cũng dần nâng cao cảnh giác.
- Rốt cuộc cô là ai? - Khương Vu hỏi.
Khương Vu cảm giác được sự thù địch của Lư Tịch. Lư Tịch đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương. Phụ nữ vẫn luôn rất hiểu phụ nữ. Thái độ đề phòng của Khương Vu khiến Lư Tịnh lập tức nhẹ nhõm hẳn. Cô ta ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn Khương Vu.
- Thẩm Mộ không có nhắc qua với cô sao? - Lư Tịnh từ từ mở miệng. - Tối hôm đó cậu ấy vội vã rời khỏi chỗ của tôi, chẳng phải là đi gặp cô ư? Thế nào? Cậu ấy không nói với cô à?
Tối hôm đó chính là chỉ tối hôm Khương Vu chờ ở Ký Sự Thanh Xuân. Thì ra lúc ấy Thẩm Mộ đến muộn cũng không phải vì xe gặp vấn đề mà là đi gặp Lư Tịnh?
Khương Vu không muốn hoài nghi Thẩm Mộ, nhưng ngay sau đó, Lư Tịnh lại lấy một chiếc hộp tinh xảo từ túi xách, mở ra ngay trước mắt Khương Vu. Chỉ thấy bên trong, trên lớp vải lụa đỏ thắm cũng là một chiếc vòng ngọc.
Khương Vu không rành ngọc, nhìn không ra tốt xấu, nhưng cái hộp này và lớp lụa thêu hoa văn đa dạng quá quen thuộc kia cô đã gặp qua.
Lư Tịnh lấy vòng ngọc ra khỏi hộp, trực tiếp tròng vào cổ tay ngay trước mặt Khương Vu.
Trong nháy mắt ấy, Khương Vu như bị người ta hắt một xô nước đá, lạnh đến tận xương tủy.
_____________