Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 144




LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 144

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Thẩm Mộ nói là làm, bảo cười tỉnh thì nhất định sẽ cười tỉnh. Chẳng qua có chút khác biệt chính là Thẩm Mộ cười, Khương Vu tỉnh.

Hai người điên cuồng quá nửa đêm, cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Khương Vu nằm mơ, cô mơ thấy một cô bé trông cực kì giống Thẩm Mộ đứng bên cạnh mình, cười không ngừng. Nụ cười đó là thật lòng, rất vui sướng. Đứa bé từ từ tiến đến gần cô. Khương Vu bất giác vươn tay. Ngay khi cô suýt chút nữa đã ôm cô bé vào lòng thì tất cả đột nhiên như bong bóng, "bụp" một tiếng vỡ tan, Khương Vu cũng vì vậy mà giật mình thức giấc.

Tỉnh mộng, nhưng tiếng cười vẫn chưa dứt.

Hiện tại là sáu giờ sáng theo giờ địa phương ở Host, mặt trời còn chưa ló rạng. Khương Vu nhìn nhìn bên gối, chỉ thấy Thẩm Mộ khóe miệng cong cong treo nụ cười tươi, cũng không biết đang thấy gì trong mộng.

- Haha, haha. - Người này còn đang cười chưa chịu ngừng. Khương Vu hơi giật người, trở mình. Kết quả Thẩm Mộ dường như cảm giác được động tĩnh bên cạnh, còn cười nói, - Vợ, ở đây, chỗ này.

Khương Vu nghe Thẩm Mộ gọi mình còn đầy đầu chấm hỏi. Thẩm Mộ đây là mơ thấy cái gì? Hẹn mình đi ăn cơm hay dẫn mình đi du lịch? Ngoài hai thứ đó ra thì đoạn thoại này hình như không thể xuất hiện trong hoàn cảnh nào khác nữa?

Sự thật chứng minh Khương Vu vẫn còn quá ngây thơ, quá trong sáng. Chỉ nghe lời tiếp theo của Thẩm Mộ là: "Ừ ừ, đúng chỗ đó rồi, sờ sờ."

- ...

Ừ cái đầu chị ấy. Này chắc không phải do cô nghĩ nhiều đúng không?!

Khương Vu thật sự rất muốn ném cái gối đầu qua đè lên mặt Thẩm Mộ, trực tiếp ngăn chặn cái miệng ấy lại, thuận tiện cũng làm bộ não kì quái của chị thanh tỉnh một chút.

Nhưng Khương Vu suy cho cùng vẫn không nỡ đánh thức Thẩm Mộ. Cô chỉ nhẹ nhàng chỉ chỉ lên chóp mũi chị: "Đồ vô lại."

Đồ vô lại này bây giờ còn đang tận hưởng thế giới hai người với Khương Vu trong mơ, căn bản không nghe được lời cô nói. Khương Vu cười cười, nằm xuống bên cạnh Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ mơ thấy cô.

Nhưng còn cô vì sao lại thấy Thẩm Xán? Hẳn là tối qua Thẩm Mộ đột nhiên nhắc đến trẻ con nên mới khiến cô nhớ đến đứa bé từng xuất hiện bên cạnh hai người trong thời gian ngắn ngủi ấy. Chẳng qua có hơi chút khác biệt với hiện thực chính là Thẩm Xán trong mơ cười rất thật, trong khi Thẩm Xán lúc trước đến nhà cô thì trong lòng chỉ toàn nghĩ về gia đình và người thân.

Sinh một đứa trẻ mang huyết mạch của một trong hai người, cô hoặc Thẩm Mộ, hay là nhận nuôi bé gái từ một gia đình hoàn chỉnh khác, đường nào cũng có cái khó riêng.

Khương Vu nghiêng người nhìn Thẩm Mộ: "Chắc em với chị phải sống trong thế giới hai người đến già thật rồi."

Sắc trời vẫn còn sớm. Khương Vu bị chị vợ nhà mình cười tỉnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Mộ, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Thông qua chuyến du lịch đến Host, Thẩm Mộ cùng Khương Vu được sạc đầy pin, về nước liền tập trung vào công việc bận rộn của từng người.

Công ty giải trí Thiên Duyệt vừa khôi phục nguyên khí từ sau sự kiện Phương Huyên, hiện giờ ký được hợp đồng với ảnh hậu Tiết Đồng, người đã chia tay trong hòa bình với công ty cũ, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ. Một nghệ sĩ trong giới đang nổi khác cũng theo đó mà tìm đến cửa.

Người này tính ra cũng có chút liên quan đến Phương Huyên. Cô cũng thuộc nhóm Paradise cũ, là em út còn nhỏ hơn Phương Huyên một chút, Tô Mạt.

Chuyện của Phương Huyên cũng xem như lời cảnh tỉnh dành cho Thẩm Mộ. Cô từng nói với Khương Vu rằng thân làm sếp, nếu nhúng tay hết mọi chuyện từ lớn đến bé thì lợi bất cập hại. Nhưng trải qua phong ba lần này, Thiên Duyệt cũng có sự thay đổi nhân sự không nhỏ. Thẩm Mộ nghĩ cô vẫn nên tham dự vào sự vụ của công ty nhiều một chút, hiểu nhân viên cùng nghệ sĩ trong công ty hơn một chút, như vậy mới có thể đưa ra sự phân bổ nhân sự hợp lí nhất.

Cũng chính vì suy xét chuyện đó mà mấy hôm nay Thẩm Mộ bận như con quay. Sức ảnh hưởng của Tiết Đồng trong giới khiến cô không thể không tự mình ra mặt giao thiệp. Mà song song với việc ký hợp đồng với nghệ sĩ mới thì không ít dự án lúc trước phải tạm gác lại vì dư luận và kiện tụng cũng dần khởi động trở lại. Cô sếp Thẩm Mộ lần này quyết định muốn xông pha đứng đầu chiến tuyến của Thiên Duyệt.

Còn Khương Vu, cô vốn nghĩ mình sẽ vì chuyển trọng điểm sang trợ giúp pháp luật mà có thêm thời gian rảnh rỗi. Nào ngờ cô mới vừa trở về đã có một vụ kiện tìm đến trước mặt.

Đây là vụ kiện cùng nhau ly hôn. Các luật sư khác của Hoa Sách sau khi tìm hiểu tình huống xong, đa phần đều xin kiếu, mà đương sự nói thẳng muốn tìm luật sư Khương. Vì thế luật sư Khương vốn định bắt đầu trợ giúp pháp luật không còn cách nào khác, đành phải nhặt lại nghề cũ, xử lý án kiện ly hôn.

Thẩm Mộ và Khương Vu gần đây đều rất bận rộn, chỉ tối mới có thể âu yếm bên nhau. Chuyện từng bàn bạc trong đêm cuối cùng ở Host đương nhiên phải nhường chỗ cho hai người thân mật, từ khi về nước đến giờ vẫn chưa được nhắc lại.

***

Đã lên lịch hẹn với người ủy thác, sáng sớm hôm nay, Khương Vu bước vào phòng tiếp khách của mình tại Hoa Sách thì thân chủ Thành Kiến Quốc đã chờ ở đó.

Lại nói, hẳn là do trước giờ cô để lại ấn tượng tương đối mạnh mẽ nên từ khi bắt đầu thụ lí án ly hôn đến nay, người ủy thác tìm đến cô quá nửa là phụ nữ. Thân chủ là nam như Thành Kiến Quốc thật đúng là khiến Khương Vu có chút bất ngờ.

Thấy Khương Vu đẩy cửa bước vào, Thành Kiến Quốc có phần câu nệ mà đứng dậy chào: "Luật sư Khương, chào cô."

- Là anh Thành Kiến Quốc đúng không? Mời anh ngồi. - Khương Vu cũng khách khí đáp lại.

Thành Kiến Quốc ngồi xuống ghế, đôi bàn tay xoa nhẹ đầu gối, trông có vẻ căng thẳng.

Khương Vu đã hiểu biết đại khái vụ kiện ly hôn này của Thành Kiến Quốc. Hai bên đã trải qua giai đoạn hòa giải của tòa án, kết quả vẫn không đạt được tiếng nói chung nên trước mắt đang trong thời gian chờ ra tòa.

Vụ án này không đơn giản, nhưng cũng không xem như phức tạp. Tình huống của Thành Kiến Quốc và vợ Lưu Lệ Phương là thế này. Hai người kết hôn sáu năm vẫn không có con. Ba năm trước, sau khi thương lượng thì hai vợ chồng cùng nhau nhận nuôi một bé gái từ trại trẻ mồ côi thành phố Kinh Nguyên. Bé gái lúc được nhận nuôi đã lên bốn, qua ba năm, giờ đã hơn sáu tuổi. Sau khi xử lý trong thủ tục nhận nuôi, mang đứa bé về thì lúc này Thành Kiến Quốc ngoại tình, hơn nữa còn bị vợ là Lưu Lệ Phương phát hiện. Hai người vốn cũng có chút tình cảm nhưng mãi mà không có được con nên dần sinh ra oán hận với đối phương, lại thêm Thành Kiến Quốc ngoại tình, chuyện này lại càng không thể cứu vãn. Lưu Lệ Phương kiên trì muốn ly hôn.

Thành Kiến Quốc nếu đã ngoại tình thì chứng tỏ anh ta cũng không còn tình cảm gì với Lưu Lệ Phương, ly hôn cũng tốt, đối với cả hai đều là một loại giải thoát. Nhưng trong quá trình thỏa thuận ly hôn thì hai người không cách nào đạt được tiếng nói chung.

Lưu Lệ Phương vì Thành Kiến Quốc ngoại tình nên muốn được chia phần nhiều tài sản. Thành Kiến Quốc cũng cảm thấy mình đuối lí, miễn cưỡng đồng ý. Nhưng Lưu Lệ Phương còn muốn đẩy cả con gái nuôi cho anh ta, cái này Thành Kiến Quốc không chịu.

Thành Kiến Quốc oán giận nói: "Vốn nghĩ nếu vợ chồng chúng tôi ly hôn thì trả đứa nhỏ này về cô nhi viện là xong. Nào ngờ đối phương lại không cho chúng tôi giải trừ quan hệ nhận nuôi, còn nói cái gì nếu lúc trước đã quyết định nhận nuôi một đứa trẻ thì phải có trách nhiệm. Nhưng tôi đàn ông con trai lại mang theo đứa con gái không phải ruột thịt thì còn ra thể thống gì, đến lúc đó nói ra ngoài cũng không dễ nghe. Nào ngờ cô ả Lưu Lệ Phương kia hết khóc lóc đến la hét, sống chết không muốn mang con, nói tôi giao đứa bé cho cô ta chính là ép cô ta đi chết, nói cũng không phải con cô ta sinh, dựa vào đâu mà phải phụ trách. Luật sư Khương cô nghe thử xem, không phải cô ta sinh chẳng lẽ tôi sinh? Mấy năm nay hai người chúng tôi không có con, còn chưa chắc là vấn đề của ai đâu. Lỡ như tôi bình thường, sau này có thêm đứa nữa thì hai đứa nhỏ này bảo tôi nuôi kiểu gì? Còn nữa..."

Thành Kiến Quốc nhất thời chỉ muốn sướng miệng, trong lòng nghĩ gì liền phun ra toàn bộ. Chờ đến khi phát hiện sắc mặt Khương Vu ngày càng lạnh thì anh ta mới nhận thức được rằng mình vừa nói quá trắng trợn. Anh ta lập tức khôi phục vẻ sợ đầu sợ đuôi lúc trước, cẩn thận biện giải cho bản thân: "Luật sư Khương, tôi đây cũng không phải tìm cớ mà là có khó khăn thật. Lại nói nếu nghĩ cho đứa nhỏ thì để nó đi theo mẹ nuôi vẫn tốt hơn. Dù sao cũng là bé gái, tôi lại không phải cha ruột, suy cho cùng không quá tiện."

Nói vậy còn có thể miễn cưỡng xem như tiếng người. Khương Vu cố nén xúc động muốn mắng người, mặt vẫn lạnh băng mà nói với Thành Kiến Quốc: "Anh Thành, trừ ngoại tình thì anh còn có hành vi nào có thể ảnh hưởng đến phán quyết của tòa không, tỉ như bạo lực gia đình, đánh bạc chẳng hạn? Bởi vì vụ kiện này khi đến tay tôi thì đã rất trễ, bỏ lỡ rất nhiều quá trình rồi. Bây giờ sắp phải mở phiên tòa, tôi muốn hiểu biết tình hình thực tế và yêu cầu cụ thể của anh. Về điểm này thì xin anh hãy thật sự cầu thị, nói đúng tình hình thực tế, tuyệt đối đừng giấu giếm."

Thành Kiến Quốc lắc đầu như trống bỏi: "Không có, không có. Tôi biết ngoại tình là tôi không đúng, chia cho cô ả kia nhiều một chút tôi cũng chịu. Đánh người, đánh bạc này nọ, mấy chuyện đó tôi đều không có. Nếu nói có yêu cầu gì thì thứ nhất, khẳng định không muốn đứa nhỏ, sau nữa chính là tài sản ít nhiều gì cũng chừa lại cho tôi chút đỉnh. Dù sao tôi cũng phải ăn cơm, không thể chết đói. Luật sư Khương cô nói có phải không?"

Thái độ Khương Vu có phần lạnh lùng nhưng cô vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Sau khi dò hỏi tình huống cụ thể từ Thành Kiến Quốc, hai người cùng ký hợp đồng ủy thác.

Khi chuẩn bị đi, Thành Kiến Quốc do dự thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm mà quay đầu nói với Khương Vu: "Luật sư Khương, thì..."

- Anh Thành còn có chuyện gì sao? - Khương Vu hơi nhướng mày.

Thành Kiến Quốc bỏ qua vẻ sắc lạnh trong mắt Khương Vu, gật đầu trịnh trọng nhờ vả: "Vừa rồi không phải cô bảo tôi nhất định phải nói thật sao? Luật sư Khương, về mặt tài sản, tôi nhượng bộ một chút cũng không sao. Nhưng mà đứa nhỏ này... tuyệt đối đừng để tòa án phán cho tôi đó."

Khương Vu nhìn vẻ mặt thành khẩn của Thành Kiến Quốc, một câu cũng không thốt lên được. Cô chỉ có thể nhanh chóng sập cửa khi Thành Kiến Quốc vừa bước chân ra ngoài.

Cô cảm thấy mình như thấy được bóng dáng hư ảo của một bé gái không biết vì nguyên nhân gì mà bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Khó khăn lắm mới có gia đình nhận nuôi lại gặp phải tình cảnh ngặt nghèo bị cha mẹ nuôi đùn đẩy lẫn nhau như vậy.

Đó chỉ là một cô bé mới sáu tuổi thôi. Cũng không biết liệu cô bé có hiểu được những chuyện đó có ý nghĩa gì, có thương tâm hay không.

Án kiện ly hôn trước giờ vẫn luôn là ván cờ giữa hai bên. Nhưng đề cập đến con cái, đề cập đến những sinh mệnh bé nhỏ vô tội ấy luôn sẽ khiến tim Khương Vu đau âm ỉ. Thân chủ nhỏ Lâm Hiếu Thành cầm mớ tiền giấy nhăn nhúm đến nhờ cô giúp cha mẹ mình ly hôn năm đó là vậy, mà cô bé mới hơn sáu tuổi vận mệnh nhấp nhô chưa được gặp hôm nay cũng vậy.

_____________