LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 130
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ cùng Khương Vu đứng trên đường núi gần nghĩa trang Tây Sơn gần như cả buổi chiều. Đến khi mặt trời dần ngả về tây, hai người chuẩn bị rời đi thì điện thoại Khương Vu đột nhiên vang lên.
Đó là từ máy lạ, trên màn hình chỉ hiển thị một loạt số.
Là ai đây? Khương Vu thấy kì quái.
Thẩm Mộ đứng bên cạnh, đương nhiên cũng chú ý đến. Cô nắm tay Khương Vu: "Nghe thử xem."
Khương Vu gật đầu, ấn bắt máy.
- Luật sư Khương, chào chị.
Đối phương vừa lên tiếng đã gọi thẳng tên cô, hiển nhiên là có chuẩn bị trước.
Khương Vu lễ phép đáp lại: "Chào cô, không biết..."
Lời nói kéo dài âm cuối, đối phương quả nhiên chủ động bổ sung: "Tôi là Chung Ái."
Chung Ái.
Khương Vu và Thẩm Mộ quá quen thuộc với cái tên này. Không chỉ vì cô từng là một thành viên trong nhóm Paradise giống Phương Huyên mà vì cũng như trợ lý Tiểu Lưu, đây là người phát hiện Phương Huyên tự sát, có mặt ở hiện trường sớm nhất.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ liếc nhau, sau đó bình tĩnh nói: "Chào cô, cô Chung. Không biết cô gọi đến là..."
Chung Ái dường như cũng không có hứng thú quanh co lòng vòng mà trực tiếp đưa ra lời mời: "Tôi có thể gặp luật sư Khương một chút không?"
Khương Vu cũng rất dứt khoát: "Được. Thời gian, địa điểm?"
- Bây giờ luôn đi. Tôi chờ chị ở nghĩa trang Tây Sơn. Chắc chị biết tôi sẽ đứng đâu mà. - Chung Ái nói xong liền ngắt điện thoại.
Khương Vu cất điện thoại. Nghĩa trang Tây Sơn nhìn từ xa trông như một chiếc hồ lô, cũng tựa bảo bình, cây cối xanh um tươi tốt.
Chung Ái không nói nhưng Khương Vu cũng biết đối phương hiển nhiên sẽ chờ mình trước mộ Phương Huyên.
- Em phải đi một chuyến. - Khương Vu nói với Thẩm Mộ.
- Được, chị đưa em.
Nói đoạn, Thẩm Mộ kéo cửa xe ghế lái phụ cho Khương Vu.
Trong điện thoại, Chung Ái đã nói rõ chỉ hẹn Khương Vu, Thẩm Mộ đương nhiên không thể nào kì kèo đi chung. Cô dừng xe ở bãi đỗ rồi cùng Khương Vu chia nhau ra ở ngã rẽ, mỗi người đi một hướng. Khương Vu đi gặp Chung Ái, mà Thẩm Mộ lại đến mộ bà ngoại.
Núi cao nguy nga sừng sững. Nguồn gốc của cái tên nghĩa trang Tây Sơn chính là do nằm ở chân núi. Từng hàng mộ bia cẩm thạch ngay ngắn, san sát kéo dài theo sườn núi thoai thoải đứng lặng trong gió. Mà những mầm cỏ xanh đầu xuân cũng đã dần đâm chồi, điểm thêm cho nơi trang nghiêm này một chút màu xanh.
Hôm nay cũng không phải ngày lễ tảo mộ gì, cho nên cả nghĩa trang Tây Sơn khá trống trải. Vị trí của Chung Ái cũng rất dễ nhận ra. Chỉ đi một lúc, Khương Vu đã thấy hai bóng người đứng cách đó không xa, xem thân hình có vẻ là hai cô gái xinh đẹp. Cả hai đều mặc đồ đen, tay ôm hoa tươi đứng trước mộ Phương Huyên.
Khi Khương Vu đến, Chung Ái đang ngồi xuống đặt hoa lên mộ. Đó là một bó bách hợp, thanh thuần mà sạch sẽ, cũng như chủ nhân ngôi mộ này. Mà Diệp Hề lại im lặng đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia dày nặng.
Nghe được tiếng bước chân từ sau lưng, Chung Ái biết ngay người mình đợi đã đến. Cô đứng dậy, phủi rơi chút tro bụi dính lên góc áo khi vừa ngồi xuống. Còn Diệp Hề lại dán tai Chung Ái nói gì đó, rồi gật đầu với Khương Vu xem như chào tạm biệt.
- Luật sư Khương, tôi từng nghe Phương Huyên nhắc đến chị. - Chung Ái nói.
Khương Vu không xen miệng. Chung Ái vừa nhớ lại vừa tiếp lời: "Ngày đó, nha đầu này hưng phấn chạy đến tìm tôi, cầm chiếc CD đầu tiên mà nhóm phát hành, một hai bảo tôi ký tên. Tôi không rõ em ấy muốn làm gì, bèn hỏi. Em nói em muốn thu thập đủ chữ ký của bảy người, sau đó dùng CD làm quà tặng cho bạn mới. Phương Huyên còn nói mình vốn có một chiếc cũ đủ chữ ký, chỉ tiếc bị em bất cẩn đụng vỡ một góc. Em muốn nhanh chóng ký xong CD mới, vì đã hứa hôm sau để trợ lý mang món quà này đến quán cà phê tặng cho người ta."
Khương Vu ngây ngẩn cả người.
Chung Ái thu hết phản ứng của cô vào mắt, sau đó cười nhạt. Có đau thương, có tiếc hận, càng có hồi ức vô tận: "Tối đó, nha đầu ngốc này tự lái xe chạy hết nhà của sáu người bọn tôi. Mà chiếc CD này, luật sư Khương, chính là tặng cho chị."
Khương Vu ngẩng đầu nhìn ảnh Phương Huyên trên mộ bia. Rõ ràng chỉ có hai màu đen trắng nhưng nụ cười dịu dàng của cô bé vẫn đẹp như vậy.
Cô bé này, ôm một trái tim chân thành đối với mọi người. Em hẳn nên được mọi người yêu thương mà vui vẻ sống trên thế giới này mới đúng.
Hai người đứng rất gần, Chung Ái đương nhiên thấy được ánh nước mịt mờ trong mắt Khương Vu.
- Thật buồn cười đúng không? Cô nhóc chân thật nhất, không có làm sai bất kì điều gì, bây giờ lại phải nằm ở đây. - Khóe miệng Chung Ái chợt lóe một độ cong trào phúng.
- Đúng vậy, quá buồn cười. - Khương Vu cũng cảm thấy châm chọc.
Cảm thán xong, Chung Ái lại vào đề: "Phương Huyên để lại cho tôi một bức thư. Tôi cũng không biết tại sao em ấy lại tin chắc tôi sẽ là người đến đầu tiên như vậy. Nhưng cũng may, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bức thư này cuối cùng vẫn đến được tay tôi. Tôi đến tìm chị cũng là ý nguyện của Phương Huyên."
- Nói vậy, di động của Phương Huyên ở chỗ cô? - Khương Vu hỏi.
Chung Ái lắc đầu: "Không. Tôi kiểm tra di vật của em ấy rồi, cũng không có phát hiện di động. Hôm đó trước khi vào nhà tôi còn gọi cho em ấy, là tắt máy."
- Vậy sao cô lại biết số điện thoại của tôi? - Khương Vu không quá hiểu.
Chung Ái cười cười: "Là cái này."
Nói đoạn, Chung Ái lấy từ túi xách ra một chiếc ví gấm lớn bằng bàn tay. Đây là bảo bối của Phương Huyên, Khương Vu đã từng thấy nó trong phòng bệnh.
Dây cột tóc chỉ một màu đen bình thường, kẹp tóc hình gấu con đáng yêu, con dấu ngôi sao, vân vân... Mà trong đó, thứ Khương Vu quen thuộc nhất vẫn là tờ giấy nhớ kia, tờ giấy nhớ có ghi số điện thoại của mình.
- Em ấy để lại cái này cho cô. - Khương Vu nói.
Chung Ái gật đầu: "Em luôn mang theo bên mình mấy thứ lặt vặt này. Dây cột tóc là của Diệp Hề. Lúc trước khi luyện tập ca khúc chủ đề, Diệp Hề cho em ấy mượn. Kẹp tóc là của Tiếu Bạch. Khi đó hai đứa ở chung kí túc xá, đồ đạc luôn để lẫn lộn với nhau. Sau này lấy nhầm rồi cũng không đổi lại mà giữ đến tận giờ. Con dấu ngôi sao là của Tiểu Thất, đưa cho cả nhóm, nói mỗi người chúng tôi đều là ngôi sao lóa mắt..."
Đồng Hảo đưa. Hứa Vãn đưa. Còn có những món đồ nhỏ các bạn khác của Phương Huyên đưa làm kỉ niệm. Chung Ái đếm kĩ từng cái, cuối cùng đến tờ giấy nhớ kia, cô đặt trên tay, nói với Khương Vu: "Đây là của luật sư Khương chị. Chiếc ví này của Phương Huyên đã gần hai năm không có thêm món mới."
Đương nhiên không phải Phương Huyên không muốn quen bạn mới, mà là không còn ai chịu ôm thiện ý tiếp cận cô nữa, mãi đến khi Khương Vu xuất hiện.
Liệt kê hết tất cả, lại không có món nào đại biểu cho Chung Ái.
Khương Vu có phần khó hiểu.
Chung Ái cười cười: "Đúng vậy, rõ ràng em ấy thân với tôi nhất, nhưng mỗi khi tôi muốn để món gì vào thì em lại lấy ra, cũng không biết tại sao."
Khương Vu nhìn chăm chú vào Chung Ái thật lâu. Trong lòng cô có một suy đoán, rất táo bạo, rất điên cuồng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn nuốt những lời ấy vào bụng.
Vì sao Phương Huyên không để đồ của Chung Ái vào? Hẳn là vì không cần phải làm vậy. Em không cần bất cứ thứ gì chứng minh cho tình nghĩa ấy. Em đã sớm đặt người kia vào tận đáy lòng.
Mà tất cả những điều đó... Chung Ái hẳn sẽ không bao giờ biết.
Chung Ái thu thập từng món đồ, rồi thả chiếc ví lại vào túi.
- Tôi nhớ ngày đó đã chạm mặt trợ lý Lưu trước cửa nhà Phương Huyên. Cô ấy nói Phương Huyên từng gửi một món đồ qua chuyển phát. - Chung Ái nói.
Khương Vu gật đầu: "Chuyện này Minh Di cũng đã nói cho bọn tôi. Chẳng qua thời gian đã lâu, gần đây lại xảy ra quá nhiều chuyện, em ấy thật sự nhớ không nổi địa chỉ cùng phương thức liên hệ trên gói chuyển phát. Bọn tôi cũng đang chuẩn bị điều tra, xem ra phải tốn chút thời gian."
- Hôm nay tôi hẹn chị ra chính là vì chuyện này. Tôi nghĩ... hẳn là tôi biết em ấy đã gửi đồ đến đâu.
Đối với Khương Vu, đây quả là tin tức tốt nhất cô nghe được trong thời gian gần đây.
Một mình Thẩm Mộ đến trước mộ bà ngoại. Cỏ xanh lấm tấm, chờ đến Thanh Minh năm nay, tin chắc những chồi non này sẽ nảy nở thành cảnh sắc xanh tươi như trước kia.
- Bà ngoại, hôm nay con đến thăm bà. - Thẩm Mộ nói xong, ngồi xổm xuống đối mặt bia mộ. - Gần đây con và Khương Vu gặp chút phiền toái. Nhưng con tin chắc chỉ cần tụi con cùng nhau đối mặt, vấn đề sẽ được giải quyết.
Hiếm khi được lúc an tĩnh như vậy, một mình Thẩm Mộ lẩm bẩm: "A Vu đã từng nói em một mình quen rồi, không quá giỏi chung sống cùng ai. Nhưng thực tế con hẳn còn quen một mình hơn em ấy. Mấy năm nay, vấn đề gì cũng tự gánh vác, con đã sớm quên có người sóng vai bên cạnh là cảm giác gì."
Nói đến đây, Thẩm Mộ tạm dừng một lúc. Cô lại nhớ đến bộ dáng Khương Vu khăng khăng đòi được biện hộ cho mình, cho Thiên Duyệt trong văn phòng hôm ấy. Thẩm Mộ cười rất dịu, giọng cũng hạ thật nhẹ nhàng: "Con tìm được em, kết hôn với em, chung sống cùng em. Vốn là nghĩ phải bảo vệ, chăm sóc cho em ấy thật tốt, nào ngờ hai mươi năm đã qua mà vẫn là con hấp thu sức mạnh từ em."
Thẩm Mộ hít sâu một hơi, đứng dậy. Có được một chỗ, một đối tượng để an tĩnh tâm sự đôi câu như vậy thật sự rất tốt.
- Bà ngoại, con thật sự rất muốn gặp bà, cũng muốn để bà nhìn thấy con. Đối với A Vu mà nói, đó hẳn sẽ là cảnh tượng hạnh phúc nhất.
Chỉ tiếc, nguyện vọng này vĩnh viễn không thể nào thực hiện được.
Thẩm Mộ còn đang cảm khái thì điện thoại Khương Vu đã gọi đến, xem ra bên kia đã nói xong.
Trong điện thoại không kịp giải thích quá rõ ràng, Khương Vu chỉ bảo Thẩm Mộ mau đến bãi đỗ xe, ba người các cô muốn cùng nhau đến đài truyền hình Tinh Không một chuyến.
- Đài truyền hình Tinh Không? - Thẩm Mộ không quá hiểu. - Tới đó làm gì?
- Chung Ái nói đồ của Phương Huyên rất có thể đã được gửi đến đó. - Khương Vu nói.
Chế Tạo Idol là tiết mục của đài truyền hình Tinh Không. Đối với Phương Huyên, nơi đó có ý nghĩa đặc biệt. Điều này Thẩm Mộ biết, nhưng...
- Nếu gửi đến đài truyền hình Tinh Không thì hẳn phải có một người nhận chứ? Nhưng Minh Di nói em ấy không nhớ rõ trên phiếu chuyển phát có điền tên hay phương thức liên hệ của người nhận. - Thẩm Mộ vừa đưa ra vấn đề vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Khương Vu cũng vậy. Cô vừa đi vừa thuật lại lời Chung Ái giải thích cho Thẩm Mộ nghe: "Là vầy, từ khi tiết mục mới phát sóng thì đài truyền hình Tinh Không đã có một phòng quà tặng chung. Ai thích tiết mục Chế Tạo Idol hay thích một thí sinh nào trong đó đều có thể gửi quà đến phòng quà tặng chung ấy. Vì sau khi Paradise ra mắt cũng do đài truyền hình Tinh Không sắp xếp hoạt động nên phòng quà tặng vẫn luôn được giữ lại. Cho đến bây giờ, khi nhóm đã giải tán thì vẫn còn một nơi giúp các fan gửi gắm tâm ý bản thân."
Nói đến đây, Thẩm Mộ cũng đã hiểu. Phòng quà tặng này sợ là nơi kiện chuyển phát kia của Phương Huyên có khả năng đến nhất.
____________