Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 124




LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 124

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Khi phóng viên lá cải tìm đến bệnh viện những mấy lần, Phương Huyên không thể không làm thủ tục xuất viện, về nhà.

Lâm Hướng Hoa bị Thiên Duyệt chấm dứt hợp đồng. Người đại diện mới còn chưa kịp bổ sung, cho nên lần này người ở bên cạnh Phương Huyên khi xuất viện cũng chỉ có trợ lý trước giờ vẫn theo cô.

Tuy nhiên Thẩm Mộ lại rất chú ý chuyện Phương Huyên lần này. Người đại diện mới chưa đến, cô liền an bài trợ lý Tiểu Lưu của mình qua giúp đỡ. Tất cả thủ tục đều đã xong, Phương Huyên thuận lợi xuất viện, người cũng được đưa về nhà.

Lưu Minh Di đưa người vào nhà an toàn thì đã có thể lui. Cô dặn dò trợ lý của Phương Huyên mấy câu, đang chuẩn bị đi thì không ngờ chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Các cô vào nhà mới hơn mười phút. Ai lại canh chuẩn như vậy mà tìm đến chứ?

Lưu Minh Di cảm thấy hơi kì quái, lập tức cảnh giác, hỏi trợ lý của Phương Huyên: "Trong nhà có thiết bị theo dõi gì không?"

Trợ lý gật đầu.

- Mở lên đi. - Lưu Minh Di dặn.

Sau khi đã bố trí thỏa đáng, Lưu Minh Di mới để Phương Huyên tiến lên xem rốt cuộc là ai gọi cửa.

Phương Huyên nhìn qua mắt thần, thấy rõ diện mạo người đứng bên ngoài.

Đó là một nam một nữ, tuổi độ nửa trăm, gương mặt Phương Huyên vô cùng quen thuộc. Là ba mẹ cô.

Nghe nói là cha mẹ, Lưu Minh Di thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy mình đúng là lo lắng quá mức. Nhưng trên mặt Phương Huyên lại không có lấy một chút thả lỏng hay lưu luyến với người nhà. Dù vậy, cuối cùng vẫn mở cửa.

***

Thẩm Mộ sắp xếp cho Lưu Minh Di đi xử lý tất cả thủ tục xuất viện của Phương Huyên, vốn tưởng rằng chỉ cần mấy tiếng thôi. Kết quả không ngờ mãi đến chiều gần tan tầm Lưu Minh Di mới trở lại, đi suốt một ngày.

Trong lúc đó, Thẩm Mộ cũng có gọi điện, nhưng bên kia hình như có hơi ồn ào. Cô cho rằng trợ lý và nghệ sĩ của mình gặp phải phiền toái gì đó, đang hỏi có cần cho thêm người qua hay không, nào ngờ Lưu Minh Di lại từ chối, chỉ nói tạm thời không tiện nhiều lời, chờ đến khi về công ty lại giải thích với Thẩm Mộ sau.

Khó khăn lắm mới chờ được Lưu Minh Di trở lại. Thẩm Mộ vừa thấy đã phát hiện bản mặt đơ trước giờ nhìn không ra cảm xúc của trợ lý Tiểu Lưu mang theo mấy phần phẫn nộ.

- Đây là bị sao vậy? - Thẩm Mộ hỏi.

Trợ lý Tiểu Lưu đắn đo một lúc, cuối cùng thật sự nhịn không được mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thật sự không ngờ trên đời lại có loại cha mẹ không biết xấu hổ như vậy. Bọn họ đây là muốn ép chết Phương Huyên."

Cha mẹ Phương Huyên bên ngoài là người trí thức, không chỉ có gia giáo mà còn làm nghề dạy học. Lưu Minh Di còn tưởng rằng gia đình trí thức như vậy, kiểu gì cũng nên là một nơi có thể cho Phương Huyên ấm áp và an ủi. Nào ngờ cô nghĩ sai hoàn toàn.

Hai vợ chồng ấy vừa bước vào cửa đã xổ một tràng mắng Phương Huyên. Từ lúc ban đầu lựa chọn đi làm nghệ sĩ đến tai tiếng bủa vây khiến bọn họ xấu hổ không dám gặp ai, cuối cùng là chuyện lần này. Lưu Minh Di thật sự không ngờ lại có cha mẹ nghĩ nguyên nhân gây ra mọi chuyện là do con mình hám lợi, muốn mồi chài kiếm chác như những kẻ trên mạng vẫn luôn bịa đặt.

Mẹ Phương Huyên ban đầu tóc chải gọn gàng, quần áo chỉnh tề, đến khi khóc thét lên thì hình tượng gì cũng không màng. Lưu Minh Di chỉ thấy bà ta nhào đến túm lấy Phương Huyên, vừa đấm đá vừa kêu khóc: "Mày có còn biết xấu hổ không? Làm ra chuyện như vậy còn muốn thưa kiện. Sao? Muốn la lên cho cả thiên hạ biết hết hay gì? Mày có biết vì đứa con gái như mày mà tao với ba mày phải nghe bao nhiêu lời dơ bẩn, có biết đám người kia mò đến tận nhà hỏi liệu mày có con riêng, có bị bao nuôi làm tụi tao xấu hổ đến nhường nào không? Bây giờ còn đòi ra tòa vì chuyện này, rốt cuộc mày muốn gì? Muốn cha mẹ mày đi chết hết mới vừa lòng hay sao?"

Phương Huyên dường như đã cạn nước mắt. Cô mờ mịt nhìn mẹ đang túm lấy mình khóc lóc, lại nhìn cha tức giận đứng hung hăng trừng mắt bên cạnh.

Cô không phải con gái bọn họ ư? Tại sao chỉ tin những lời đồn đại bên ngoài mà không chịu nghe cô giải thích? Nếu không phải có Từ lão tiên sinh, tối đó suýt chút nữa cô đã bị Trình Chí Kiến hại đời. Bọn họ là cha mẹ cô cơ mà. Chẳng lẽ không đau lòng chút nào hay sao?

Phương Huyên cảm thấy trong lòng mình sóng gió dâng trào, đang định bật hỏi những lời đó thì lại bị ánh mắt lạnh băng cùng lời nói của mẹ ngăn cản.

- Tao ước gì trước giờ chưa từng sinh mày ra.

Phương Huyên sững sờ.

Lưu Minh Di cùng trợ lý đứng một bên cũng nhìn không nổi. Trợ lý không đủ tự tin, chỉ có thể kéo Phương Huyên từ tay mẹ cô rồi che đằng sau. Nhưng Lưu Minh Di là đại biểu cho Thẩm Mộ, cô trực tiếp tiến lên một bước, chặn trước mặt mẹ Phương.

- Nếu không phải đến để an ủi thì mời hai vị ra ngoài đi.

Ba Phương vừa nghe vậy, lập tức thổi râu trừng mắt, lạnh lùng nói: "Tôi lại không biết cô là ai, có tư cách gì mà đứng trong nhà con gái tôi, đuổi cha mẹ nó ra ngoài."

Lưu Minh Di cười lạnh: "Thì ra hai người còn nhớ mình là cha mẹ."

- Cô! - Ba Phương cả giận nói. - Chính vì chúng tôi là cha mẹ nên mới phải ngăn nó lại, dạy dỗ nó, không thể để nó làm chuyện đồi phong bại tục nhục nhã như vậy nữa.

Lưu Minh Di tức giận đến phát run. Cô đi theo bên cạnh Thẩm Mộ bao nhiêu năm nay vẫn luôn âm thầm lặng lẽ, không hiện cảm xúc. Nhưng mà hôm nay, nhìn thấy cha mẹ Phương Huyên như vậy, cô thật sự khó có thể kiềm nén sự kích động.

- Đây là nơi ở Thiên Duyệt cung cấp cho nghệ sĩ quản lý, thuộc về tài sản chung của công ty. Tôi là trợ lý của sếp tổng Thiên Duyệt, đương nhiên có tư cách mời hai người đi ra ngoài. - Lưu Minh Di nói xong, lập tức vươn tay làm thế mời.

Trái ngược với sự kích động của Lưu Minh Di, Phương Huyên lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô bước ra từ sau lưng trợ lý riêng, bình thản nhìn cha mẹ.

- Nếu không có con, hai người sẽ được thanh tịnh.

Ba Phương vừa bị Lưu Minh Di bẻ hai câu, lúc này ánh mắt nhìn con gái cũng mang mấy phần hung tợn. Ông ta nói mà không lựa lời: "Đúng vậy. Mày chết là sạch sẽ."

Lưu Minh Di cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhấc máy gọi điện cho bảo vệ. Phải biết rằng nơi ở Thiên Duyệt tìm cho Phương Huyên không phải tầm thường. Chính vì thấy cô bị scandal bủa vây, tất cả cánh truyền thông đều chú ý nên mới đặc biệt thu xếp kĩ. Trị an trong tiểu khu này là có tiếng trong giới. Chẳng mấy chốc, bảo vệ đã đến cửa.

Lưu Minh Di không thèm dài dòng vô nghĩa, trực tiếp bảo người mời đôi vợ chồng ấy ra ngoài. Ngay lúc bị mời đi, hai người kia còn ồn ào, nói nếu Phương Huyên khởi tố thì họ coi như không có đứa con gái này, muốn cắt đứt quan hệ với cô.

Lưu Minh Di nhất thời tức giận, không nhịn được mà quát một chữ "cút" với bóng dáng hai người, sau đó sập cửa thật mạnh.

Đều là chuyện gì vậy chứ? Vốn nghĩ cha mẹ Phương Huyên đến, mình có thể yên tâm giao cô bé cho người đáng tin. Nhưng giờ thì sao? Lưu Minh Di thật sợ cảm xúc vốn đã không được ổn định của Phương Huyên sẽ vì những lời của hai người đó mà trở nên kích động, đặc biệt là mấy câu sống chết vừa rồi. Lưu Minh Di lo lắng quá mức, bèn kéo cô trợ lý, hai người cùng nhau ở lại trông chừng gần như cả ngày.

Thật ra Lưu Minh Di không nhìn ra Phương Huyên có khuynh hướng bệnh trầm cảm gì. Cô bé này vừa dịu dàng, lại xinh đẹp, trong phòng được quét tước sạch sẽ, trang trí cũng rất tỉ mỉ.

Ở lại nhà Phương Huyên cả ngày, em còn ép nước trái cây, làm cơm trưa cho mình và trợ lý. Phương Huyên thậm chí không hề giữ giá của một ngôi sao, chuyện rửa chén này nọ chưa bao giờ sai bảo trợ lý làm. Em nói hai người bọn cô là khách, bảo bọn cô vào phòng ngồi chơi, mình dọn xong sẽ ra ngay.

Ở chung một ngày, Lưu Minh Di cuối cùng cũng yên lòng, tạm biệt Phương Huyên rồi quay lại công ty. Trước khi đi, cô còn dặn dò thật kĩ, nếu có chuyện gì hoặc chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nhớ gọi điện cho cô.

Lưu Minh Di khi kể lại cho Thẩm Mộ nghe chuyện xảy ra hôm nay thì trong đầu vẫn còn nhớ nụ cười của Phương Huyên trong nháy mắt cô đóng cửa tạm biệt.

Phương Huyên khẽ cúi đầu, mi mắt hơi nheo, bên môi là một độ cong xinh đẹp. Đây là nụ cười đặc trưng nhất của Phương Huyên, ai thấy cũng phải động lòng. Chỉ là lần này dường như có đôi chút khác với bình thường. Nhưng Lưu Minh Di cẩn thận ngẫm lại cũng không thể nói ra rốt cuộc là khác chỗ nào.

- Minh Di?

Thẩm Mộ gọi trợ lý Tiểu Lưu mấy tiếng. Không biết đối phương đang mải suy nghĩ gì mà cô nói cũng không nghe.

- Minh Di?

Lúc này trợ lý Tiểu Lưu mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộ: "À, Thẩm tổng, xin lỗi, em thất thần."

- Làm sao vậy? - Thẩm Mộ hỏi.

Trợ lý Tiểu Lưu do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nêu ra cảm giác vô căn cứ của bản thân mà chỉ lắc đầu, nói không sao.

Thẩm Mộ cũng không phải kiểu người thích truy hỏi đến cùng. Cô chỉ nhấn mạnh dặn dò mấy câu: "Công ty còn đang suy xét người quản lý mới cho Phương Huyên, mấy hôm nay em đành phải vất vả một chút, chịu khó tới lui trông chừng em ấy. Nếu có chuyện gì cũng không cần thông qua những bộ phận khác, cứ báo thẳng cho chị là được."

Trợ lý Tiểu Lưu gật đầu: "Chị yên tâm, mấy hôm nay em sẽ lưu ý."

***

Trong nhà Phương Huyên.

Trợ lý đi rồi, Lưu Minh Di cũng đi, cha mẹ thì bị đuổi.

Đêm đến, trong căn phòng tối đen như mực cũng chỉ còn một mình Phương Huyên.

Tiễn khách đi xong, cô vẫn luôn ngồi trên sô pha như vậy. Từ khi trời chạng vạng chập tối đến tận bây giờ, cô thậm chí không đứng dậy bật đèn, cũng không di chuyển lấy một bước.

Điện thoại được đặt ở chế độ im lặng. Cũng chỉ trong bóng tối thế này mới có thể để ý đến vòng tuần hoàn sáng rồi tắt, một lúc sau lại sáng của nó. Tin nhắn trong đó không chỉ đến từ những số xa lạ mà còn có cả vài cái tên nhìn qua cực kì quen thuộc.

Hồi tưởng lại những lời của cha mẹ, Phương Huyên đau khổ tột cùng, nhưng cô đã không còn nước mắt để rơi nữa. Cô không phải người giỏi biện giải cho bản thân, trước giờ vẫn luôn ôm hy vọng, nghĩ chỉ cần mình cố gắng kiên trì thì sẽ có lúc mọi người hiểu được mình thật sự là người thế nào. Nhưng mơ ước mãi không thấy đến như vậy thật sự quá xa vời.

Vì sao cha mẹ lại đột nhiên tìm đến, còn nói lời gay gắt như vậy, gần như là ép bức cô phải thỏa hiệp? Đó nhất định cũng là thủ đoạn của đối phương. Nếu là trước kia, Phương Huyên còn muốn biết đối phương rốt cuộc đã nói gì, đã bịa đặt mình ra sao. Nhưng bây giờ cô mệt mỏi, thật sự kiệt sức rồi.

Phương Huyên ghì chặt gối, nương tư thế này mà tự ôm lấy bản thân. Nhưng chính lúc này, cô lại cảm giác được di động cách đó không xa lại sáng lên.

Hình như là đang đổ chuông, sáng rất lâu.

Cuối cùng, Phương Huyên ngẩng đầu từ đôi cánh tay, nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình.

Chị.

Đốm lửa đã lụi tàn dường như lại được chữ này thắp sáng trở lại. Phương Huyên lập tức nâng điện thoại trên tay, bắt máy.

_____________